Phượng Hoàng Trù

Sắc trời càng lúc càng tối, mà tuyết cũng không có dấu
hiệu gì là muốn ngừng rơi, bị treo giữa vách núi cao đến nửa ngày, không có một
đống lửa để sưởi ấm, có thể thấy được sẽ lạnh đến mức nào.

Mặc dù Kì Siếp Siếp cố gắng cắn chặt răng, không
để mình lộ ra dấu hiệu âm độc trong cơ thể đang phát tác, nhưng khớp hàm và
thân thể của nàng lại vẫn không thể chống cự được cơn rét lạnh mà bắt đầu run
lên.

Đột nhiên, một dòng nước ấm từ sau lưng nàng không
ngừng cuồn cuộn đưa vào trong cơ thể nàng, nàng thư thái than nhẹ một hơi, rồi
trong nháy mắt, ý thức được chuyện này mà cả người trở nên cứng ngắc.

“Không cần như vậy.” Nàng dùng thanh âm run rẩy mở
miệng ngăn cản Đỗ Kình, nhưng hắn nhưng không dừng tay.

“Không cần như vậy, Đỗ Kình.” Nàng nói lại lần nữa,
cũng dùng hết sức lực toàn thân để ngăn cản hắn,“Không cần như vậy.”

Bị nàng ra tay ngăn cản, quấy nhiễu, Đỗ Kình không thể
không dừng lại,“Vì sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của nàng và
hỏi, hắn biết hiện tại nàng vô cùng khó chịu.

“Ta không muốn chàng lãng phí nội lực.”

“Cái này không gọi là lãng phí,” Hắn còn thật sự nhìn
chằm chằm nàng mà nói:“Ta chỉ muốn nàng
có thể cảm thấy thoải mái hơn, mất đi chút nội lực thì đáng gì? Huống chi mất
đi ít nội lực, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là khôi phục được, không phải sao?”

“Không giống nhau.” Kì Siếp Siếp lắc đầu nói, lúc này
sau lưng không còn hơi ấm, khớp hàm và thân thể của nàng lại bắt đầu lạnh run
lên.

“Làm sao mà không giống nhau?” Hắn vươn tay, tiếp tục
truyền chân khí vào người nàng, nhưng nàng lại tóm lấy hai tay hắn, kéo xuống
dưới. Tay nàng thật lạnh!

“Bị cô lập cả bốn phía.” Nàng dùng một câu nói đơn
giản để hình dung ra tình huống hiện tại của bọn họ.

Nơi này không có đồ ăn, không có lửa để sưởi ấm, tệ
nhất là, ngoại trừ chỗ bọn họ đang đứng là mặt vách núi ra thì ba mặt khác đều
giống như có thể dễ dàng giúp bọn họ lên thiên đình, hoặc
cũng có thể dễ dàng xuống địa ngục, bọn họ có thể sống sót mà rời khỏi nơi này
sao? Nếu không thể, thì liệu có thể ở đây chống đỡ thêm vài ngày không? Nàng
cũng không quan tâm rằng mình sẽ trở nên như thế nào, nhưng hắn thân thể khoẻ
mạnh, võ nghệ phi phàm, nếu muốn thoát ra thì không phải là không có khả năng,
bởi vậy nàng tuyệt không cho phép hắn vì nàng mà lãng phí đường sống.

“Hãy tin ta, chờ đến khi hừng đông chúng ta nhất định
có thể rời khỏi nơi này.” Đỗ Kình cam đoan thề với nàng.

“Dạ.” Nàng dựa vào hắn, nhẹ giọng đáp. Nàng chưa bao
giờ hoài nghi quá sự thông minh tài trí của hắn, nàng tin tưởng hắn nhất định
có thể nghĩ ra biện pháp thoát khỏi nơi này, nàng tin tưởng hắn.

Cảm giác được nàng đang dựa vào mình, Đỗ Kình tự vận
công giúp nàng xua đi cái lạnh một lần nữa, nhưng –

“Không cần.” Kì Siếp Siếp lại vươn tay ngăn cản hắn.

“Tiểu ma nữ?” Hắn khó hiểu vì sao nàng luôn ngăn cản
không cho hắn giúp nàng.

“Lưu lại khí lực để cho ngày mai.”

“Không sao.”

“Nếu có sao thì sao?” Nàng lắc đầu.

Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng.

“Chỉ cần để ta dựa vào người chàng là được rồi, chàng
rất ấm áp, không sao đâu.” Thân mình run run của nàng dựa vào hắn, khớp hàm
không ngừng run lên.

Thật là thất thường mà!

Đỗ Kình biết một khi nàng đã quyết định, thì mặc kệ
hắn có nói cái gì cũng không thể làm nàng thay đổi, nhưng làm sao hắn có thể
nhẫn tâm thấy nàng chịu khổ như thế mà bỏ mặc cho được?

Mặt mày hắn đen lại, chần chờ do dự trong chốc lát,
rồi hạ quyết định, vươn tay đẩy người trong lòng cách ra một khoảng sau đó đứng
dậy.

“Đỗ Kình?” Vẻ mặt Kì Siếp Siếp thống khổ, ngẩng đầu
nhìn hắn.

Hắn không nói, mà bỗng nhiên đứng dậy cởi áo ngoài ra,
vứt nó lên một tảng đá, rồi lại cởi áo khoác, áo trong, cứ thế lần lượt vứt
chồng lên nhau.

Đến lúc này, Kì Siếp Siếp đã đại khái đoán được hắn
muốn làm cái gì. Hắn nhìn về phía nàng, nàng không nói gì, cúi đầu phục tùng
coi như ngầm đồng ý, dù sao nàng sớm quyết định kiếp này ngoài hắn ra nàng sẽ
không lấy ai.

Muốn bắt chước hắn đứng dậy thoát y nhưng lực bất tòng
tâm, trong nháy mắt lúc nàng ngã xuống, Đỗ Kình liền vươn tay đỡ được nàng,
đồng thời nhân lúc nàng lặng lẽ cho phép, hắn kiên định mà nhanh chóng cởi bỏ
quần áo trên người nàng, cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, cùng nhau nằm trên
đống quần áo hắn vừa cởi ra, sau đó dùng quần áo vừa mới cởi ra của nàng, trùm
lên hai người.

Qua một thời gian thật dài, hai người yên lặng không
nói gì.

Không gian trầm mặc, hơi thở ấm áp của nam nhân cùng
hương thơm của nữ nhân, chậm rãi đan vào

nhau thành một mùi hương động tình, Đỗ Kình có chút khó nhịn bèn hít sâu một
hơi, nhẹ nhàng di chuyển thân thể một chút, Kì Siếp Siếp lại đang quen với
nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, cũng theo chuyển động của hắn mà càng dựa vào
hắn hơn.

“Tiểu ma nữ……” Hắn nhất thời nhịn không được, khẽ kêu
ra tiếng.

“Dạ?”

Nàng không có cảm giác gì với sự khác thường của hắn,
chỉ khẽ lên tiếng, thanh âm vừa thốt ra có chút run run vì rét lạnh.

“Như thế này nàng có thấy thoải mái không? Vẫn còn
thấy lạnh sao?” Hắn bắt mình phải quên đi nỗi lòng đang gào thét.

“Không hề, thân thể của chàng ấm lắm, rất ấm đó, thật
thoải mái.” Nàng đơn thuần đáp, không tự chủ được lại dựa gần vào hắn thêm chút
nữa.

Đỗ Kình nhất thời cứng đờ, ở trong lòng cười khổ, cách
một lớp áo mỏng mà ôm lấy thân thể gần như trần trụi của nàng, cơ thể hắn làm
sao mà không nóng cho được? Quả thực sẽ nhanh bốc cháy mất! Trời ơi, nàng lại……

Ai, Đỗ Kình ơi là Đỗ Kình, ngươi rốt cuộc đang suy
nghĩ cái gì thế hả? Khắc chế dục vọng của người một chút đi nào!

Hít sâu một hơi, hắn nói nhỏ:“Không lạnh là tốt rồi,
nàng mau ngủ đi, hy vọng lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.” Điều này là điều
tự đáy lòng hắn hy vọng!

Kì Siếp Siếp ừ nhẹ một tiếng để đáp lại hắn, sau đó
thì không nói gì, như là đang ngủ, nhưng một lát sau –

“Đỗ Kình, ta cảm thấy có chút không thoải mái.” Nàng
bỗng nhiên do dự mở miệng.

“Làm sao vậy?” Đỗ Kình khẩn trương đẩy nàng tách ra
khỏi mình một chút, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài động để nhìn sắc mặt nàng. Hồng
nhuận nhuận, sờ hay ôm đều rất ấm, thế sao nàng lại cảm thấy không thoải mái?

“Ta không biết.” Nàng nhíu mi, dùng thanh âm buồn buồn
nói.

“Sao lại không biết, là lạnh phải không?”

Nàng lắc đầu.

“Làm sao không thoải mái?”

“Trong người, ngực…… Ta không biết.”

Rầu rĩ, nóng nóng, muốn nuốt vài thứ vào miệng, cảm
giác lại không biết nên cắn cái gì, nhưng tuyệt đối không phải vì nàng đói
bụng. Nàng bị làm sao vậy?

Ngực?! Đỗ Kình đột nhiên giật mình, ý nghĩ duy nhất
chui vào trong đầu hắn là âm độc trong cơ thể nàng bắt đầu khuếch tán, hắn
không nói hai lời, vội bỏ quần áo trên hai người xuống, lập tức cởi bỏ cái yếm
trên người nàng.

“A!” Kì Siếp Siếp hét lên một tiếng muốn ngăn cản,
nhưng đã không kịp.

Ánh sáng không đủ, khó thể nhìn, hắn liền đưa nàng đến
cửa động, nơi phản xạ lại ánh sáng của tuyết.

Lúc này tuyết đã đỡ dày hơn trước, giữa tầng mây thỉnh
thoảng lộ ra một vòng sáng do ánh trăng truyền tới, ánh trăng chiếu lên tuyết
trắng, ánh sáng chiếu vào nàng cũng trắng như tuyết, không một tỳ vết nào, da
thịt trắng nõn trơn mịn, bày ra một cảnh tượng mê hoặc.

Kì Siếp Siếp không tự chủ được mà hô hấp nhanh hơn.

Ánh mắt nóng bỏng chuyển lên nhìn gương mặt thẹn thùng
động lòng người của nàng, bàn tay nóng rực lại không thể rời được thân thể mềm
mại yêu kiều đến mất hồn, hắn dùng tiếng nói khàn khàn gần như không nghe rõ để
hỏi: “Có thể chứ?”

Hắn để đến tình trạng này mà còn hỏi nàng có thể chứ?
Nàng căn bản đáp không ra nói, ngược lại nhân lúc động tác của hắn càng lúc
càng lớn mật liền ừm một tiếng.

Bên ngoài tuyết lại bay tán loạn lên, nhiệt độ trong
động cũng không ngừng lên cao lại lên cao nữa.

Xem ra, tối nay hai người bọn họ không cần lo lắng âm
độc sẽ lại phát tác.

Mới từ trong mơ tỉnh lại, đầu óc còn u u mê mê, Kì
Siếp Siếp chậm rãi mở mắt, không xác định được mình đã tỉnh, hay vẫn đang nằm
mơ.

“Tỉnh rồi à?” hai má Đỗ Kình ửng đỏ, ho nhẹ hai tiếng
rồi mới lên tiếng.

Nàng mở mắt, mở mắt nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới đột
nhiên trợn to hai mắt, sau đó kêu lên một tiếng sau đó đột nhiên kéo quần áo ở
trên người, che kín khuôn mặt mình. Trời ạ! Tối hôm qua…… Tối hôm qua bọn họ……
Bọn họ……

Phản ứng của nàng làm cho Đỗ Kình nhịn không được lộ
ra một chút ý cười, hắn vươn một bàn tay, ôm chặt lấy cái eo thon nhỏ trần trụi
không quần áo của nàng, để phòng ngừa nàng đột nhiên có hành động bỏ chạy, chỉ
nghe tiếng nàng chợt thở hốc vì kinh ngạc, hắn mỉm cười, tiếp theo liền dùng
tay kia kéo quần áo ra khỏi gương mặt mê người ấy, nhất thời chỉ thấy hai gò má
tiểu mỹ nhân che kín bởi mây đỏ, nàng thẹn thùng không biết làm sao vội nhắm
nhanh hai mắt.

Hắn động tình hôn nhẹ lên môi nàng, nàng sợ tới mức
hai mắt đang nhắm nghiền liền mở ra.


“Chàng……”

Hắn mỉm cười ngóng nhìn nét yêu kiều của nàng, giọng
điệu thoải mái tự nhiên, tiếng nói lại nhỏ nhẹ, hỏi:“Tỉnh chưa? Nếu còn chưa
tỉnh, ta có thể hôn nàng thêm một chút.”

Mặt nàng hồng như sắp thiêu cháy đến nơi, muốn xoay
người né tránh, nhưng lại bị hắn ôm thắt lưng nên không thể nhúc nhích.

“Siếp Siếp,” Hắn lần đầu tiên gọi tên của nàng, thanh
âm ấm áp mà nhu tình,“Thê tử của ta.”

Nàng ngượng ngùng, bộ dạng phục tùng cúi đầu, vẻ yêu
kiều mềm mại của nữ nhi cứ thế phô bày hết ra.

“Đợi sau khi chúng ta về nhà, ta sẽ lập tức đưa cha ta
tới Ngọa Long Bảo cầu thân, dùng tám mươi chiếc kiệu lớn cưới nàng vào cửa, ta
muốn Kì Siếp Siếp nàng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của Đỗ Kình ta.”

“Ta…… cũng chưa có ý muốn gả cho chàng.” Sau một lúc
lâu, nàng bỗng nhiên ở hắn trước ngực nói nhỏ.

“Đã trở thành người của ta, ngoại trừ gả cho ta, thì
còn ai dám mơ tưởng đến nàng?” Hắn lên tiếng chế nhạo.

“Chàng…… Chàng ức hiếp ta.”

“Cho nên ta mới muốn phụ trách nha.”

“A!” Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, nổi giận đùng đùng
trừng mắt nhìn hắn mà lên án,“Chàng nói muốn kết hôn với ta, thì ra chỉ là vì
muốn phụ trách!”

“Đúng rồi.” Hắn nhếch miệng, nghiêm trang gật gật đầu.

“Chàng — đáng giận!” Biết rõ là hắn đang trêu chọc
nàng, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà tặng hắn một quyền.

Tay ở giữa không trung bị chặn lại, rồi bị bao bọc bởi
một bàn tay to lớn ấm áp, khuôn mặt tươi cười chế nhạo không biết từ khi nào đã
trở nên thâm tình, hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng, nhẹ giọng nói:“Ta yêu
nàng.”

Kì Siếp Siếp xúc động nói không nên lời, ngoại trừ mặt
đỏ, hốc mắt cùng mũi cũng đều đỏ lên, nàng cảm động sắp khóc.

Đỗ Kình thấy thế, vội vàng vuốt nhẹ mái tóc nàng,
giống như mọi lần cùng nàng vui đùa, hắn nhẹ nhàng mở miệng,“Nên đi thôi, bên
ngoài tuyết đã ngừng rơi, ta phải tranh thủ cơ hội này để tìm đường thoát.”

Nàng gật đầu, đứng dậy rời khỏi vòng ôm ấm áp của hắn,
cùng lúc đó một trận gió lạnh thổi tới, lúc này bỗng nhiên nhớ ra chính mình
vẫn còn trần trụi. Nàng đỏ mặt kéo quần áo che ở trước ngực nhìn hắn,“Chàng……”

Biết nàng đang thẹn thùng, hắn quay lưng lại chờ nàng
thay đồ xong, mới cầm lấy quần áo của mình, không thèm để ý đến việc bản thân
đang lõa lồ mà cứ thế đứng lên mặc trang phục.

Nàng quay mặt đi chỗ khác, xấu hổ không thôi.

Hắn cười nhẹ vài tiếng, quyết định tạm thời buông tha
cho nàng, đứng dậy đi tới trước cửa động rồi nói:“Ta ra bên ngoài xem trước
tình hình.”

Trời đất bên ngoài huyệt động là cả một mảng tuyết
trắng, dường như ngoại trừ màu trắng ra thì cả thế gian này chẳng còn sắc thái
nào khác.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhớ lại ngày hôm qua
bọn họ mơ hồ ngã xuống bao sâu, mà quãng giữa không có chỗ nào bằng phẳng tương
tự như vậy, làm sao bọn họ trở lại đỉnh núi được?

Suy nghĩ một lát rồi hắn lắc đầu, quyết định bỏ qua
cách trèo lên đó, mà tìm lối thoát từ phía dưới. Chỉ là hắn cũng không xác định
được bọn họ có cách mặt đất xa lắm không? Nơi này là sâu trong sơn cốc, mà dưới
sơn cốc là dòng suối, đất bằng phẳng hay là rừng đá sắc nhọn đủ để bọn họ tan
xương nát thịt đây?

Một tiếng chim hú đột nhiên vang lên trong cốc, Đỗ
Kình ngẩng đầu, chỉ thấy một con diều hâu ngạo nghễ giương cánh bay lượn về
phía chân trời. Thực hâm mộ nó, nếu hắn cũng có cánh thì tốt rồi.

“Thế nào, có đường ra không?” Kì Siếp Siếp đi đến bên
người hắn, hỏi.

“Ta nghĩ nên đi xuống dưới xem sao.”

“Đi xuống, đi như thế nào?” Nàng nhíu mày, nhìn thử
xuống sơn cốc không thấy đáy này.

“Trước tiên nàng đi vào động đi.” Hắn trầm tư trong
chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nói với nàng.

Nàng nhìn hắn một lúc rồi gật đầu, xoay người trở về,
nhưng vẫn cẩn thận đứng ở nơi có thể nhìn thấy từng hành động của hắn.

Chỉ thấy Đỗ Kình lập tức hít một hơi, vận nội lực đánh
vào một khối đá ở bên cạnh chỗ họ đứng.“Oanh” một tiếng, phiến đá nứt ra rồi vỡ
tung, rơi thẳng xuống vực. Hành động này của hắn là muốn dùng tiếng đá rơi để
đo độ sâu của sơn cốc. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, đáy cốc liền truyền đến một
tiếng ầm, đá rơi xuống, thanh âm truyền trở về.

Nghe thấy âm thanh này, tâm tình của Đỗ Kình quả thực

có thể dùng từ mừng rỡ như điên để hình dung, theo như tiếng vang kia, thì bọn
họ cách mặt đất cũng không quá xa, đi xuống dưới có lẽ thực sự có một đường
sống.

“Sao chàng lại phải đánh vỡ phiến đá để nó rơi xuống
cốc vậy?” Nhìn ra vẻ mặt vui sướng của hắn, Kì Siếp Siếp bước nhanh đến bên
người hắn.

“Ta muốn xuống dưới xem sao!” Hắn hưng phấn nói với
nàng.

“Xuống đâu xem?”

Hắn vươn tay chỉ xuống phía dưới cốc.

Nàng sửng sốt,“Muốn xuống như thế nào?”

“Đương nhiên là nhảy xuống rồi.” Hắn không chút do dự
trả lời.

Nàng nhất thời há hốc mồm, trừng mắt nhìn hắn,“Nhảy
xuống?”

Hắn dùng lực gật đầu, không hề biết những lời này dọa
người đến nhường nào.

“Trước tiên nàng cứ ở đây chờ ta, ta xuống dưới xem
sơn cốc này có bao sâu, ở giữa có chỗ nghỉ ngơi, hoặc là có dây, nhánh cây linh
tinh có thể dùng được hay không.” Nói xong, hắn định thả người nhảy xuống dưới,
nhưng một đôi tay kiên định hơn nữa còn dùng sức bỗng nhiên kéo hắn lại.

“Không cần!” Nàng mặt không có chút máu, nhìn hắn, hét
to.

Đỗ Kình ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng.

“Không cần.” Nàng nhìn hắn, kịch liệt lắc đầu “Không
nên nhảy xuống, căn bản là chàng không biết ở dưới đó sâu bao nhiêu, có những
thứ gì, tùy tiện nhảy xuống như vậy không khác gì tự sát, chàng…… Chẳng lẽ
chàng thật sự không muốn cưới ta, tình nguyện lựa chọn tự sát?”

Hắn nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười.“Nàng nghĩ cái
gì vậy? Tiểu ma nữ, không phải ta vừa mới nói là ta yêu nàng sao?”

“Kia…… có lẽ là gạt người.” Kì Siếp Siếp không biết
nên nói cái gì, chỉ đành nói như vậy.

Kỳ thật trong lúc hắn vì cứu nàng mà cùng nhau rơi
xuống vực, nàng cũng đã hoàn hoàn toàn toàn hiểu được tấm lòng của hắn. Hiện
tại nàng chính là đang sợ hãi, sợ hãi ngoại trừ việc hắn muốn cứu nàng, thì cái
gì cũng không quan tâm, kể cả tính mạng của mình.

Nhảy xuống?

Vì sao hắn có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy, từ
chỗ này mà nhảy xuống dưới, ngoài tuyết trắng, thì phía dưới chính là vực sâu
không thấy đáy, ngay cả cây cũng chưa nhìn thấy, như vậy thì bảo sao mà nàng
không phải cố nghĩ ra biện pháp ngăn cản hắn?

Quen biết với Tiểu ma nữ này không phải là ngày một
ngày hai, ngoài trừ lúc nàng cố ý muốn trêu đùa một người, sẽ biểu tình trên
mặt mình che dấu kĩ càng, thì những thời điểm khác, hỉ nộ ái ố của nàng dường
như có thể nói là vừa nhìn đã hiểu ngay, cho nên Đỗ Kình thấy hiện tại trên mặt
nàng không có chút máu, lại thêm vẻ mặt sợ hãi cùng bất an, liền biết trong
lòng nàng suy nghĩ cái gì.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay kéo nàng vào trong lòng, cúi
đầu khẽ hôn đôi môi lạnh như băng của nàng một cái,“Yên tâm, ta đã nói rồi, ta
muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng để cưới nàng vào cửa, nàng đã quên sao?”

Nàng không nói gì, chỉ nhìn hắn, khẩn cầu hắn đừng đi.

“Ta cam đoan nhất định sẽ bình an không vết thương nào
mà trở về, và đưa nàng rời khỏi đây.” Hắn nhìn vào mắt nàng, cam đoan.

“Ta không cần hứa hẹn của chàng, ta chỉ muốn chàng
được sống thật tốt.” Nàng lẳng lặng nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói như
vậy.

“Được.” Hắn gật đầu đáp ứng.

“Đỗ Kình, đáp ứng ta một việc được không?”

Hắn gật đầu.

“Nếu chàng xuống phía dưới thành công, lại phát hiện
đường thoát khó hơn lên trời, vậy thì đừng không để ý đến ta nữa, để ta vào hồi
ức đi.”

Lập tức một cỗ tức giận trào lên trong đáy mắt hắn, Đỗ
Kình ngậm nhanh miệng, không nói một câu, nhìn nàng.

“Đáp ứng ta, được không?” Nàng cầu xin.

Mà hắn lại trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc
lâu, mới cố tình khuất phục đáp lại,“Ta đáp ứng nàng.”

Nghe thấy hắn trả lời, trên mặt nàng mới lộ ra một nụ
cười an tâm, mà an tâm xong, trong lòng lại khó tránh khỏi sinh ra một chút
phiền muộn nói không nên lời.

“Nếu sau khi xuống dưới,” Hắn nhìn vào mắt nàng, tiếp
theo chậm rãi mở miệng, “Ta phát hiện đường thoát khó như lên trời, ta sẽ trở
lại nơi mà chúng ta vừa rơi xuống ngày hôm qua, trực tiếp nhảy từ đó xuống.”

Kì Siếp Siếp mở to hai mắt, nhìn không rõ cảm xúc
trong lòng nàng bây giờ là khiếp sợ, vui mừng là tức giận?

“Không có ta ở bên cạnh nàng, mà với thân thể nàng
hiện tại thì không thể sống một mình ở nơi này quá một đêm, cho nên chậm nhất
là một ngày, ta nhất định sẽ trở về. Mà nếu ta không kịp chạy về cứu nàng như
đã nói,” Hắn nói xong, nhẹ vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng
của nàng, dịu dàng nói,“Không thể sinh cùng ngày, chỉ nguyện chết được chôn
cùng huyệt.”

Nước mắt lập tức tràn mi mà ra, nàng ôm chặt lấy hắn
khóc nức lên, vì sao, vì sao hắn lại ngu ngốc như vậy?

Đỗ Kình cũng ôm chặt nàng, mặc cho nàng tận tình phát
tiết, mãi cho đến lúc nàng bình tĩnh lại, hắn mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra, tiếp
theo đó là cởi áo choàng rồi khoác lên vai nàng, giúp nàng buộc chặt hai vạt áo
trước.

“Giữ ấm cho mình, còn có, chờ ta.”

Nàng nhìn hắn không chớp mắt, gật đầu, nước mắt ấm
nóng không kiềm chế được mà trào ra khỏi hai hốc mắt sớm đã đỏ bừng của nàng.


Nhìn nàng một cái, Đỗ Kình xoay người vận khí, thả
người nhảy xuống dưới sơn cốc.

Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề
bất phục hoàn? (*)

(*): Gió hiu hiu thổi nước sông Dịch lạnh ghê, tráng
sĩ một đi không trở về?

Thời gian giống như nước bị đóng băng, không hề dịch
chuyển mà cứ kiên cố đứng vững một chỗ, Kì Siếp Siếp đợi ở trong huyệt một ngày
bằng sống cả một năm, nhìn nắng chiếu rực rỡ ngoài huyệt động, lo âu đến mức
hoàn toàn không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có không ngừng mà bước
đi thong thả, bước đi thong thả, lại bước đi thong thả.

Vì sao thời gian lại trôi chậm như vậy? Vì sao trời
vẫn sáng, chẳng có chút tối nào? Hiện tại là canh giờ thứ mấy? Từ lúc Đỗ Kình
nhảy xuống vực đến giờ là đã qua bao lâu rồi? Còn có, bây giờ hắn rốt cuộc ở
nơi nào? Có an toàn hay không? Có bị thương hay không? Có xảy ra chuyện gì hay
không?

Trời ạ! Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ thấy mình
bất lực như vậy, ngoại trừ chờ đợi và miên man suy nghĩ, thì hoàn toàn không có
chuyện nào để làm cả.

Muốn nhớ lại, nhớ nhanh một chút, cho dù thật không có
chuyện gì để làm — trên thực tế, đợi ở cái mỏm đá trên không thấy trời, dưới
không thấy đáy này, vốn sẽ không có việc làm, nhưng ít nhất nàng có thể ngẫm
lại niềm vui, nỗi buồn, tức giận hoặc mọi chuyện trước kia, chỉ cần đừng miên
man suy nghĩ, lo lắng về những chuyện xảy ra ngoài ý muốn sau khi Đỗ Kình nhảy
xuống là được rồi.

Nhanh chút! Nghĩ nào! Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ đại ca, nhớ
đến giấc mộng tiếu ngạo giang hồ từ nhỏ đến lớn của nàng, nhớ đến cái dáng vẻ
ngốc nghếch của Đỗ Kình hồi còn chữa bệnh ở Ngọa Long Bảo, nhớ đến dáng vẻ buồn
cười của hắn mỗi lần bị mình chọc đến mức giận sôi lên, nhớ…… nhớ……

Trời ạ, đều là hắn! Bảo nàng làm sao mà không nghĩ đến
hắn cho được đây?

Hiện tại rốt cuộc hắn ra sao? Vì sao mặt trời còn
không chịu xuống núi, vì sao hắn còn không xuất hiện? Nếu trong vòng một ngày,
hắn thật sự không trở lại như đã nói…… Không! Nàng tin hắn nhất định sẽ trở về.

Rốt cuộc không chịu đựng được nỗi dày vò này, nàng
bỗng nhiên quỳ gối xuống đất, chắp hai tay, nhắm mắt lại, hướng về phía bầu
trời khẩn cầu.

Làm ơn, ông trời ơi, con khẩn xin người, van cầu
người, mặc kệ hắn có thể trở về trong vòng một ngày hay không, con chỉ xin
người hãy để cho hắn được sống, sống thật tốt, trăm ngàn đừng làm gì việc ngốc,
con thành tâm thành ý xin người, người nhất định phải giúp con việc này, làm
ơn!

“– đáp” Một tiếng vang kì quái, đột nhiên từ ngoài
động truyền đến.

Hai mắt Kì Siếp Siếp mở to, bằng tốc độ sét đánh không
kịp bưng tai, nàng vội chạy ra ngoài, hắn đã trở lại! Là hắn! Nhất định là hắn
đã trở lại!

Quả nhiên có một bóng người đứng trên mỏm đá ngoài
động, bóng người ấy vừa nghe thấy tiếng thì đột nhiên xoay người lại, mặt hướng
vào cửa huyệt động, y cũng đang nhìn người đang chạy tới, rồi bỗng nhiên vô
cùng mừng rỡ, kích động không thôi, bật thốt lên:“Siếp Siếp!”

Bước đi chợt chậm dần rồi dừng lại, nhưng cho dù bước
đi của nàng có dừng lại, thì vẫn không ngăn được một cái ôm đang bổ ngào về
phía nàng.

“Đại — ca?” Nàng ngạc nhiên, khẽ kêu lên, ngoại trừ
đứng ngẩn ngơ, nàng còn có cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.

Kì Tế Long kích động không thôi, ôm chặt tiểu muội mà
từ nhỏ mình đã thương yêu hết mực, hốc mắt ửng đỏ. Y không có cách nào hình
dung loại cảm giác vừa mất rồi tìm lại được này, chỉ biết là hiện tại y thật
sự, thật sự rất vui mừng cũng rất là kích động.

“Đại ca, tại sao huynh lại trong này?” Bình ổn lại sau
khi kinh ngạc, nàng tránh khỏi cái ôm ấp của hắn, ngẩng đầu hỏi.

“Đương nhiên là tới cứu muội.”

“Cứu?” Nàng lại sửng sốt,“Nhưng làm sao mà huynh biết
–”

“Biết muội ở trong này?” Y hỏi.

Nàng gật đầu.

“Từ sau khi nhận được tin muội đột nhiên mất tích, cha
liền không ngừng phái người tìm kiếm muội ở khắp nơi, cuối cùng nhận được tin,
có người mơ hồ thấy một đôi nam nữ giống muội và Đỗ Kình đi đến Tuyết Phong
đỉnh, ta liền chạy vội đến đây, không ngờ vừa mới tìm được căn phòng săn bắn
nhỏ mà hai người cư trú, thì lại nghe được một tiếng tuyết lở vang trời từ xa
xa truyền đến. Đi theo dấu chân của hai người đến chỗ tuyết lở, muội bảo ta nên
nghĩ như thế nào?” Y thở dài nói.

Ngay lúc đó hắn căn bản là không tin, hắn trăm cay
nghìn đắng chạy đến đây chỉ để tìm hai kẻ bị rơi xuống vực, nhưng mà dấu chân
hai người trên tuyết, cùng với sự miêu tả dáng hình một nam một nữ của hộ gia
đình dưới sơn cốc, đều chứng minh rõ ràng, y không muốn chấp nhận cũng không
được .

Khi đó, tuyết không biết bắt đầu rơi từ lúc nào, y
đứng ở vách đá ngây ra như phỗng, cảnh tượng ấy thật phù hợp với bốn chữ “Họa
vô đơn chí”.

Sắc trời dần tối, hơn nữa tuyết không ngừng rơi, khiến
y không thể không kìm nén xúc động muốn lao ngay xuống vực để cứu người, mà ở
lại suy nghĩ kỹ hơn.

Qua một buổi tối, huy động tất cả người ngựa đang có,
bọn họ chờ đến lúc trời sáng, tuyết ngừng rơi, liền chia làm hai đội, một đội
lên núi từ trên đi xuống tìm kiếm, cứu trợ, một đội khác theo lệnh, trực tiếp
tiến vào trong sơn cốc lục soát.

Tóm lại chỉ có một câu: Sống phải thấy người, chết
phải thấy xác!

Cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng, giúp y tìm
được bọn họ!

“Đỗ Kình đâu?” Kì Tế Long bỗng nhiên nhìn phía cửa
động, hỏi nàng. Sao đến bây giờ vẫn không thấy hắn đi ra?

Vừa nghe thấy tên của hắn, vành mắt Kì Siếp Siếp đỏ
ủng, bất chợt khóc òa lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận