Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió


Thấy nó chạy ra, tôi vội vàng bật dậy đuổi theo. Người lẫm chẫm như đứa trẻ mà nó chạy nhanh thật, thoáng cái đã chạy tuột ra ngoài mưa rồi. Con An đứng đó khóc tu tu, mặc ưa xối ướt cả người. Tôi đứng bên cạnh, gào lên:
- Mày điên à! Tự nhiên ra đây, vào nhanh!
Nó tấm tức nhìn tôi, vẫn đứng đó khóc. Tôi hỏi:
- Hỏi lần cuối, mày đứng đây hay vào!
Con An đáp:
- Tao cứ đứng đây đấy! Cho mưa cảm chết tao đi!
Tôi đánh liều nghiêng người bế thốc nó lên, nhấc vào trong rồi ngồi chặn luôn ở cửa, càu nhàu:
- Động tý là mít ướt. Chẳng biết tao làm gì nên tội nữa!
Nó thút thít:
- Mày…mày….thấy con Lan hay ho lắm à?
- Tao nhìn thì làm sao? Ảnh hưởng đến mày à?
Nó chợt im bặt, không nói câu nào nữa, thôi không khóc luôn, mắt đượm buồn nhìn tôi. Tôi giật thót tim, người lạnh toát, ánh nhìn của nó lúc đó như thất vọng về tôi lắm. Tôi cũng im lặng, hai đứa ngồi cách nhau mỗi đứa một góc lán, chẳng ai nói với nhau câu nào.
Tạnh mưa, con An lững thững ra ngoài, đi thẳng về, tôi đuổi sau, gọi:
- Búp Bông! Lên tao đèo về này!
Nó không thèm đáp, cứ phăm phăm đi tiếp. Tôi dắt xe bên canh, nói khản cả cổ mà nó không thèm đoái hoài tới, coi như tôi không hề tồn tại. Nhìn nó mặc áo dài mỏng như cánh ve, mưa ướt hết người, mỗi khi có cơn gió thổi qua là cái dáng bé nhỏ ấy lại như xiêu đi, cố chống chọi với cái lạnh. Thể chất nó ốm yếu lắm, giờ hứng cả thế kia thì chịu sao thấu! Tôi lách sang bên phải nó, đi song song hi vọng chắn bớt phần nào gió tạt vào. Phải nói là vừa ướt mưa xong hứng gió đồng thổi đúng là thấm thật, đang mùa hè mà lạnh kinh khủng. Tôi cố đi chắn cho con An đến hết đoạn đường hút gió, người run cầm cập rồi vẫn cố, trong đầu chỉ nghĩ đơn giản rằng tôi không hứng gió thì nó phải hứng, nó thì thân con gái yếu ớt, còn tôi đàn ông con trai thì dĩ nhiên phải bảo vệ, che chở cho nó rồi. Nhưng tôi cảm thấy còn có gì đó hơn cả cái “định lý đàn ông” đã thúc đẩy tôi làm như thế.
Đi gần đến nhà con An, nó mới liếc sang nhìn tôi một cái. Đột nhiên nét vô tâm trên mặt nó biến mất, lại trở về cái mặt trẻ con ngộ ngộ, nó hoảng hốt:
- Ơ kìa Bi! Sao mặt mày tái thế, môi trắng bệch nữa kìa.
Tôi gượng cười thật to, búng phát vào mũi nó:
- Hết dỗi tao chưa!
Nó chun mũi lại, cau có:
- Lại đánh trống lảng. Mày chưa trả lời làm sao mày tái như người chết đấy.
Tôi ngoảnh mặt đi, làm bộ bơ. Nó thì lẵng nhẵng đi bên cạnh, nói cứng:
- Tưởng mày dỗi mà tao sợ á! Cho mày dỗi, không thèm!
Đến trước cửa nhà nó, tôi cứ nhìn chằm chặp vào người nó. Con An nhận ra ánh nhìn của tôi có điều gì bất thường, nó vội vàng nhìn lại mình, phát hiện ra ngay tôi đáng dán mắt vào ngực nó, cái áo dài chưa khô, dính tẹt vào làm lộ hết cả. Nó đỏ bừng mặt, phẫn nộ:
- Đồ biến thái! Tao mà mày cũng…!
Tôi cười nham nhở:
- Hè hè! Không cho tao nhìn cái Lan thì tao nhìn mày, càng lợi!
Nói đoạn, tôi trề môi ra, dí mặt vào mặt nó dọa hôn, con An hét toáng lên, chạy thẳng vào trong nhà, nói vọng lại:
- Mày bắt nạt tao! Tao vào tao mách bố tao. Mày chết!
Tôi đứng đó cười rũ rượi, đợi đến lúc nó đi khuất thì cắm đầu cắm cổ đạp thật nhanh về nhà. Tôi cố gắng đi thật nhanh, tránh khỏi tầm quan sát của nó, nhất định không thể để nó phát hiện ra tôi sắp gục vì mệt. May mà mình nhanh trí chơi trò dê già để đuổi nó vào, còn giằng dưa mãi chắc xỉu trước mặt nó mất. Chết tiệt thật, mới dính có tý nước mưa mà sao thấm damage thế, lạnh buốt tận xương, chẳng lẽ mình yếu đến thế sao?
Về đến nhà, tôi cố ăn thật nhiều, uống hai viên panadol rồi đi ngủ. Càng ngày càng mệt, lại còn rét buốt nữa chứ. Đầu tôi quay mòng mòng, hai mắt hoa cả lên, nằm vật ra giường rồi còn cảm giác như cái giường đang xoay như chong chóng, người mình lún dần xuống. Buổi chiều ngủ dậy, tôi đau mắt kinh khủng, ù hết cả tai, cố chống tay xuống giường mới ngồi dậy nổi, định gọi mẹ tôi nhưng cổ họng khản đặc lại, buốt như nuốt phải đá, sực nhớ ra bố mẹ đi làm hết cả, chiều nay mình ở nhà trông nhà.
Mới sáng ra, nghe tin ở nhà một mình, tôi sướng muốn nhảy cẫng lên. Thế là tha hồ trong lãnh địa, nhảy nhót, đu vịn khắp cầu thang mà không sợ gì. Giờ ở một mình trong căn nhà rộng thênh thang, người bã ra không còn tý sức lực nào, đúng là sướng! Hóng mãi đến tối bố mẹ tôi mới về, thấy tôi nằm bẹp ra đó, mẹ tôi cuống cả lên, chạy khắp nhà lấy kẹp nhiệt độ, khăn ướt, túi chườm,…bố tôi cũng tranh thủ vào bếp nấu nồi cháo hành cho tôi ăn giải cảm. Tôi gượng ăn hết chỗ cháo, ra mồ hôi xong thấy nhẹ người hẳn, yên tâm ngủ ngon lành suốt từ 7h tối đến tận trưa hôm sau.
Ngủ dậy lúc hơn 10h sáng, tôi tí tởn mò mẫm xuống bếp lục lọi xem có gì ăn. Nào ngờ lúc sắp bước từ cầu thang xuống cửa bếp, chân tôi tự nhiên mềm nhũn ra, người lảo đảo mất thằng bằng đổ ụp xuống, tôi chỉ kịp kêu lên:
- Oh shit! Đi tôi rồi.
Sau đó thì lăn lông lốc xuống ba bậc cầu thang, mặt mũi tối sầm lại. Tôi nghe tiếng mẹ tôi gọi, bố tôi từ trên nhà chạy xuống, tôi cố thưa mà không mở miệng nổi, rồi tai tôi ù đi, có cảm giác có ai bế tôi chạy đi như gió. Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện, trên người còn mặc bộ quần áo viện, cổ tay đang cắm một cái ống truyền nước. Mẹ tôi đang ngồi bên cạnh, mắt đau đáu nhìn, vừa thấy tôi he hé mắt ra, mẹ bảo:
- Con dậy rồi đó hả? Đã đỡ mệt hơn chưa hả con! Hôm qua mày làm bố mẹ sợ quá.
Tôi cố ngồi dậy nhưng bị mẹ bắt phải nằm im để truyền nước, tôi hỏi:
- Sao con lại nằm đây ạ?
- Hôm qua tự nhiên mày ngã ở cầu thang, mẹ nghe động chạy ra rồi gọi bố. Bố mày bế mày chạy một mạch từ nhà ra phòng khám đấy. Bác sĩ bảo bị sốt xuất huyết.
- Sao không về viện anh Quân ở đây làm gì ạ?
- Anh mày bảo là nằm phòng khám tư luôn, lại gần nhà cho dễ chăm sóc, trong viện ba bốn người một giường, y tá khám nhiều quá cũng chẳng quan tâm kĩ đến bệnh nhân được. Mà nhà mình nào phải khó khăn gì, tiền bố mẹ làm bao nhiều chỉ để ày, giờ nằm viện tư không sướng hay sao mà lo vài đồng hơn kém.
Mẹ hỏi han tôi thêm lúc nữa rồi ra ngoài, để cho y tá vào thay chai nước. Trước lúc về, mẹ dặn:
- Ở đây nằm yên đấy. Đừng có phá phách nghịch ngợm, nằm nghỉ au khỏe. Mẹ về xong lại vào, nhà mình ngay gần, có gì cứ ngó ra cửa sổ gọi bác Thùy bán bún, bác ý bảo lại bố mẹ cho.
Tôi vâng dạ xong thì nằm ngoan ngoãn, truyền hết hai chai nước. Nhưng sau khi truyền là cảm giác….mót ập đến. Tôi phi vào phòng vệ sinh “xả nước cứu thân”, xong khoan khoái đi ra, vểnh râu nằm đọc sách. Tối đến thì ăn bún bò bác Thùy, chẹp chẹp! Bị bệnh mà sướng thế này thì bệnh suốt mất. Nằm một mình một phòng, TV ngon lành đủ 54 kênh, điều hòa 24/24, thiếu mỗi máy tính để chơi điện tử là thành thiên đường luôn. À mà quên, không có nó ở đây kể cũng chán nhỉ, thiếu đứa líu ríu trẻ con, im ắng hẳn. Chẳng biết con An giờ này đang làm gì, không biết nó có bị ốm giống mình không nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui