Phượng Hoàng Uy Vũ


Khi Ninh Hinh vừa trở về viện, thì lại nhận được thông báo, nói chủ mẫu muốn gặp nàng.Khỏi cần gặp cũng biết chuyện gì.Nhưng ý nàng đã quyết, sẽ không đổi.

Hơn nữa, nàng cũng không có hảo cảm với Triệu thị.Mẫu thân thấy nàng thì nghiêm mặt, nói với nàng: “Con ngồi đi.”Sau đó lại nói tiếp: “Con có gì muốn nói với ta không?”“Con không.”Triệu thị tức giận, lồng ngực phập phồng, chỉ tay vào Ninh Hinh, giận dữ nói: “Âu Dương Ninh Hinh, con được lắm, còn bé mà đã hỗn hào như thế này! Con định làm nương tức chết à!”Ninh Hinh nhíu mày lại: “Con hỗn hào cái gì chứ?”“Con…..!”A Lạc bên cạnh thấy Triệu thị tức giận, liền vuốt lưng nàng ta, rồi đưa nước cho nàng ta uống.Triệu thị lại nói: “Con một cái nữ nhi, cầm kỳ thi họa không học, con học võ làm gì chứ? Đoan trang ở đâu, dịu dàng ở đâu? Con là nữ nhi đấy?! Mà Âu Dương Hoằng thế cũng nghe được nữa!”Ninh Hinh triệt để thay đổi cách nhìn nhận về Triệu thị.Trước kia, thấy bộ dáng từ mẫu của nàng ta, không trách phạt Trương di nương, cáo bệnh mà lại không phân phó nha hoàn đi thông báo, vi phạm quy tắc, thế nhưng nàng lại thấy được sự khinh thường xét qua đáy mắt Triệu thị.

Thế mà là từ mẫu à? Hơn nữa, những người lúc nào cũng tươi cười, chắc chắn không phải người tốt.

Còn đây, nàng ta đang tức giận cái gì? Không thể từ từ nói chuyện à? Mà cái câu “Đoan trang ở đâu, dịu dàng ở đâu? Con là nữ nhi đấy?! Mà Âu Dương Hoằng thế cũng nghe được nữa!” của nàng ta làm Ninh Hinh cảm thấy nàng ta bị điên rồi.

Có nữ tử đoan trang dịu dàng nào dám gọi thẳng tên tục của phu quân ra không?Ninh Hinh giọng nói không kiên nhẫn, bày tỏ suy nghĩ.


Lập tức, Triệu thị cầm lấy một cái cốc, đập vỡ xuống đất, những mảnh vỡ văng tứ tung, suýt chút nữa đâm trúng Ninh Hinh.Có mẫu thân nào sẽ làm thế không?Không, không mẫu thân nào sẽ bày ra bộ dáng độc ác như thế cho con xem, cũng sẽ chẳng có mẫu thân nào bày ra đồ vật nguy hiểm như thế, còn ném xuống.

Ninh Hinh nghi ngờ tự hỏi không biết Triệu thị có thật sự là mẫu thân ruột có nàng không? Bởi vì nếu nàng ta làm như thế, hoặc là cực kỳ độc ác, hoặc là không phải mẹ ruột của nàng.Vì một lý do gì đấy, Ninh Hinh tin vào vế sau hơn.Đôi mắt ấy, ừm, giống hết mẫu thân nàng lúc nhìn nàng.Đều là hận không thể giết chết.Chính là như vậy.Âu Dương Ninh Hinh là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của mẹ.

Lúc nàng sinh ra, mẹ nàng đã muốn bóp chết nàng.

Nếu không phải có nhũ mẫu Thích thị cùng a hoàn A Đông liều mạng bảo vệ, nàng sợ là đã đi chầu Diêm Vương.

Nguyên do cho cái hành động điên cuồng đó, là nữ nhân của Âu Dương gia có địa vị cực thấp.

Từ trước đến nay, nữ nhân của Âu Dương gia nếu được sinh ra thì đều là bị âm thầm giết chết, nên chẳng ai để ý, bởi lẽ các nàng đều không được thừa hưởng sức mạnh vượt trội của tộc Âu Dương, tộc Âu Dương lại khinh thường việc liên hôn để kết thân, nên các nữ tử đều bị bỏ ngỏ như vậy.

Trước kia, chỉ có Âu Dương Phóng là nữ tử duy nhất của Âu Dương gia đạt được thành tựu, sau này cũng không còn ai nữa.

Mà Âu Dương gia cũng có những luật lệ kì lạ, đó là một nữ nhân không thể có nhiều hơn một con, trừ trường hợp con thừa tự, con nuôi.

Bởi lẽ, việc một nữ nhân có nhiều con sẽ làm ảnh hưởng đến những quyền thừa kế, hơn nữa việc các huynh đệ có quan hệ ruột thịt sâu sắc sẽ làm ảnh hưởng đến tính quyết đoán khi tranh giành ngôi thừa kế.


Bởi, bảy người thừa kế của tộc Âu Dương, là bảy người còn sống sót cuối cùng trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị thừa kế.Thế nên, hận ý của mẫu thân với nàng rất sâu, sau này, phụ thân đã đem nàng cho Tề thị nuôi dưỡng, một nữ tử không có khả năng mang thai.

Mà mẫu thân thân sinh nàng, Vu thị, cũng là người đã ngáng đường nàng rất nhiều.

Sau này, khi nàng thuận lợi trở thành một trong những người thừa kế Âu Dương gia, Vu thị đã lôi kéo nhận thân.

Mà phải nói, Ninh Hinh ghét nhất là kiểu người như vậy.

Nhưng Vu thị cố tình không biết điều, thấy nàng lảng tránh còn tưởng nàng mắc cỡ, làm ra nhiều hành động quá phận.

Cuối cùng, giống như hầu hết các ca ca, nàng đã giết đi mẫu thân bằng một chén rượu độc.Tộc Âu Dương có một truyền thống người đời khinh bỉ, đó là sát mẫu.


Từ mẫu nhiều bại nhi, nếu mẫu thân nào dung túng con, hoặc có những hành động ảnh hưởng xấu đến con theo tiêu chuẩn của Âu Dương gia, thì nhi tử hoặc nhi nữ của họ, có trách nhiệm để ngăn việc đấy xảy ra, trong trường hợp cần thiết thì có thể giết đi.

Việc sát mẫu bắt buộc phải là tự nguyện, để ngăn chặn những ý đồ không có thành ý với Âu Dương gia, xuất phát từ tất cả mọi người, bao gồm tộc nhân Âu Dương tộc.Từ nhỏ, thứ mà Âu Dương tộc không dạy cho tộc nhân, là nhân tính.Nếu ngươi bấp chấp muốn có nhân tính, vậy thì không đi theo chính đạo tộc Âu Dương.

Tất nhiên như vậy chẳng sao, tộc Âu Dương luôn rộng mở với những người như vậy.

Tứ ca nàng là một văn nhân, vẫn nhận được sự kính trọng như thường, còn nữa, tộc Âu Dương còn mở thêm y quán, hay các lớp dạy binh pháp, đào tạo mưu sĩ, những người như thế vẫn có cơ hội trở thành người thừa kế, miễn họ loại bỏ được đối thủ của mình, thế là được.Tóm lại, làm thế nào thì làm, mặc kệ ngươi là ai, làm gì, nếu có thể sống sót đến cuối cùng, chỉ cần là người Âu Dương gia, ngươi đều có quyền trở thành người thừa kế.Triệu thị lại gào lên: “Con….

Con nếu mà muốn học võ, quyết tâm muốn học, liền xem như không có người mẹ như ta, coi như chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay không là mẹ con gì nữa!” Thấy Ninh Hinh như sắp mở miệng đồng ý đến nơi, lại nói: “Không được, con là đồ vô tâm vô phế, giống như Âu Dương Hoằng, sẽ không quan tâm ta, nếu, nếu con muốn học võ, phải bước qua xác ta, ta liền chết cho con xem!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận