Phượng Hoàng Uy Vũ


Ninh Hinh nói: “Ta chưa bao giờ nghe ai nói đến Hô Diên gia?”Minh Chính đáp lại: “Có lẽ Khải Ca biết đấy.

Dù sao chuyện này thường được truyền lại cho người thừa kế.

Ta không chắc về Tư Đồ gia và Âu Dương gia, nhưng có lẽ cũng đại khái vậy.”“Ta sẽ kể chi tiết hơn về Hô Diên gia, nhưng không thể nói tất cả đều đúng.

Bởi đây là câu chuyện ta được nghe kể lại, có thể đã lược đi những chi tiết quan trọng vì một vài mục đích.”Hơn hai mươi lăm năm trước, giang hồ chính phái được thống trị bởi tám gia tộc: Âu Dương gia, Y Kỳ gia, Tư Đồ gia, Đoan Mộc gia, Mộ Dung gia, Hiên viên gia, Hạ Hầu gia và Hô Diên gia.Thế nhưng thế lực tà phái luôn nhăm nhe muốn tấn công chính phái, vào cuộc tổng tấn công của tà phái hơn hai mươi lăm năm trước đã khiến cho các gia tộc lần đầu liên minh lại với nhau, và trong cuộc chiến đó, chính phái liên tục thua trận, gặp phải những tổn thất nặng nề.Mọi người bắt đầu nghi kị lẫn nhau, nội bộ có dấu hiệu tan rã, các gia tộc liên tục gặp những biến cố.

Thời điểm đó khó khăn đến mức các gia tộc phải dựa vào nhau vào sống.

Thế nhưng Âu Dương gia lúc đó đã liên thủ với Y Kỳ gia, tìm cho ra nguyên nhân và rồi họ phát hiện Hô Diên gia là kẻ đã bán đứng họ.

Họ thông tin cho các gia tộc khác trừ Hô Diên gia, ý đồ muốn lừa Hô Diên gia vào tròng, thực hiện tương kế tựu kế.Họ giả vở vẫn tin tưởng Hô Diên gia, cuối cùng nói rằng sẽ có một cuộc tập kích tà phái vào thời gian ngày 16/8.

Đến ngày đó, không một cuộc tập kích nào đã diễn ra.

Hô Diên gia biết bản thân bị lừa, cũng đã bại lộ chuyện làm gián điệp.

Các gia tộc khác liên tục gây sức ép cho Hô Diên gia, khiến cho Hô Diên gia mất đi chỗ đứng ở tà phái, không còn được tin tưởng.

Nhưng điều này cũng khiến tà phái chịu tổn thất.


Trong thời gian tà phái khôi phục sức mạnh, liên minh chính phái đã cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn và cuối cùng là thực hiện một cuộc tổng tấn công vào tà phái.

Mà lúc đó, Hô Diên gia biệt tăm biệt tích không ai biết đi đâu.

Sau nhiều năm trời chiến đấu, chính phái chiến thắng, tà phái buộc phải quy hàng, dù rằng bây giờ vẫn còn một vài bang phái, nhưng hầu hết đều là bang phái lệ thuộc.

Mà lúc này điều quan trọng nhất chính là Hô Diên gia.Hô Diên gia sau khi biệt tích không hề để lại dấu vết gì, cứ như chưa từng tồn tại.

Đến cả Hạ Hầu gia cũng không thể tìm ra tin tức của Hô Diên gia.

Cuối cùng, vào một ngày định mệnh mồng bốn tháng năm, Hạ Hầu gia, Y Kỳ gia và Âu Dương gia tấn công Hô Diên gia, đồng thời kêu gọi lực lượng.

Hạ Hầu gia đã tìm được Hô Diên gia, thế nhưng để tránh bứt dây động rừng, họ chỉ cài gián điệp, cái trò mà nhiều năm trước Hô Diên gia dùng để dắt mũi toàn bộ các gia tộc.

Sau khi tấn công Hô Diên gia và truy sát bọn họ đến tận núi thiêng Hô Diên gia, từng người tộc Hô Diên nhảy vực tự vẫn.

Xác bọn họ đều được kiểm tra.

Những người còn sống đều bị giết chết để bảo đảm an toàn.

Thế nhưng lúc ấy có một lời đồn, rằng một trong những người thực hiện lệnh đồ sát Hô Diên gia đã mềm lòng mà tha cho một đứa trẻ còn quấn tã, che dấu thân phận đứa trẻ đó, sau đó người kia bị phát hiện đã tự sát.

Các gia tộc cho đến nay liên minh lại chính là vì tìm ra cho được đứa trẻ Hô Diên gia kia.

Vốn nghĩ rằng đó là lời đồn, không ngờ là chuyện có thật.Minh Chính nói tiếp: “Võ lâm sắp nổi gió rồi.

Sự bình lặng này chỉ đơn thuần là khoảng lặng trước cơn bão mà thôi.

Giọt máu cuối cùng của Hô Diên gia, đứa trẻ đó chắc hẳn có tham vọng báo thù hơn ai hết.”Bắc Dạ thở dài: “Tại sao Hô Diên gia lại phản bội chính phái?”“Phụ thân ta nói, hết thảy đều vì một chữ “tình”.

Ta không biết huyền cơ ra sao.

Nhưng thấy bảo, gia chủ Hô Diên gia, đã giết rất nhiều trưởng lão trong tộc.

Hơn nữa, Hô Diên gia rất tin tưởng vị gia chủ này.”“Cụ thể?”“Gia chủ Hô Diên gia yêu say đắm một nữ tử thanh lâu tên là Ngưng, nhưng cố tình nàng ta lại là gián điệp của địch.

Yêu đương khiến đầu óc minh mẫn của Hô Diên gia chủ trở nên mù quáng, đến mức sẵn sàng vứt bỏ cả tương lai của bản thân, cả Hô Diên gia, cả chính phái này.

Các trưởng lão phản đối đều đối mặt với cái chết, những người còn lại thì đều theo Hô Diên gia chủ.


Nhưng hình như nữ tử đó cũng yêu Hô Diên gia chủ.

Bởi lẽ, trước khi Hô Diên gia chủ chết, người đỡ đao cho hắn chính là nử tử tên Ngưng đó.

Ngưng cũng bị bắt để uy hiếp Hô Diên gia chủ.

Và trong lúc nước sôi lửa bỏng, Ngưng đã tự vẫn.

Nàng ta không muốn Hô Diên gia chủ bị ảnh hưởng.

cũng có tin đồn, đứa trẻ thất lạc kia, chính là con của Ngưng và Hô Diên gia chủ.”Nghe xong, Ninh Hinh trầm mặc.Kiếp trước, vì tình yêu, nàng phạm sai lầm ngu ngốc suýt hại chết gia tộc để rồi nhục nhã mà tự sát.

Lòng kiêu ngạo không cho phép nàng tồn tại trên đời.Hô Diên gia chủ cũng vì tình yêu mà mù quáng, chỉ là người Hô Diên gia cũng mù quáng theo.

Thế nhưng, một khoảng nào đó trong trái tim nàng ngưỡng mộ Hô Diên gia chủ.

Bởi lẽ, Ngưng yêu ông ta, còn người kia không yêu nàng.

Thiên hạ này chẳng có gì là công bằng, thế nhưng tình yêu vẫn đem đến cho chúng ta hy vọng về sự ngang bằng.

Dẫu một gia chủ và một nữ tử thanh lâu, kết cục đã có thể đoán trước được, họ vẫn đến với nhau.Nhưng người nàng từng yêu thì khác.

Hắn ta đã lấy đi tình yêu của nàng, lợi dụng nó để mưu đồ bất chính.

Hắn đã nhẫn tâm bóp chặt lấy trái tim nàng, trái tim của một kẻ tàn nhẫn giết người thành thói.

Tình yêu ấy đối với hắn chính là gió thoảng mây bay, còn đối với nàng lại là khắc cốt ghi tâm.


Yêu hắn như thế, đến mức bí mật gia tộc cũng tiết lộ được.

Lúc đó nàng không nghĩ gì nhiều, đơn thuần chỉ là hắn yêu nàng, nàng cũng yêu hắn, nàng là người nhà của hắn, hắn là người nhà của nàng.Giờ mới thấy, mọi thứ thực nực cười.Đôi mắt đại ca nhìn nàng lúc ấy, có hay chăng là đôi mắt chứa đầy sự thất vọng? Có lẽ không phải.

Đại ca chưa từng hy vọng vào nàng nên chẳng bao giờ thất vọng.

Những chiến công của nàng vốn dĩ là điều hiển nhiên.

Tất cả đều vì Âu Dương gia.Cảm xúc lúc ấy trong mắt đại ca, có lẽ là thương hại.Thương hại cho con người cả đời hùng dũng ngoài chiến trường, cho đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là một nữ nhi tình thường, cũng vẫn chỉ là con cờ chiến lược ngu ngốc mặc người ta lợi dụng.Có lẽ Ngưng cũng như thế, nhưng Ngưng hạnh phúc hơn.

Vì người Ngưng yêu cũng yêu Ngưng.Thấy nàng trầm mặc, Minh Chính hỏi: “Sao thế?”Nàng lắc đầu: “Không có gì.

Chỉ là suy nghĩ một số chuyện.

nếu như Hô Diên gia chủ không phải người Hô Diên gia mà chỉ là một nam tử bình thường, nếu như Ngưng không phải người tà phái mà chỉ là một nữ nhân bình thường, thì thật hạnh phúc.”Bắc Dạ khẽ nhếch môi: “Chỉ là nếu như thôi.

Cuộc đời nghiệt ngã lắm, không có nếu như đâu.

Và bởi vì không có nếu như, nên mới tràn đầy nuối tiếc.”Câu nói ấy, Ninh Hinh có thể hiểu.

Nhưng tại sao Bắc Dạ lại nói thế, Ninh Hinh không biết được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận