Phượng Khuynh Thiên Lan

"Thái Sử cô nương, xin dừng bước. Ta nghĩ, có lẽ nàng muốn biết chương trình học nào thích hợp với bản thân."

Thái Sử Lan dừng lại, còn chưa kịp trả lời, một đám nữ nhân đã nhao nhao nhảy tới, Thẩm Mai Hoa đi trước đón đầu.

"Giáo quan Lí, chúng ta cũng muốn biết chương trình học nào thích hợp a a a..."

"Tốt lắm." Lí Cận Tuyết ôn hòa gật đầu, dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của đám nữ nhân, lập tức kéo Hoa Tầm Hoan ra, "Giáo quan Hoa so với ta càng hiểu sâu biết rộng chuyện trong doanh, chắc chắn nàng ấy sẽ vui vẻ giải đáp mọi người."

"Vô cùng vui lòng." Hoa Tầm Hoan nhe răng cười, liếc mắt nhìn Thái Sử Lan một cái, lại nghiêng người thì thầm bên tai Lí Cận Tuyết, "Ngươi theo đuổi nữ nhân, đẩy phiền toái về phía ta, có chuyện tốt gì không?"

"Lần này ta du ngoạn hành tỉnh Tây Bắc, nhìn thấy một vài nam tử rất được..." Lí Cận Tuyết cười rộ lên, đôi mắt cong cong.

"Ngươi cút đi!" Hoa Tầm Hoan đẩy hắn ra ngoài, "Đi mà theo đuổi nữ nhân của ngươi đi!" Quay đầu lại, nụ cười u ám hiện lên, "Các cô nương, muốn hỏi cái gì? Cứ việc phóng ngựa lại đây...A? Thẩm Mai Hoa, bản giáo quan tự mình giải đáp thắc mắc, ngươi lại dám bỏ đi?"

"Bất công! Bất công!" Phía xa xa, âm thanh kêu khóc thảm thương của Thẩm Mai Hoa truyền đến...

Trong khi Hoa Tầm Hoan cũng Thẩm Mai Hoa còn đang ồn ào náo nhiệt, Thái Sử Lan lại cùng Lí Cận Tuyết ở cùng một chỗ, không khí có chút khác thường.

Hai người chậm rãi dạo bước trên đường nhỏ trong viện, kẻ trước người sau, đệ tử bốn phía xung quanh đều chỉ trò bàn tán. Phía xa xa, đám nữ đệ tử vẫn đang bi thương kêu rên. Thái Sử Lan trước giờ là người thích yên tĩnh, mặc dù có hơi khó chịu, nhưng cũng lười mở miệng. Lí Cận Tuyết lại nhìn ra tâm trạng của nàng, bỗng dừng bước, mỉm cười nói: "Ta biết phía trước có cái đình, phong cảnh không tồi, có muốn tới đó ngồi một chút không?"

Thái Sử Lan không thể không gật đầu một cái,ngước mắt nhìn lên, phía trước là một vách núi cao cao, nghiêng nghiêng hướng lên, giống như một chiếc răng nanh khổng lồ, mà ở trên đỉnh răng nanh, có một tòa đình nhỏ, vắng vẻ đón gió.

Đình này gọi là "Lăng Dực", thân lăng tuyệt đỉnh, như gắn hai cánh. (Dực: cánh.)

Từ trong doanh muốn đi tới đình, phải đi qua một đoạn sơn đạo gập ghềnh. Chính vì vậy, mặc dù nơi đó phong cảnh bao la hùng vĩ, mê hoặc lòng người, nhưng cũng ít ai nguyện ý lặn lội đường xa đi lên.

Thái Sử Lan trầm mặc, bắt đầu tiến về phía trước. Cảnh Thái Lam đi sau nàng, chân ngắn nghiêng ngả lảo đảo.

"Ta bế đi." Lí Cận Tuyết nhìn Cảnh Thái Lam, vươn tay về phía nó.

Cảnh Thái Lam nhìn sang Thái Sử Lan.

"Cảnh Thái Lam." Thái Sử Lan không quay đầu, chỉ lên đình, "Có cảm thấy bên trên rất đẹp không?"

"Đẹp." Cảnh Thái Lam non nớt đáp lại.

"Có muốn đứng trên đó, nhìn người phía dưới đi lại như kiến không?"

"Muốn." Cảnh Thái Lam cười hì hì, cảm thấy người bé như kiến chơi đùa rất vui.

"Vậy tự đi đi." Thái Sử Lan ngửa đầu nhìn đỉnh núi, "Cảm giác được người khác bế đi không thể nào bằng được tự mình leo tới đỉnh."

Cảnh Thái Lam cười ha ha, "....Mỗi ngày các nàng đều bế con ngồi lên..."

"Từ nay về sau, con phải tự mình đi lên." Thái Sử Lan quay đầu nhìn nó, "Một lần không được, vậy thử lần hai. Hai lần không được, còn có lần ba. Chỉ cần có quyết tâm, ai dám cản trở con, con liền đá người đó xuống."

"Người nào cản trở con, liền đá xuống." Cảnh Thái Lam hung hăng ưỡn bụng nhỏ.

Thái Sử Lan gật đầu một cái, tiếp tục tiến về phía trước.

Lí Cận Tuyết dừng chân, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng của Cảnh Thái Lam, ánh mắt lóe lên tia lạ lùng; lại nhìn sang bước chân không tính nhẹ nhàng nhưng vẫn kiên quyết không lùi lại của Thái Sử Lan, lập tức xóa bỏ ý định dùng khinh công kéo nàng lên núi.

Nữ tử quật cường này, nàng giống như núi cao sừng sững, luôn khiến người bên cạnh cảm thấy an tâm vững dạ, nhưng trước sau vẫn có cảm giác khó lòng chạm tới.

"Thúc thúc có kẹo đường này." Hắn giống như làm ảo thuật lấy ra một cây kẹo đường màu tuyết trắng, quơ quơ trước mặt Cảnh Thái Lam, "Nếu như con có thể đi đến cái cây kia, kẹo đường này liền cho con."

Hai mắt Cảnh Thái Lam lập tức phát sáng, lập tức xuất phát.

Thái Sử Lan nhìn qua vị trí cái cây kia, đại khái chính là nơi Cảnh Thái Lam dùng hết sức lực hiện tại có thể đi tới, Lí Cận Tuyết quả nhiên vẫn nhanh nhạy như trước.

"Tại sao huynh còn mang theo đường bên người?"

"Ta nghe nói nữ đệ tử cuối cùng còn dẫn theo con nhỏ, nửa đường liền dừng lại mua kẹo." Đuôi mắt khóe môi hắn đều cong cong, lộ ra ý cười, đẹp như sắc xuân.

Thái Sử Lan hơi chậm lại, nghĩ thầm, một nam tử dịu dàng tinh tế như vậy, khó trách nữ nhân cả doanh Nhị Ngũ đều hận không thể ôm hắn làm của riêng.

Chỉ cần nơi nào có hắn ở đó, nơi đó không khí dường như cũng mềm mại theo, ánh nắng trong vắt diệu kỳ.

Cảnh Thái Lam tinh thần hăng hái đi về phía cái cây, quả nhiên khi tới nơi thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hồng hộc thở dốc, không thể tiến thêm nửa bước. Tuy rằng Thái Sử Lan muốn rèn luyện nó, nhưng cũng không đành lòng nhìn nó chịu thương tổn, liền đưa kẹo đường cho Cảnh Thái Lam, dặn dò, "Ở chỗ này chờ ta, không được chạy loạn, nếu không sẽ để con giặt quần áo cho ta một tháng."

Cảnh Thái Lam gật đầu lia lịa, cầm kẹo đường vui vẻ liếm liếm. Lí Cận Tuyết vỗ vỗ tay, nói với không khí, "Bảo vệ tốt tiểu thiếu gia.", sau đó tiếp tục cùng nàng leo núi.

Thái Sử Lan cũng không mấy kinh ngạc. Lí Cận Tuyết này, tuy rằng mang đến cho người ta cảm giác sạch sẽ đến trong suốt, nhưng trên thực tế, khi trong suốt đạt đến cực điểm, lại khiến người ta mơ hồ không nhìn thấu. Mà nàng, cũng không định nhìn thấu người này.

Hai người yên lặng đi lên đỉnh núi, sau khoảng một canh giờ, Thái Sử Lan liền bị tụt lại phía sau. Núi này chỉ có một đường đi, trên đường lại nhấp nhô đá vụn, tương đối khó đi, mà nàng dù sao cũng không có võ công. 

Đến khi Thái Sử Lan ngẩng đầu, thấy được hai chữ "Lăng Dực" hiện lên trước mặt, đáy mắt lập tức sáng ngời.

Tòa đình mang theo phong cách cổ xưa, hết sức thanh cao, góc mái màu nâu; một nửa chơi vơi trong khoảng không, một nửa nằm trên vách đá; một nửa đón nắng, một nửa hứng gió. Đứng bên ven đình, giống như dang tay là có thể ôm trọn khoảng không mênh mông cùng trời đất rộng lớn. 

Thái Sử Lan đứng ở chỗ cao nhất trong đình, theo bản năng dang rộng hai tay, gió núi lập tức lùa tới, thổi bay khăn đội đầu của nàng, mái tóc không ngắn cũng không dài của nàng bay bay trong gió, giống như hắc kỳ phấp phới trên cao. 

Thái Sử Lan từ từ nhắm mắt, ánh nắng nhẹ nhàng bao phủ khuôn mặt nàng, mơn trớn làn da gần như trong suốt, vài tia sáng lóng lánh như kim cương nhảy nhót trên vầng trán cao rộng của nàng.

Cách đó ba thước, Lí Cận Tuyết yên lặng nhìn nàng - nơi nàng dừng chân, tuy rằng là chỗ cao nhất, rộng rãi thoáng mát nhất, cảm giác có thể  để thêm vài người đứng cạnh, nhưng nơi ấy, cũng là vị trí nguy hiểm nhất: dốc đứng, lại trơn nhẵn ẩm ướt, rất dễ dàng trượt chân, thậm chí chỉ cần gió lớn một chút, thật sự có thể thổi bay người ta xuống khe núi. Trước kia hắn cũng từng nhìn thấy đệ tử lên đây, nhưng bất luận nam nữ, chẳng mấy ai dám tiến tới vị trí này. Vậy mà nàng, một nữ tử không chút võ công, lại dứt khoát chọn lựa đứng đó, giống như đây chính là bản năng của nàng - không sợ hiểm nguy, chỉ hướng về nơi cao nhất.

Nàng đứng đó, đón gió thổi tới, không giống mọi người sau khi vất vả leo núi đi lên, sau đó kích động hát vang, nàng chỉ yên lặng một chỗ, nhưng lại mang nét hiên ngang lẫm liệt.

Lí Cận Tuyết vô thức đưa tay kéo ống tay áo nàng.

"Gió lớn." Hắn nói, "Nàng cũng mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."

Thải Sử Lan thỏa mãn hít sâu một hơi, lui vào trong, kéo hai ống quần lên, thoải mái ngồi xuống.

"Lí Cận Tuyết, ta còn chưa có hỏi huynh, ngày đó huynh làm thế nào mà thoát hiểm?"

"Gọi ta là Phù Chu đi." Hắn cười, "Cận Tuyết là tên hiệu của ta, Phù Chu mới là tên thật. Ngày đó ta rơi xuống khe núi, phía dưới thông với động ngầm, trong động lại có nước. Ta rơi vào nước liền bị cuốn ra ngoài núi, đến khi đi ra đã ở một nhánh khác của Lộc Minh Hà. Cũng may kỹ năng bơi của ta tốt, nhưng mà do bị thương, chỉ có thể liên tục dưỡng thương, không có khả năng báo cho nàng biết ta đã an toàn." Hắn áy náy nhìn Thái Sử Lan, "Thật có lỗi."

"Ta còn phải xin lỗi vì ngày ấy đã để nàng hoảng sợ." Hắn lại nói, "Ta đắc tội với một đám người giang hồ, hôm đó đám người ấy đuổi giết ta, không ngờ lại làm liên lụy tới nàng."

Thái Sử Lan gật đầu, "Không có việc gì là tốt rồi."

Lí Phù Chu khẽ cười, "Phải. Thấy nàng bình an ngồi cạnh ta, ta cũng cảm thấy rất tốt."

Hai người cùng trầm mặc, cũng không phải vì xấu hổ, mà bởi không muốn phá vỡ không khí bình yên lúc này. Gió nhẹ thổi qua, mềm mại như múa.

Sau một lúc lây, Lí Phù Chu bỗng ngồi xổm xuống, cầm cổ chân Thái Sử Lan lên, bắt đầu tháo giày nàng ra. 

Thái Sử Lan không có sợ hãi kêu lên, cũng không rút chân lại, chỉ cúi đầu nhìn hắn. Vẻ mặt Lí Phù Chu so với nàng lại càng thản nhiên.

"Giày của nàng rất cứng, đường núi lại nhiều đá vụn, nàng ít khi leo núi, phương thức đi lại không đúng, lòng bàn chân nhất định có bọng nước." Hắn nửa quỳ gối, cúi đầu cởi giày nàng, động tác mềm mỏng, "Trước tiên phải làm vỡ bọng nước, ta có thuốc cao tốt, bôi lên rồi chờ một lúc là được. Nếu không nàng xuống núi sẽ càng khổ cực."

Thái Sử Lan không đáp lại, vẫn chăm chú nhìn hắn.

Ngón tay hắn rất nhẹ nhàng, bắt đầu chọc vỡ bọng nước ở chân nàng. Thái Sử Lan lại dường như không cảm nhận được đau đớn, chỉ cảm thấy đầu ngón tay hắn cẩn thận bôi thuốc cao lên, thuốc cao bôi tới đâu, nơi đó lại mát rượi, vô cùng thoải mái. Nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt. 

Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa từng thân mật với ai như vậy, cũng chưa có một ai săn sóc nàng như thế. Khi còn nhỏ, trí nhớ có chút mơ hồ, nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, mẹ vất vả kiếm sống, cũng ít khi dịu dàng với nàng.  Cảm giác được một người ôm ấp, được một người hôn khẽ lên trán, vuốt ve đôi tay,...tất cả, đều thật mơ hồ cùng xa lạ.

Mái tóc bị gió thổi loạn, che đi ánh mắt có chút mê mang. Ngay lúc này, không hiểu tại sao trong lòng bỗng vang lên báo động, nàng nghiêng người nhìn về phía xa, dưới gốc cây kia, bóng dáng nho nhỏ của Cảnh Thái Lam không biết đã biến mất từ khi nào. Thái Sử Lan cả kinh, theo bản năng đứng dậy. Chân vừa thu lại, Lí Phù Chu lập tức kinh giác, nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt cũng hơi biến sắc.

Mà gần như cùng lúc, một giọng nói từ phía sau vang lên, "Hai vị cũng thật vui vẻ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui