Phượng Khuynh Thiên Lan

Editor: Imelda

Lão Tào dập đầu. Mọi người trong sân nhìn cảnh tượng trước mắt, ngây ngốc đứng lặng. Thái Sử Lan cúi đầu nhìn xuống, chậm rãi cất tiếng.

"Người thông suốt thật chứ?"

Tào phu tử vốn là người thông minh, vừa nghe liền hiểu nàng không muốn để người khác biết được năng lực của mình, liên tục gật đầu, "Phải, ta đã thông suốt rồi. Không có tư chất cũng không sao, phẩm chất con người mới là điều quan trọng nhất. Giống như ngươi vậy, trời sinh ngọc thụ lâm phong, siêu phàm thoát tục, kiên định gan dạ, hào quang vạn trượng, chính là thiên tài hàng đầu. Gặp được ngươi chính là phúc tám đời của lão Tào ta, cho dù từ nay về sau ta có tuyệt hậu đi chăng nữa, cũng trăm ngàn lần không thể bỏ lỡ!"

"Ặc..." Hoa Tầm Hoan trừng mắt, hít sâu một hơi, "Lão Tào ngươi trời đánh cũng không nói một lời, thì ra khi bùng nổ lại có thể lảm nhảm một tràng dài như vậy!"

"Được." Thái Sử Lan gật đầu, gạt bô nước tiểu trên đầu hắn xuống, nói, "Ngày mai ta sẽ bắt đầu học."

Nghe vậy, lão Tào yên tâm xoay người rời đi, nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười sung sướng trên môi. Tới khi bóng người đã khuất dạng, sắc mặt đám người trợ giáo còn lại dần dần trở nên nghiêm túc, âm thầm liếc mắt nhìn nhau.

...

Màn kịch ban nãy cùng không khiến Thái Sử Lan ngạc nhiên, bởi việc này đã sớm nằm trong dự liệu của nàng. Bất kể là ai, sau bao năm chờ đợi, bỗng nhiên nhìn thấy thứ cần tìm xuất hiện trước mắt, đều sẽ kích động đến nỗi không để ý đến điều gì khác.

Nàng quay về phòng ở, lại thấy Cảnh Thái Lam vẫn đang trôi nổi trong thùng nước, hai thị nữ ở cạnh giúp nó tắm rửa. Tiểu lưu manh kia cười hì hì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ngực bọn họ. Sau đó, một thị nữ ôm nó rời khỏi thùng tắm, nhóc con lập tức dụi dụi cái đầu ướt sũng vào nơi mềm mại của người ta.

Ta cọ...Ta cọ...Ta cọ cọ cọ...

Thái Sử Lan nhìn hai người, sắc mặt không đổi. Một lúc lâu sau, nàng vẫy vẫy tay, thị nữ nhanh nhẹn bước đến. Nàng ghé tai nàng ta nói nhỏ vài câu, sắc mặt thị nữ ửng đỏ, trố mắt nói: "Chuyện này...Như vậy làm sao được."

"Cứ theo lời ta mà làm."

Thị nữ đành gật đầu, đi ra ngoài. Một lúc sau trở lại, nàng ta đã thay sang một bộ xiêm áo cổ thấp, bộ ngực tuyết trắng căng tròn lộ ra hơn nửa. Lối sống Nam Tề vốn vô cùng cở mở, y phục của cung nữ đa số đều thiết kế lộ ngực, cho nên, tình huống hiện tại cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Mà lúc này, trên giường, hai mắt tiểu lưu manh nào đó lập tức sáng rực.

"Lát nữa ta sẽ ra ngoài tản bộ, con ngủ cùng Ngân Nha Nhi." Thái Sử Lan nói, chỉ tay về phía thị nữ kia.

Cảnh Thái Lam bình thường đều quấn quít Thái Sử Lan đòi ngủ cùng, hôm nay lại không có ý kiến gì, thậm chí còn tha thiết mong chờ Thái Sử Lan nhanh nhanh đi ra. 

Thái Sử Lan bước ra ngoài, tựa vai vào vách tường, âm thầm đếm, một, hai, ba,...

"Oa..." Tiếng khóc không ngoài dự kiến vang lên.

Thái Sử Lan vào phòng. Ngân Nha Nhi đã đứng lên từ bao giờ, vẻ mặt xấu hổ, kêu gào thỉnh tội. Cảnh Thái Lam ngồi trên giường oa oa khóc lớn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi ướt át, hai môi sưng đỏ như trái ớt. Ừm...cũng có thể ngửi được mùi ớt thoang thoảng trong không khí. 

Thái Sử Lan vừa lòng nhìn Ngân Nha Nhi, không tồi, rất có bản lĩnh.

"Cay...cay..." Cảnh Thái Lam khóc lớn, hai tay che miệng, nước mắt nước mũi ròng ròng, tố cáo Ngân Nha Nhi.

"Nàng không chăm sóc tốt sao?" Thái Sử Lan gật đầu, "Vậy gọi Ngọc Nha Nhi đến."

Một thị nữ khác cũng mặc xiêm áo y hệt bước đến, bộ ngực mềm mại bao bọc lấy Cảnh Thái Lam, vừa dịu dàng dỗ dành, vừa cho no uống hết một cốc nước lớn. Cuối cùng tiểu lưu manh cũng nín khóc, tủm tỉm cười, cũng không dám há miệng làm bừa, chỉ gắt gao dựa vào nơi nào đó. Nó khóc một trận xong cũng đã mệt mỏi, hai tay dụi dụi mắt. Ngọc Nha Nhi thấy vậy liền ôm nó ngủ theo dặn dò của Thái Sử Lan.

Chốc lát sau, Cảnh Thái Lam đã ngủ thiếp đi, chui vào lòng Ngọc Nha Nhi, hai tay nhỏ bé theo thói quen bắt đầu sờ loạn.

Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, đứng yên trong bóng tối. 

Tay Cảnh Thái Lam dừng lại ở vị trí nó yêu thích nhất, mơ mơ màng màng chóp chép miệng, bắt đầu nắn bóp ngực Ngọc Nha Nhi. Một lát sau, nó mới vừa lòng xoay người đi. Có điều, ngay lúc đó, ngón tay giống như...bị dính lại...

Cảnh Thái Lam lập tức mở mắt, ánh mắt ngập vẻ hoang mang, thử rút tay ra lần nữa.

Ơ...rút mãi không ra?

Ngọc Nha Nhi đỏ mặt, hai tay che ngực.

Cảnh Thái Lam lại rút, cơ mà vẫn rút không ra. Tay giống như thật sự bị dính lại.

Tiểu lưu manh lúc này mới hoảng sợ nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Thái Sử Lan. Liếc mắt liền nhìn thấy người mẹ vô lương tâm nào đó đang  đứng ngay đối diện, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn nó.

Thái Sử Lan đối diện với ánh mắt oan ức cầu xin giúp đỡ của Cảnh Thái Lam, hất hất cằm, "Sờ, tiếp tục sờ đi!"

"Lan...Lan..." Tiểu lưu manh rốt cuộc hiểu được ai đang chỉnh mình, vội vàng đổi sang vẻ mặt hối lỗi, nhõng nhẽo gọi nàng.

Đáng tiếc, người nó phải đối diện lại là Thái Sử Lan, nàng vẫn bất động, "Lần này cho con sờ đến thỏa mãn thì thôi. Tiếp tục đi!"

"Không cần nữa..." Cảnh Thái Lam mấp máy miệng, nó phát hiện trên yếm Ngọc Nha Nhi có thiết kế thêm một cái túi nhỏ, nó càng cố rút tay, cái túi kia càng giữ chặt.

"Con thích chỗ đó như vậy, thế thì cứ để nguyên ở đấy." Thái Sử Lan bình tĩnh nói, "Đi ngủ!"

Cảnh Thái Lam đương nhiên không thể sống chết một trận cùng Thái Sử Lan, nó cũng biết người mẹ này của mình vô cùng nghiêm khắc, đã nói là làm, trong từ điển của nàng không hề có hai chữ "mềm lòng". Vậy nên, Cảnh Thái Lam cảm thấy tiếp tục sờ cũng không sao, đợi lát nữa còn không thể rút tay ra chắc? Nghĩ đến đây, nó mếu máo, ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Ngủ được một lát, cốc nước lớn ban nãy bắt đầu phát huy tác dụng. Cảnh Thái Lam bắt đầu lăn qua lăn lại, "Nước tiểu nước tiểu...nước tiểu nước tiểu..."

"Vậy thì đi tiểu đi." Thái Sử Lan nói

Tay Cảnh Thái Lam bị giữ chặt, không thể đứng dậy, liền đẩy Ngọc Nha Nhi. Ngọc Nha Nhi lúc này mới giật mình nhớ ra, đang định giúp nó, lại bị ánh mắt của Thái Sử Lan làm cho đóng băng tại chỗ, đành phải nhắm mắt, giả vờ ngủ tiếp.

Cảnh Thái Lam càng ngày càng gấp, muốn ngủ cũng không ngủ được, Ngọc Nha Nhi lại không tỉnh, nó gấp đến độ hai mắt cũng bắt đầu ngập nước, nhìn về phía Thái Sử Lan, "Lan...Lan...con muốn đi tiểu, đi tiểu..."

Thái Sử Lan cũng biết trẻ con nhịn tiểu không tốt cho sức khỏe, trửng phạt như vậy đại khái cũng đã đủ để Cảnh Thái Lam nhớ kỹ.

"Được." Nàng đến gần, "Con có lời nào muốn nói với ta không?"

"Không sờ...không sờ soạng..." Cảnh Thái Lam đau khổ nói.

Thái Sử Lan lắc đầu.

"Ta chỉ muốn con hiểu một điều." Nàng nói, "Sờ nữ nhân không phải chuyện nghiêm trọng, nhưng nhất định phải đợi đến khi con có đủ khả năng làm việc đó mới có thể làm; Sờ nữ nhân cũng không sao, nhưng nhất định không thể thỏa mãn một cái liền quay đầu rời khỏi."

Cảnh Thái Lam khóc thút thít, cái hiểu cái không lắng nghe.

"Ai cũng cần có người khác giới ở cạnh, nhưng nhất định không được để bản thân chìm đắm trong hoan lạc, bởi vì cuộc sống còn có nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm." Thái Sử Lan ra hiệu cho Ngọc Nha Nhi cởi túi nhỏ xuống, dùng khăn ướt lau keo dính đi, tự mình ôm Cảnh Thái Lam dậy, "Một người nếu muốn thành công, không thể cái gì cũng chủ quan gạt bỏ, nhưng cũng tuyệt đối không thể dễ dàng trầm mê."

"Lan...Lan..." Cảnh Thái Lam sau khi giải quyết được vấn đề, tâm tình khoan khoái, ôm cổ nàng lẩm bẩm, "Bà ấy nói...nữ nhân là thứ tốt...tất cả nữ nhân đều là của con...con muốn làm gì...thì làm như thế..."

"Bà ta là ai?" Thái Sử Lan chăm chú nhìn đứa nhỏ, ánh mắt u ám.

Cảnh Thái Lam lại đùa nghịch tóc nàng, không có nói tiếp.

Thái Sử Lan không hỏi lại, ôm nó về giường. Cả nửa đêm lăn qua lộn lại, Cảnh Thái Lam đã sớm mệt mỏi, vừa lên giường liền ngoan ngoãn năm yên, cũng không có đòi hỏi thị nữ cho sờ soạng chỗ nào đó, chỉ tự mình ôm lấy chăn, liều mạng nhắm mắt.

Hai thị nữ dùng một thùng nước màu xanh nhạt lau dọn phòng ở một lượt, sau đó lập tức rời đi. Đây là yêu cầu của Dung Sở, hàng ngày đều phải dùng loại nước này lau lên tường một lần. Ai cũng không biết đó là thứ gì, đều cho rằng quốc công chỉ muốn làm sạch không khí mà thôi. Thái Sử Lan mặc dù thấy có mùi lạ, nhưng cũng không có gì khó ngửi, nên cũng không ngăn cản.

Đợi cho thị nữ đi ra, nàng ngồi dậy, nhìn gương mặt say ngủ của Cảnh Thái Lam, chỉnh chăn cho nó, sau đó nhẹ nhàng đi ra cửa, dựa lưng vào vách tường, ngửa đầu ngắm nhìn ánh trăng lạnh lẽo. Tâm tư của nàng vẫn còn dừng lại ở câu nói ban nãy của Cảnh Thái Lam.

Bà ta là ai? Chắc hẳn là người thân của Cảnh Thái Lam rồi.

Có điều, người này là không biết cách giáo dục trẻ nhỏ, hay là còn có ý đồ riêng gì đó?

"Lời nàng nói ban nãy rất hay." Bỗng nhiên có giọng nói vang lên bên tai nàng, "Ta thật ưa thích."

Mùi rượu phảng phất trong không khí, hòa quyện cùng hương chi lan. Vành tai nàng bị vài sợi tóc chạm nhẹ, có chút ngứa ngáy.

"Ngươi uống nhiều rồi đấy." Thái Sử Lan nói.

"Vừa rồi, nàng nói..."Dung Sở cúi đầu cười, "Sờ nữ nhân không phải chuyện nghiêm trọng, nhưng nhất định phải đợi đến khi có đủ khả năng. Nàng cảm thấy...ta có đủ năng lực hay không?"

Âm thanh xào xạc từ phía rừng trúc vang lên, hòa cùng tiếng cười của hắn, du dương êm dịu. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, vẻ tươi cười của hắn như rực sáng trong đêm tối, mang theo chút gì đó huyền bí. 

"Ngươi có thể thử xem có đủ hay không." Thái Sử Lan hơi nghiêng đầu tránh khỏi hơi thở của hắn. "Còn nữa, đem ngón tay đặt trên huyệt đạo ở lưng của ta bỏ ra."

"Ta cũng không có ý định biến nữ nhân của mình thành người gỗ." Hơi thở nóng ấm của hắn nhẹ nhàng lướt qua gáy nàng, "Nàng có biết hay không, đôi khi ngang ngược cũng sẽ khiến nam nhân cảm thấy hứng thú. Nàng càng cương quyết cự tuyệt, ta lại càng muốn thấy nàng khuất phục."

"Đâu chỉ có thế." Thái Sử Lan nói, "Các ngươi còn muốn cường hôn, nhào tới, chiếm giữ, bá vương nghạnh thượng cung.*"

(Bá vương nghạch thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang, mọi người có thể tìm trên mạng. 

Còn nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn" hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.)

Người nào đó vừa mới định hôn lên gáy của nàng, nghe được câu này, lập tức dừng lại.

"Thái Sử Lan." Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói, "Nàng thật biết cách phá hư phong cảnh."

"Cảm ơn khích lệ."

"Ta bị đả kích, cần được an ủi..."

Nửa sau lời này là hắn dựa cằm lên cổ nàng mà nói, giọng điệu mờ ám, môi mỏng ướt át dán lên da thịt nàng, cũng chẳng khác gì so với hôn môi.

Lông tơ toàn thân Thái Sử Lan dựng thắng, ánh mắt lộ vẻ hung ác.

Lưu manh chết tiệt này, hôm nay lại dám mượn rượu giả điên với nàng!

Nàng rất muốn xoay người, nâng chân một góc chín mươi độ, dùng xương bánh chè cứng rắn ân cần tham hỏi nơi nào đó của hắn. Nhưng đáng tiếc, cả cơ thể đều không thể nhúc nhích, nàng rốt cuộc hiểu được tư vị bị điểm huyệt trong truyền thuyết. Quả nhiên chính là pháp bảo cần thiết để chiếm đoạt con gái nhà lành!

"Tại sao Lí Phù Chu không chuốc chết ngươi luôn đi?"

"Huynh ấy làm sao là đối thủ của ta được, mới uống vài chén đã gục rồi." Hắn cười khẽ, cũng không trực tiếp chạm vào da thịt nàng, chỉ nhẹ nhàng lại gần, dùng hơi thở ướt át trêu đùa nàng, hơi rượu ngòn ngọt như hòa tan trong không khí. Da thịt màu mật ong bóng mượt của ai kia chậm rãi ẩm ướt, giống như một ly rượu thủy tinh bị hơi nước bao phủ, mông lung mờ ảo.

Hắn cười rộ lên, "Thái Sử Lan, ta lần đầu nhận ra, nữ nhân, không cần nước da trắng tuyết mới coi là đẹp..."

"Phải rồi! Nam nhân nước da trắng tuyết, nữ tính quá rồi còn gì!"

Dung Sở đờ người, sau một lúc lâu, hít vào một hơi, giọng điệu cổ quái, "Nàng cố tình nhóm lửa thiêu đốt tâm tình phơi phới của ta có đúng không?"

"Tâm tình? Đừng có sỉ nhục hai chữ tâm tình như thế chứ!" Thái Sử Lan nói, "Theo ta thấy, trong đầu ngươi ngoài t*ng trùng ra thì làm gì còn cái khác."

Lại một hồi yên ắng, dường như Dung Sở lại hít sâu một hơi, sau đó biểu tình giống như bỗng nhiên phát hiện ra đại lục mới, cúi đầu cười nói, "Được, được lắm. Nàng nói rất hay! Nàng càng ngoan cố, ta lại càng thích. Mà ta đã thích, vậy để nàng..." Ngón tay hắn chậm rãi đi lên, nhẹ nhàng mơn trớn trên cổ nàng, "...cũng phải động tâm."

Thái Sử Lan ngay cả cười nhạt. Bất quá, nàng cũng không nói gì nữa, phong cảnh có thể hủy, sắc tâm lại khó phá. Người nào đó tửu lượng kém cỏi, ba chén đã say, mà tính cách lại giống hệt nàng, mềm cứng không phục, hết thảy đều phải xem tâm tình, uy hiếp lạnh lùng gì đó, dùng không tốt còn có thể mang về kết cục không mong muốn.

Có điều...không thể không thừa nhận...tên ẻo lả này...quả nhiên là cao thủ...

Chỉ một động tác nho nhỏ, lại có thể khiến nàng tâm chưa động, tình đã trào dâng; không phải tình yêu, mà là xuân tình.

Hai mươi mốt tuổi, cho dù trời sinh lạnh nhạt, có một số việc chưa từng để ý, nhưng lúc này, hương rượu phảng phất, ai đó ôn nhu châm ngòi, thời gian lâu dài, cũng khó tránh khỏi tâm tư rối loạn. Giống như gió núi thổi qua hồ nước, mang theo hương hoa, nhẹ nhàng hòa vào không khí, hay như núi băng rét lạnh, kiên cố, bỗng dưng bị hào quang chiếu rọi, chậm rãi tan chảy.

Ánh mắt Dung Sỏ cũng dừng lại, chăm chú nhìn vào da thịt ửng đỏ của nàng, trái tim nhảy loạn.

Thì ra...một người lạnh lùng, cao ngạo như nàng, một khi bỗng nhiên trở nên mềm mại, lại khiến người ta có cảm giác như bị đoạt phách như vậy. Tựa như một người đang đứng trong sa mạc rộng lớn, trong tiếng lục lạc leng keng bỗng vang vọng âm thanh thì thầm, sau đó cát vàng biến mất, cảnh xuân trải dài bốn phía, nhịn không được liền muốn quỳ lễ.

Ngón tay đang đặt ở cổ nàng chậm rãi di chuyển, đi lên phía đôi môi hồng nhạt. Đầu ngón tay vừa chạm tới, bỗng nhiên đau xót. Hắn phản ứng cực nhanh, nâng tay kia điểm lên gò má nàng. 

"Ôi chao!" Dung Sở làm bộ làm tịch kêu lên một tiếng, giương mắt nhìn Thái Sử Lan. Miệng nàng ngậm lấy đầu ngón tay hắn, dáng vẻ như đang chuẩn bị hung hăng cắn xuống. Nếu như không phải hắn nhanh tay nhanh mắt điểm huyệt đạo nàng, tương lai tám phần sẽ phải đổi tên từ Dung Sở thành "quái vật chín ngón".

"Tư thế này quả nhiên vô cùng đẹp đẽ." Dung Sở không rút tay ra, thản nhiên thưởng thức cảm giác mát lạnh nơi đầu ngón tay.

Thái Sử Lan cảm thấy danh xưng nam nhân xấu xa nhất thiên hạ nếu như không phải người này thì không còn ai dám nhận. Không để nàng cắn ngón tay, cũng không thèm rút ra, lúc này nếu nàng muốn phun ra, nhất định phải dùng đầu lưỡi mà đẩy...

Nam nhân trước mặt hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, con ngươi vương theo hơi rượu, mát lạnh mà thâm sâu, hai mắt cong cong, xinh đẹp tựa thần bút vẽ nên.

Tất nhiên, Thái Sử Lan lại không cảm thấy như vậy, chỉ có cảm giác đôi mắt kia giống như móng vuốt của bạch cốt tinh, thật khiến người ta muốn bẻ vụn!

Nàng dứt khoát nhắm mắt, bất động, đi vào trạng thái cương thi.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Việc ngày hôm nay, nàng chắc chắn nhớ kỹ.

Dung Sở mỉm cười, dường như hắn sau khi say rất thích cười, cúi đầu lại gần, nhẹ nhàng thổi lên vành tai nàng.

"Thật lạnh...truyền cho nàng chút nhiệt...Nhìn xem, thế này đẹp hơn rất nhiều!" 

Thái Sử Lan bỗng nhiên cảm thấy vành tai đau xót, sau đó có cảm giác mát lạnh truyền đến, giống như có thứ gì đó được đeo lên.

Khuyên tai sao?

Thái Sử Lan theo bản năng nhíu mày, nàng chán ghét vật phẩm trang sức, quyết định lát nữa sẽ tháo xuống quăng đi.

"Đừng nghĩ đến việc cởi bỏ." Dung Sở cũng đã đoán ra tâm tư nàng, "Cái này không phải khuyên tai, mà là xác một loại trùng quý hiếm của Ngũ Việt. Tương truyền loại trùng này nghe nói sinh ra từ cơ thể rồng, trời sinh thần kì. Sau khi thân thể hóa thành màu đỏ thẫm như lưu ly, sẽ có tác dụng tu bổ kinh mạch, cải thiện xương cốt. Loại thảo dược ban chiều Hoa Tầm Hoan nói đến, chẳng qua chỉ là khi loại trùng này còn sống trong gốc cây, có bài ra dịch mà thôi, công dụng so với thứ này chẳng đáng là gì. Hơn nữa, một khi nó đã đi vào thân thể nàng, sẽ lập tức giống như hòa vào huyết mạch, muốn tháo xuống cũng không có khả năng."

Thái Sử Lan không nói lời nào, Dung Sở cười cười, "Cái này có một đôi, còn một con nữa, có lẽ có một ngày, nàng sẽ tình nguyện để ta đeo lên..." Hắn vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai nàng, híp mắt nhìn kỹ, vừa lòng gật đầu, "Mà thật ra đem một con nhìn cũng rất phong tình! Tốt lắm! Hôm nay cứ vậy đã."

Mấy lời này vừa ra, Thái Sử Lan nháy mắt cảm thấy căm hờn trào dâng...

Sau khi Dung Sở tự mình lẩm bẩm một hồi, vỗ vỗ hai má nàng, nhẹ nhàng nói, "Câu hồn gì đó, nàng không cần học." Nói xong, hắn phất tay áo, quay đầu rời đi.

Hồi lâu sau, Thái Sử Lan mới nhớ ra cái gì gọi là "câu hồn", cái này không phải "tuyệt học" gì đó lão Tào từng đề cập qua, sau đó bị nàng cự tuyệt hay sao? 

Trong lúc nàng còn đang phân tâm nghĩ ngợi, huyệt đạo đã tự giải từ khi nào, còn Dung Sở đương nhiên đã kê cao đầu ngủ, Thái Sử Lan vô duyên vô cơ đánh mất cơ hội trả thù đầu tiên...

Nàng đứng lặng một hồi, chờ cho sắc đỏ trên mặt biến mất, đang định trở lại phòng, bỗng nhiên giật mình một cái.

Trong rừng trúc âm u tăm tối, một bóng người chợt lóe.

...

Nếu nói Dung Sở là một cây trúc tùy ý, là ngọc sáng lung linh, khó lòng chạm tới; thì Lí Phù Chu chính là một thân trúc thẳng tắp, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng ấm áp.

"Dung Sở còn nói huynh đã say khướt." Thái Sử Lan nhướn mày, "Hiện tại ai say, xem ra đã rõ ràng."

Lí Phù Chu mỉm cười không đáp, ánh mắt lướt qua vành tai nàng.

"Huynh ấy mỗi lần uống rượu đều như vậy." Hắn nói, "Có điều, ai cũng không biết là say thật hay giả bộ."

Thái Sử Lan nghĩ thầm, đương nhiên là giả bộ rồi, cho nên, tội lỗi càng không thể tha thứ.

"Buổi tối chắc nàng ăn chay." Lí Phù Chu ngồi xuống, lấy ra mấy gói giấy, "Ngày mai bắt đầu lên lớp, không thể không ăn thịt bồi bổ thân thể. Ta mang đến một ít cho nàng."

Bên trong bao giấy là thịt nướng mật ong, gà ướp rượu, thịt bò kho tương, vài miếng thịt vịt quay. Lí Phu Chu còn cẩn thận chuẩn bị thêm đôi đũa, một chiếc khăn ẩm. Hắn cầm khăn lên, nhẹ nhàng lau sạch đũa rồi mới đưa cho Thái Sử Lan, lại giống như ảo thuật gia lôi ra một bát canh nóng, hương thơm mê hoặc lòng người.

Thái Sử Lan trầm mặc không lên tiếng, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, trong lòng thầm nghĩ, rằng nếu Văn Trăn có mặt lúc này, nhất định sẽ hô to hai tiếng "tri âm", sau đó xin được làm bạn gái người ta; Đại Ba lập tức nhào tới, hô to "nam nhân tốt!"; Quân Kha...Quân Kha nước mắt lưng chòng, chỉ lo cảm động.

Còn nàng...Hơi nóng bốc lên, che khuất hai mắt.

Nàng chính là có chút...ừm, để tâm săn sóc người khác như vậy, giống như người thân trong một gia đình.

"Lão Tào tuy rằng vẻ ngoài lếch thếch, nhưng thật ra so với những trợ giáo trong tổng doanh ở kinh thành, chính là ngang tài ngang sức." Lí Phù Chu đưa bao giấy đựng thịt bò đến trước mặt nàng, "Nàng chớ có xem thường ông ấy, phải chăm chỉ học tập."

"Được."

"Thuật câu hồn kia, nàng cũng đừng vội cười nhạo." Ánh mắt Lí Phù Chu bình thản, "Tuy rằng nàng chưa chắc đã thích hợp tu luyện, nhưng không thể học võ, nên tham khảo một chút để phòng thân cũng tốt."

Thái Sử Lan lại gật đầu, một tia báo động xẹt qua trong lòng - cái môn Câu hồn mà nàng trước sau không để ý này, Dung Sở và Lí Phù Chu lại lần lượt cố ý nhắc đến, đưa ra lời nhắc nhở bất đồng, chuyện này thật không bình thường!

Gió đêm nổi lên, thổi tung mái tóc ngắn của nàng. Lí Phù Chu bỗng nâng tay, xoay gò má nàng. 

Thái Sử Lan bất động. Trong khi nàng còn đang phân vân không biết có nên gạt tay hắn ra không, Lí Phù Chu bỗng thở dài một tiếng. Thái Sử Lan lần đầu thấy một người luôn luôn mỉm cười ôn hòa như hắn thở dài, nhất thời không kịp phản ứng.

"Có một số việc," Lí Phù Chu nhẹ nhàng gài vài sợi tóc bay loạn ra sau tai nàng, sau đó rút tay về, "...quả nhiên không thể chần chừ do dự."

Thái Sử Lan theo bản năng sờ sờ vành tai, trầm mặc hồi lâu, bỗng lên tiếng,      "Dung Sở nói, thứ này có thể giúp ta chữa trị kinh mạch."

Một câu đơn giản, không tính là giải thích, nhưng ánh mắt Lí Phù Chu lại lập tức sáng lên.

Hắn đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên "rầm" một tiếng, cửa sổ phòng Dung Sở mở ra. Dung Sở tựa đầu bên cửa, cười dài nói, "Ở đây ăn đồ ngon như vậy, cũng không mang cho ta một ít."

Tuy là hắn vừa nói vừa cười, nhưng gió đên dường như bỗng nhiên trở lạnh.

Thái Sử Lan giả bộ không phát hiện điểm kỳ quái, thuận tay đưa cho Lí Phù Chu một miếng thịt gà, "Món này không tồi."

"Đa tạ." Lí Phù Chu mỉm cười nhìn nàng.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, kẻ tung người hứng, chia đồ ăn cho nhau, dáng vẻ ôn hòa, nam nhân đưa bàn tay tuyết trắng đón lấy miếng thịt gà, nụ cười ấm áp say lòng người. Kỳ thật rất đẹp, nhưng Dung Sở lại cảm thấy thật chướng mắt.

"Không phải ban nãy huynh còn nói ăn nhiều quá, dạ dày khó chịu hay sao?" Lí Phù Chu không hề tỏ vẻ lúng túng, quay đầu cười hỏi Dung Sở, "Bây giờ lại đói bụng?"

"Thấy hai người lại muốn ăn." Dung Sở cũng cười, liếc mắt nhìn Thái Sử Lan, "Rất muốn ăn."

Vẻ mặt Thái Sử Lan như muốn nói, "Ta không hiểu khiêu khích, cơ mặt ta bị tê liệt."

Dung Sở nhẹ nhàng bay ra. Thái Sử Lan lập tức xê dịch thịt bò kho tương về phía mình, đặt gà ướp rượu đến trước mặt Lí Phù Chu, lại đẩy món thịt nướng mật ong, cùng thịt vịt nàng không thích về phía Dung Sở, giả bộ uống canh.

Lí Phù Chu mỉm cười, sắc mặt Dung Sở cũng vô cùng tốt. Hắn giống như tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng lại vừa vặn chặn ngang tầm mắt Lí Phù Chu nhìn Thái Sử Lan, vừa yên vị liền liếc nhìn vành tai nàng, "Nàng đeo thứ này rất đẹp!"

Thái Sử Lan không để ý đến hắn. Dung Sở bắt đầu ăn, câu được câu không nói chuyện cùng Lí Phù Chu. Nhìn qua cũng biết hắn không đói bụng, dáng vẻ khi ăn có chút biếng nhác, hắn đưa một miếng thịt vịt lên miệng, giống như chơi đùa, lại không ngừng bắt bẻ, "Mặn quá!"

"Ăn cái này này." Thái Sử Lan bỗng đưa thịt bò kho tương của mình đến trước mặt hắn, "Rất ngon."

Dung Sở ngẩn ra, đáy mắt lập tức lộ vẻ vui mừng, cười nói, "Vẫn là Lan Lan tốt với ta."

Thái Sử Lan gật đầu. Hiếm khi có được sự quan tâm của nàng, Dung Sở vô cùng vui vẻ, vì vậy liền cầm lên mấy miếng thịt bò bỏ vào miệng, ăn đến tận khi no căng mới thôi.

Dung Sở vừa dừng tay, Thái Sử Lan bỗng nhiên giơ đũa ra, gắp một lúc ba, bốn miếng thịt bò kho tương, đưa đến trước miệng hắn, "Ăn nhiều một chút, coi như cảm ơn ngươi đã đưa ta thuốc quý."

Dung Sở lại ngẩn ra, không nhịn được nhìn nhìn Thái Sử Lan - Uống nhầm thuốc? Hay là đã nghĩ thông rồi?

Nhưng mà Thái Sử Lan bỗng nhiên chủ động, giống như hoàng thái hậu tự nhiên nhảy múa, chính là chuyện trăm năm khó gặp, bởi vậy, Dung Sở mỉm cười, há miệng ăn. Mấy miệng thịt bò vô cùng dai, sau khi khó khăn ăn hết, Dung Sở mỉm cười như thường, sau đó ngồi thẳng lưng.

Lí Phù Chu nhàn nhạt liếc nhìn hai tay đang đè trước bụng của người nào đó...

"Món này cũng không tồi." Thái Sử Lan liếc mắt nhìn Dung Sở một cái, kéo gói gà ướp rượu trước mặt Lí Phu Chu đến, "Ngươi nếm thử chút."

Thái Sử Lan vô cùng nhiệt tình gắp hai cái chân gà cho Dung Sở. Vị Tấn quốc công kia ăn hết hai miếng, dáng ngồi lại càng thẳng tắp.

"Ăn no rồi, giờ đi ngủ." Thái Sử Lan đứng lên, chỉnh lại thắt lưng.

"Được." Lí Phù Chu cũng đứng dậy.

"Nàng vào trước đi." Dung Sử ngồi ngay ngắn bất động, ung dung nói.

Thái Sử Lan gật đầu, chậm rãi rời đi. Đi được vài bước, nàng bỗng nhiên ôm bụng, khom người.

Dung Sở vừa thấy dáng vẻ này của nàng, sắc mặt tái nhợt, giống như có thứ gì đó cuồn cuộn đi lên từ trong dạ dày, thẳng tiến đến cổ họng.

Hắn không dám mở miệng, phất tay một cái, ý bảo Lí Phù Chu mau mau đỡ Thái Sử Lan. Nàng lại tiến đến trước mặt hắn, khom lưng xuống, chậm rãi mở miệng, "Nôn..."

Dung Sở lập tức ói ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui