Phượng Huyền Cung Thương

Lôi Chấn sơn trang.

“Bẩm trang chủ, hôm qua ở ngoại ô lại phát hiện một khối thi thể của nam tử trẻ tuổi, tử trạng có chút thê thảm.” Một thủ hạ bẩm báo nói.

“Nga? Tử trạng như thế nào?” Phù Lôi ngồi ở đại sảnh, cầm chung trà thị nữ dâng lên uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Cùng các án mạng lúc trước giống nhau, đều là máu toàn thân đều bị hút hết, hơn nữa quần áo hỗn độn, tựa hồ trước khi chết từng bị … Từng bị …” Thủ hạ do dự một chút, không biết nên mở miệng như thế nào.

“Từng bị cái gì?”

“Tựa hồ từng bị người khác nhiều lần lăng nhục.”

Phù Lôi vừa nghe, chén ngọc cầm trong tay dằn lên bàn thật mạnh, cả giận nói: “Là ai lớn mật như thế, dám ở địa bàn của Lôi Chấn sơn trang ta giương oai, còn làm ra việc *** loạn này, chờ lão phu tra ra là ai làm, lão phu nhất định không buông tha hắn!”

Nhìn thấy trang chủ nhà mình đột nhiên nổi giận như thế, thủ hạ cả người run rẩy một chút, nơm nớp lo sợ nói: “Trang chủ, đây đã là án mạng thứ bảy trong tháng này, người chết lại đều là nam tử trẻ tuổi, hiện giờ trong thành Hoàng Khâu đã là tình cảnh mỗi người đều cảm thấy bất an, tiếng oán than của dân chúng vang trời dậy đất.”

“Truyền lệnh xuống, giới nghiêm toàn thành thêm phòng bị, phát hiện người khả nghi đều bắt lại chờ nghiêm hình tra vấn. Lão phu nhất định phải bắt được hung thủ, để tế vong hồn những người đã chết.”

“Dạ” Thủ hạ tuân lệnh sau đó liền khẩn cấp rời đi.

Đuổi hết đám gia đinh còn lại, Phù Lôi mở một cánh cửa bí mật bên hông đại sảnh đi vào, đi qua một hành lang có chút u ám, đứng trước một cửa phòng hẻo lánh.

Nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có người, hắn đẩy cửa đi vào trong phòng.

Trong phòng cũng không có ai, xem cách bài trí cũng không giống như là có người ở. Phù Lôi dừng lại trước một bức họa treo trên tường, đưa tay sờ soạng phía sau bức họa một lát, có tiếng đá nặng nề vang lên, phần giữa của bức tường trắng tách ra, lộ ra một đường hầm tối tăm.

Châm một cây đuốc, hắn cẩn thận đi vào, tường đá chậm rãi khép kín ở phía sau hắn.

Càng đi xuống, đường hầm càng khúc khuỷu quanh co, cũng không biết đi bao lâu, trong không khí bỗng nhiên bay tới một cỗ mùi vị huyết tinh, càng đi sâu xuống, mùi vị càng ngày càng đậm.

Đi xuống tận cùng ánh sáng rõ ràng hơn, thấy rõ đúng là một căn phòng rộng lớn. Trong phòng bài trí cũng không có gì khác thường, chính là ở góc phòng có đặt một cái ***g sắt rất cao cùng với trên mặt đất đầy dấu vết màu đen sẫm làm cả phòng nhìn qua âm trầm không ít.

Trong ***g sắt có một bóng đen mơ hồ, nhìn kỹ lại, đúng là một nam tử trẻ tuổi tứ chi đều bị bẻ gãy.

Thấy tình cảnh như vậy, Phù Lôi trên mặt không hề có vẻ kinh dị. Thổi tắt ngọn đuốc, hắn hướng vào một chỗ âm u cung kính nói: “Chủ tử.”

“Ngươi đã đến rồi.” Một thanh âm trầm thấp già nua vang lên, từ chỗ âm u chậm rãi đi ra một nam tử diện mạo khủng bố phía bên trái gương mặt có một vết sẹo thật dài. Tay phải của nam tử ẩn trong tay áo, tựa hồ có chút không tiện.

“Dạ”

“Chuyện ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?” Người mặt sẹo thản nhiên nói, ánh mắt thoáng nhìn ***g sắt, trong ***g sắt liền phát ra một trận tiếng nức nở, giống như mang theo sợ hãi cực độ.

“Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ đã phái người truyền tin cho Quản Tiêu, không tới mấy ngày liền có thể đến sơn trang. Chính là còn một chuyện khác …”

“Như thế nào?” Người mặt sẹo bước đi thong thả đến trước ***g sắt, mở cửa sắt ra, một tay lôi nam tử trẻ tuổi vết máu đầy người kia ra. Nam tử trẻ tuổi bộ dạng có chút tuấn tú, chính là lúc này mắt mở to, thần tình đều là một vẻ kinh cụ.

Nam tử trẻ tuổi phản kháng không được, hoảng sợ nhìn người mặt sẹo, toàn thân không ngừng run rẩy, lưng chà xát trên mặt đất đầy đá sỏi, lưu lại một vết máu. Miệng mở lớn lại phát không ra một chút âm thanh nào, từ miệng trào ra rất nhiều ngụm máu đỏ sậm, không ngờ là bị cắt mất đầu lưỡi!

“Hiện giờ mỗi người trong thành Hoàng Khâu đều cảm thấy bất an, đã không còn dễ dàng bắt được nam nhân trẻ tuổi … đem đến cho chủ tử hưởng dụng.” Phù Lôi nhìn bộ dáng nam tử kia, cũng không nhịn được cả người có chút lạnh run, chỉ có thể kiên trì nói.

“Ngươi là nói … Ngươi tìm không thấy vật liệu cho ta hưởng dụng?” Người mặt sẹo nhìn Phù Lôi liếc mắt một cái, sự tàn khốc trong ánh mắt làm cho Phù Lôi chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

“Không … không phải … thuộc hạ lập tức sẽ dâng người lên, thỉnh chủ tử bớt giận … bớt giận.” Phù Lôi lắp bắp nói.

“Ngươi cũng biết, người này ta còn có thể sử dụng bao lâu?” Người mặt sẹo nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi kia, trên gương mặt dữ tợn bỗng nhiên hiện ra một tia *** dục.

Cũng không biết là hắn ra tay như thế nào, quần áo trên người nam tử đột nhiên toàn bộ rách ra, người mặt sẹo cắn một cái lên động mạch của hắn, một lượng lớn máu phun vọt ra, trên mặt đất nhanh chóng hóa thành một bãi, cũng không ngừng mở rộng.

Một tay tách ra một cái chân vặn vẹo quỷ dị của nam tử trẻ tuổi, người mặt sẹo đem dục vọng của chính mình hung hăng đẩy vào, rất nhanh trừu sáp mạnh lên. Thân thể nam tử run rẩy vài cái, chính là dưới sự co rúm cao thấp kích thích của người mặt sẹo, đồng tử mở lớn, không ngờ là đã chết.

Phù Lôi quỳ trên mặt đất, mặc dù cúi đầu, nhưng tiếng động thân thể cùng với tiếng nước *** mĩ tràn ngập ở bên tai cũng làm cho hắn có chút miệng đắng lưỡi khô.

“Thuộc hạ … thuộc hạ nhất định nỗ lực tìm kiếm, ngày mai sẽ dâng người lên.” Hung hăng nuốt nước miếng, Phù Lôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lại vội vã cúi xuống.

“Tốt lắm, chỉ cần lúc nào cũng có người, ta sẽ có thể khôi phục công lực.” Chờ phát tiết xong, người mặt sẹo bứt ra, mà nam tử kia không ngờ là đã bị hút khô máu.

“Không thể ngờ được ngày đó cùng Phượng Huyền Dã quyết chiến một trận nhưng lại phá huỷ năm phần công lực của ta, món nợ này, ta sớm hay muộn sẽ tính rõ ràng với hắn.” Chỉnh lại quần áo một chút, người mặt sẹo lại từ trên cao nhìn xuống nói với Phù Lôi: “Ta nghe nói Mạc Đàn có một đệ tử?”

“Dạ, tên là Mạc Thu, hiện giờ ở bên cạnh Phượng Ly Chi.” Phù Lôi run giọng nói, hắn đã là kiệt lực chịu đựng, ước gì lập tức đi ra ngoài tìm cái “động” ấm áp mềm mại đến “dập lửa”, nhưng cũng không dám tự ý rời đi.

“Tìm một cơ hội, mang hắn đến gặp ta.”

“Dạ”

Đi ra cửa phòng, ta rõ ràng cảm giác không khí cùng bình thường có chút bất đồng, lại nói không được là bất đồng chỗ nào.

Trên đường không ít tôi tớ thị nữ tới lui, không biết vì sao vẫn cảm giác quạnh quẽ rất nhiều.

Cảm thấy sinh nghi, ta bước nhanh xuyên qua hành lang dài, đi vào phòng Phượng Hiên Dã.

Hắn cũng không có ở trong phòng, trên giường mền gối chỉnh tề, giống như chưa từng có người ngủ qua, mà trong phòng cũng không có chút dấu vết nào của hắn lưu lại.

Trong lòng có chút khẩn trương, ta tùy tay ngăn lại một thị nữ đi qua trước cửa hỏi: “Cung chủ đi đâu?”

“Hồi bẩm lão cung chủ, nô tỳ không biết.” Thị nữ hành lễ nói.

“Vậy Bạch đường chủ đâu?”

“Nô tỳ không biết.”

Cảm giác không tốt theo đáy lòng lan tràn ra, ta chạy đến đình viện, nhìn bốn phía hét lớn: “Phượng Hiên Dã, ngươi đi ra cho ta, mau ra đây!” Thanh âm vì quá mức kích động mà có chút hơi run. Bọn hạ nhân chung quanh đã được huấn luyện đều làm như không nghe không thấy, đều tự động rời đi.

“Ngươi không cần khẩn trương như vậy, cung chủ chính là quay về Phượng Huyền Cung luyện công chữa thương mà thôi, có Bạch đường chủ ở đây, ngươi có thể yên tâm.” Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm một người, hai tay Đoạn Khâm khoanh lại tựa vào hành lang, mắt cúi xuống bị lông mi thật dài che khuất, nhìn không ra là biểu tình gì.

“Thật sự?” Ta bán tín bán nghi.

“Đương nhiên, ta đã từng lừa gạt ngươi khi nào?” Hắn cười, đi về phía ta, cả người màu đỏ chói mắt như trước.

Ngươi là không từng lừa gạt ta, chính là ngươi sẽ gạt ta. Ta ở trong lòng mắng thầm, bất quá cuối cùng vẫn yên lòng.

“Đi thôi.” Hắn tự nhiên ôm lấy thắt lưng của ta.

“Làm cái gì?” Ta liếc mắt nhìn hắn.

“Ta đã đói bụng, ngươi nấu cơm cho ta ăn đi!” Giống như là thuận miệng nhắc tới, cuối cùng, hắn lại bỏ thêm một câu, “Ta phải ăn gà mái hầm đương quy với hạt dẻ.” (Khâm ca thù dai thật!)

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui