Biên tập: Nguyệt Tận
Màn đêm buông xuống. Tất cả các cung các điện khác đều yên ắng đến buồn tẻ, chỉ có tẩm cung thái tử thi thoảng lại truyền ra âm thanh thở gấp cùng tiếng rên rỉ nhẵn nhụi.
“A…..Ngô…..”
Trên tháp(*) phủ tơ mềm mại, hai thân ảnh thon dài liều mình quấn lấy nhau trong chăn gấm. Chỉ thấy Hứa Hi Diệp thần tình ửng hồng phát ra tiếng rên thật lớn,mái tóc đen bóng cơ hồ đều thấm đẫm mồ hôi. Quân Thích Ý lại kề cà không giải phóng cho hắn, khẽ nắm lấy linh khẩu đã bắt đầu tiết ra chất lỏng trong suốt, chậm rãi ma sát.
Hứa Hi Diệp gắt gao nắm lấy cánh tay Quân Thích Ý, thống khổ cầu xin: “Xin….xin ngươi, cho ta ra.” Hắn muốn biết người trước mắt đến tột cùng là ai nhưng áp lực đè nặng trên thân lại làm cho hắn không thể tự thỏa mãn.
“Không được. Chỗ này của ngươi còn chưa đủ cứng” Quân Thích Ý xấu xa bỏ tay hắn ra, cúi đầu cắn lên cổ hắn để lại một vết đỏ thật sâu, như tuyên cáo sở hữu khối thân thể này.
Dục vọng đáng thương sưng lên tựa thiết xử bị Quân Thích Ý hung bạo nắm trong tay, Hứa Hi Diệp cắn chặt môi dưới muốn tự mình giải cứu. Quân Thích Ý trái lại xấu xa vô cùng, cố ý buông chỗ đó ra để Hứa Hi Diệp tự suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Đương nhiên, Hứa Hi Diệp bộ lộng lung tung vài cái, căn bản không thể xoa dịu ngược lại khiến cho nơi đó càng thêm đau đớn. Hắn từ trước đến nay vốn dĩ kiên cường nên hốc mắt không có chút ướt át, nhưng lại không ngừng thở hổn hển.
“Ai, thật sự là không cách nào làm khó dễ được ngươi.” Không để Hứa Hi Diệp dễ dàng đạt tới đỉnh điểm, Quân Thích Ý lôi đai lưng nằm tản loạn một bên, một vòng rồi lại một vòng quấn chặt lấy chỗ đó của hắn.
Hiển nhiên Hứa Hi Diệp dễ gì nghe theo, ra sức giãy dụa. Hai người lại một thân đẫm mồ hôi. Cuối cùng, Quân Thích Ý khom lưng trườn lên người Hứa Hi Diệp, nhìn xuống thân thể không tài nào động đậy được, ánh mắt bắt đầu trở nên đục ngầu.
Hắn điên cuồng cắn cái cổ của Hứa Hi Diệp. Hứa Hi Diệp khó chịu vặn vẹo, hô hấp gian nan, thù du trước ngực lại vì thế mà càng thêm đứng thẳng. Quân Thích Ý cười khanh khách, tỉ mỉ thưởng thức thân thể Hứa Hi Diệp. Xúc cảm kia nhẵn nhụi tựa như xử nữ khiến cho hắn cơ hồ nhen nhóm chút yêu thương.
Hàng loạt nụ hôn nồng nhiệt rơi trên ngực Hứa Hi Diệp. Từng giọt mồ hôi lớn từ trên vai Quân Thích Ý nhỏ xuống mặt hắn, lại chảy đan vào nhau hình thành một mảng mờ nhạt.
Bàn tay tớn từ từ tiến xuống thắt lưng Hứa Hi Diệp, tìm kiếm u môn đang khép chặt kia, thân thể không khỏi cương lên. Hứa Hi Diệp kích động trụ hai chân, thiếu chút nữa kẹp lấy tay Quân Thích Ý. Để làm dịu đi cảm xúc khẩn trương của hắn, Quân Thích Ý vuốt ve mơn trớn lưng hắn. Quả nhiên, Hứa Hi Diệp lại thả lỏng thân thể, mê loạn rên rỉ.
“Đau!” Nhíu chặt mày kiếm , Hứa Hi Diệp hung hăng nắm lấy cánh tay Quân Thích Ý, lực đạo đủ lớn để làm vỡ cả một mảnh gỗ.
Nguyên lai Quân Thích Ý đã theo u môn cho vào một ngón tay. Nơi chưa bao giờ tiếp đón dị vật kia tự nhiên kịch liệt kháng nghị, nhóm lên niềm vui sướng không lời. Hắn không cần biết Hứa Hi Diệp trước kia từng có bao nhiêu người, khối thân thể trước mắt đã hoàn toàn rơi vào tay hắn. Hắn không thể không thừa nhận bản thân thập phần đố kỵ Hứa Hi Diệp cùng những người từng có quan hệ với hắn. Nhưng để giữ lấy người của hắn, hắn sẵn sàng hủy diệt tất cả những kẻ kia. Phượng Nguyệt Hi sau này chính là người của Quân Thích Ý, trên người hắn đã in hằn lạc ấn của chính mình, cả đời cũng không phai.
“Ngoan, buông tay.” Cánh tay đau như kim châm muối xát, Quân Thích Ý dửng dưng cười, tỏ vẻ dỗ dành thân thể đang không ngừng thống khổ.
Dường như đau đớn làm người ta thanh tỉnh. Phút chốc, Hứa Hi Diệp nhìn thấy rõ ràng gương mặt Quân Thích Ý, không khỏi căm hận nhào tới vai hắn hung hăng cắn một ngụm. Mãi đến khi Quân Thích Ý đưa tay điểm huyệt đạo, hắn mới nhả ra nhưng đã để lại trên vai người kia dấu răng đỏ tươi.
Không kiên nhẫn dây dưa cùng hắn, Quân Thích Ý rút ngón tay ra, nâng thắt lưng Hứa Hi Diệp lên mạnh mẽ trầm xuống, chôn vùi hắn thật sâu trong cơ thể kia, đồng thời giải khai đai lưng cột trên hạ thân Hứa Hi Diệp.
Hứa Hi Diệp điên cuồng lắc đầu kịch liệt lay động phần eo: “A! Buông! Mau thả ta ra!!” Tiếng kêu thảm thiết không ngớt.
Ban đầu u môn không tiếp nhận được dị vật to lớn của Quân Thích Ý, gắt gao co rút. Do vậy, cả hai người đều phi thường khó chịu. Đặc biệt thân kinh bách chiến như Quân Thích Ý đây cơ hồ mồ hôi như mưa
“Không! Ta không buông. Ngươi là của ta. Phượng Nguyệt Hi vĩnh viễn thuộc về Quân Thích Ý!”
Chặt chẽ ngăn chặn Hứa Hi Diệp không ngừng lăn lộn, Quân Thích Ý sử dụng toàn bộ khí lực. Ở trên người hắn không thể dùng chiêu thức thường ngày, đành phải vật lộn. Kết quả đương nhiên Quân Thích Ý hơn hẳn một bậc.
Quân Thích Ý cũng không gấp gáp, dừng ở đây, ôn nhu vuốt ve lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Còn đau không? Từ từ sẽ ổn thôi.”
Dược vật trong cơ thể lại phát tác, Hứa Hi Diệp nào còn tinh lực để suy nghĩ chuyện khác. Hắn chỉ muốn phóng thích, cũng không muốn mình đơn thuần chỉ bị xâm phạm từ một phương, chủ động nâng thắt lưng lên. Bởi vì hắn không ngừng hoạt động ở phía dưới, động tác đó đối với hắn mà nói là dị thường khó nhọc, vài lần như vậy liền thở hồng hộc.
“Ta muốn……..ta còn muốn………..” Liếm môi dưới khô cạn, Hứa Hi Diệp phát tác cứ như trở thành một con người khác, tức thì phấn chấn cổ vũ, hai chân quấn quanh thắt lưng Quân Thích Ý, mắt đỏ ngầu, đói khát gầm lên.
“Đến! Gọi ta Ý” Quân Thích Ý cố tình bất động, dẫn dụ Hứa Hi Diệp.
“Ý” Ngoan ngoãn thốt ra một tiếng, Hứa Hi Diệp lập tức được Quân Thích Ý tưởng lệ
“Ân, thật thoải mái” Nhắm mắt lại, hắn hưởng thụ thân hạ khoái tốc tiến vào. Khoái cảm làm tê liệt tinh thần hắn. Giờ phút này hắn đã không còn cảm thấy xấu hổ, không còn thể diện nữa. Không ngờ Quân Thích Ý như thế lại lay động bàn tọa.
Nóng quá. Nóng quá. Muốn, còn muốn, hắn còn muốn nữa. Cứ như muốn đem Quân Thích Ý mà nuốt vào, Hứa Hi Diệp mê loạn liều lĩnh xoay ngươì ngồi lên, áp đảo Quân Thích Ý còn chưa kịp phản ứng.
“Ngô…….Nga………..Ân………….” Thực tủy tri vị, Hứa Hi Diệp ngẩng đầu cưỡi ở phía trên, ngây ngô chuyển động lên xuống. Dù sao hắn cũng chưa từng làm qua chuyện này cùng nam nhân, bất quá sau vài lần vật cự đại của Quân Thích Ý liền trượt ra ngoài.
“Ha ha. Đừng hấp tấp. Ta đều là của ngươi, từ từ sẽ đến.” Hứa Hi Diệp chủ động ngoài ý muốn khiến Quân Thích Ý ngồi dậy, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Bất quá trong nháy mắt, Hứa Hi Diệp cảm giác được cực vật cứng rắn kia lại tiến vào trong cơ thể, hắn vô thức lắc lư thân mình. Lần này có chút khác biệt chính là Hứa Hi Diệp quỳ gối, Quân Thích Ý từ đàng sau ôm thắt lưng hắn, bá đạo ôm hắn, không chút lưu tình tiến vào trong.
“A………Đừng…………Sâu quá………..Sảng khoái quá……………….A!”
Không phân biệt rõ rốt cuộc là vui sướng, hay là thống khổ, đến đỉnh khoái hoạt, Hứa Hi Diệp thỏa tình hét to một tiếng. Lợi dụng chất bôi trơn lúc trước, Quân Thích Ý vào sâu trong cơ thể hắn khám phá đến cùng.
“Ngô……..Nga………..A………….”
Hứa Hi Diệp chịu không nổi kích thích lớn như thế, hai tay dốc sức chộp tới phía trước. Mỗi lần Quân Thích Ý chuyển động đều kích khởi tiếng rên rỉ như thống khổ, lại như vui sướng của hắn.
Quân Thích Ý cũng không dễ dàng buông tha hắn, chặt chẽ nắm lấy phần eo đang ra sức né tránh của người kia, lại sáp nhập thật sâu———
Hứa Hi Diệp thỏa tình rên rỉ. Nội bích u môn vì nhiệt dịch phun tán mà không ngừng co rút lại, chính hắn cũng chịu đựng không nổi nữa. Trong phút chốc hắn sắp sửa đến, trên nền tơ lụa lưu lại một mảng vết bẩn lớn màu trắng.
Hắn yếu ớt ghé vào trên tháp. Quân Thích Ý gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, vẫn lưu lại trong cơ thể hắn không muốn rời đi.
Quân Thích Ý trần đầy tinh lực thân mật vuốt ve cái cổ của Hứa Hi Diệp, nói: “Nguyệt Hi, đi theo ta được không?”
Hứa Hi Diệp tinh bì lực tận , lung tung đáp lại: “Ân” liền ngã đầu ra ngủ.
Quân Thích Ý thỏa mãn nở nụ cười, trong lòng cảm nhận được một loại hạnh phúc nói không nên lời. Nguyên lai có được người kia mới thật sự là tối diệu . Hắn không buông tay. Hắn quyết định ngày mai liền mang người kia rời đi. Dù sao đây cũng là nguyện vọng của Hi Diệp, cớ gì lại không làm? Nhưng hắn tát lược, Hứa Hi Diệp cũng không phải Phượng Nguyệt Hi. Vừa rồi bất quá là do dược vật, trên thực tế, Hứa Hi Diệp tuyệt đối không can tâm tình nguyện ở dưới thân hắn mà rên rỉ!
(*) Tháp:
Không phải mấy cái tòa tháp cao cao nha~
Chỉ là cái giường be bé để người xưa nằm nghỉ trưa thôi..
Nhưng ở trong đây ta nghĩ nó phải là cái giường…vì giường mới đủ cho..*e hèm*…2 bạn…
Với lại..giường mới có mạn che a~..nhưng qt đại nhân phán sao thì ta cũng đành tuân theo vậy