Phượng Kinh Thiên



D ạ, vương gia.”

Phía ngoài Hoài Vương Phủ, Liêu Trung đứng sau Liêu Thanh Vân vừa dắt ngựa vừa vác gươm, gương mặt hiện đầy nét lo âu.

“Thiếu gia, người hãy đưa nô tài theo, người một thân một mình, nô tài không tài nào an tâm đựợc.”

Liêu Thanh Vân lạnh nhạt lên tiếng: “Ta có thể tự chăm sóc bản thân, không cần bận tâm. Ngươi hãy trở về hồi âm cho mẫu thân ta, để người khỏi lo lắng.”

“Nhưng... nhưng ngài đi cùng Vô Ưu công chúa, đêm Nguyên tiêu ấy nàng ta bị thích khách ám sát, mấy ngày trước Hoài Vương Phủ lại có thích khích đột nhập, lỡ như trên đường lại gặp...”

“Liêu Trung.” Liêu Thanh Vân cắt lời nô tài vẫn luôn đi theo hầu hạ hắn, hắn biết vì lo lắng nên hắn ta không kiêng dè mà nói ra hết những lời trong lòng.

Liêu Trung không dám lên tiếng nữa mà chỉ cúi thấp đầu, trong lòng vẫn còn điều lo âu.

Lúc này, Toàn thúc nhanh chóng đánh một cỗ xe ngựa đến, Cố Thu phía sau đang cưỡi ngựa phi tới, hai người nhìn thấy chủ tớ Liêu Thanh Vân, liền xuống ngựa tiến về phía trước hành lễ.

Cố Thu nhìn Liêu Trung bộ dạng đầy lo âu, liền đi lên khoác vai Liêu Trung, vô hình lại có cảm giác chung một nỗi khổ với hắn: “Công tử nhà ta cũng không cho ta đi theo.”

Liêu Trung kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cỗ xe ngựa, lại nhìn sang con ngựa sau lưng Cố Thu: “Con ngựa này thì sao?”

Khóe miệng Liêu Thanh Vân hơi nhếch lên, ý cười trong đáy mắt nhìn lướt qua có chút thản nhiên, khiến cho khuôn mặt hắn trở nên dịu dàng.

“Xe ngựa là để cho công chúa, công tử nhà tôi và thiếu gia nhà cậu đều muốn cưỡi ngựa.” Cố Thu bĩu môi đáp.

Lúc biết công tử được hoàng thượng ân chuẩn đi cùng Vô Ưu công chúa tìm kiếm Phiêu Miễu Sơn, hắn phấn khích đến nỗi cả đêm không ngủ, không ngừng muốn hét lên rằng cuối cùng cũng có thể rời Kinh thành rồi.

Khi đã sắp xếp hành lí xong xuôi hết, hắn như sét đánh ngang tai khi nghe công tử bảo hắn và Toàn thúc ở lại Kinh thành, chỉ có mình công tử đi cùng Vô Ưu công chúa mà thôi.

Nghĩ lại thì Cố công tử cũng chỉ đi có một mình. Nhìn bộ dạng ủ rũ của Cố Thu, Liêu Trung rốt cục cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng quay đầu an ủi hắn.

Cổng lớn của Hoài Vương Phủ mở ra, vẻ mặt Cố Thu và Liêu Trung liền nghiêm lại, nhanh chóng cung kính cúi đầu.

Ánh mắt Liêu Thanh Vân liền sáng lên khi nhìn Nguyên Vô Ưu bước từ trong ra, nàng giả nam, mặc y phục bằng gấm trắng.

Lúc nhìn kĩ thì có hơi ngẩn ngơ, nàng không chỉ cải trang thành một thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát, mà còn dám cắt đi một nửa mái tóc sắp dài tới gót chân mà nàng đã nuôi từ khi còn nhỏ.

Nguyên Vô Ưu quay đầu lại, cẩn thận dặn dò Tiểu Lý Tử và Tiểu Cao Tử: “Tiểu Lý Tử, ngươi chăm sóc tốt cho vương gia, Tiểu Cao Tử, ngươi giúp Tiểu Lý Tử chăm lo tốt vương phủ, thị vệ tuần tra ban đêm cần nâng cao cảnh giác, nhất định không để thích khách đột nhập.”

“Vâng.” Cả hai cung kính nhận lệnh.

Ngọc Thuý bên cạnh với bộ dạng khóc lóc rất thương tâm, đang được hai tiểu thái giám dìu đỡ.

Ngọc Châu nhìn thấy vậy thầm lắc đầu, bước lên trước khoác thêm áo cho nàng: “Ngoài chuyện khóc lóc ra, phải ở lại trong phủ dưỡng thương cho tốt.”

Ngọc Thúy khóc thút thít, nhưng nàng cũng biết rằng bản thân thật sự không thể lên tiếng xin đi theo công chúa nên chỉ có thể vừa khóc vừa nói: “Ngọc Châu, Tiểu Hoa Tử, hai người nhất định phải hầu hạ công chúa thật tốt.”

Tiểu Hoa Tử trịnh trọng gật đầu đáp: “Ngọc Thúy cô cô xin hãy yên tâm, nô tài nhất định sẽ chăm sóc tốt cho công chúa.”

Ngọc Châu đỡ Vô Ưu lên xe ngựa rồi nàng cùng Tiểu Hoa Tử lên sau. Mộc Vũ tự mình đánh xe, Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cũng đều đã lên ngựa.

“Xuất phát.” Nguyên Vô Ưu cẩn thận quan sát trong xe ngựa, thản nhiên cất lời.

Xe ngựa bắt đầu chầm chậm di chuyển, Ngọc Châu cũng không kìm được mà thầm nhận xét cỗ xe ngựa, bên ngoài nhìn qua rất bình thường, nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi thoải mái, sự xa hoa lộng lẫy khiến người ngồi trên xe cảm thấy hài lòng. Nàng cuối cùng cũng hiểu được tại sao Cố công tử lại để công chúa dùng xe ngựa của ngài ấy.

So sánh chiếc xe ngựa Mộc hộ vệ chuẩn bị với chiếc này, chiếc xe mà Mộc hộ vệ chuẩn bị thật quá khoa trương, chiếc này lại rất phù hợp.



Hoài Vương Phủ.

Trong phòng ngủ của mình, Hoài vương đang lật xem quyển sách trên tay, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Vô Ưu bảo bổn vương luyện cái này sao?”

Đào Dao gật đầu: “Đây chính là do Vô Ưu công chúa đã căn dặn, nô tài dựa theo từng chiêu thức của công chúa mà vẽ ra. Nô tài cũng đã thử luyện qua, quả thực như lời của Vô Ưu công chúa, thái cực dưỡng sinh này đích thực có công hiệu trị bệnh, tu thân dưỡng tính thần kì, cũng rất hợp với thể trạng của vương gia. Nô tài tin rằng, chỉ cần vương gia kiên trì luyện tập mỗi ngày, mặc dù không thể trị khỏi bệnh cũ một cách triệt để, nhưng đối với sức khỏe vương gia thì tuyệt đối có lợi.

Hoài vương ngây ra trong chốc lát, liền cười lên: “Vô Ưu đã nói là có ích cho sức khỏe bổn vương, bổn vương tất nhiên là tin rồi. Bây giờ, bổn vương muốn sống lâu hơn một chút, ta còn muốn xem Vô Ưu sống một cuộc đời tuyệt vời như thế nào!”

Ánh mắt Đào Dao có chút phức tạp, theo như những gì ông ta nhận xét về Vô Ưu công chúa, chính là giống một vực nước sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy.

Thần sắc Hoài vương bỗng nghiêm lại: “Tiểu Đào Tử, bổn vương không hy vọng con bé xảy ra bất cứ sự cố nào, dù là một chút cũng không.”

Đào Dao kính cẩn đáp: “Rõ, thần tuân lệnh.”

Hoài vương khua tay: “Ra ngoài đi, bất luận Vô Ưu sai ngươi làm gì, cứ theo vậy mà làm, bổn vương tin tưởng Vô Ưu còn hơn tin tưởng chính bản thân mình.” Những việc mà hắn không làm được thì Vô Ưu đều có thể.



Lâm phu nhân hơi nhíu mày nhìn Lâm Duy Đường: “Đường nhi, nói cho mẫu thân biết, tại sao lại đột nhiên thay đổi kế hoạch?”

Lâm Doanh Doanh rũ mắt ngồi một bên mà im lặng cười mỉa mai, huynh truởng vì sao có thể nghiêm túc trịnh trọng như vậy, đương nhiên là có liên quan đến Nguyên Vô Ưu rồi.

Khóe miệng Lâm Duy Đường khẽ nhếch lên: “Kế hoạch hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn y như kế hoạch ban đầu.”

“Là kế hoạch ban đầu, nhưng tùy tiện điều chỉnh mọi việc lên sớm hơn như vậy, lỡ bứt dây động rừng... Đừng quên, ông ngoại của con vẫn còn sống.” Nhắc đến cha, sắc mặt Lâm phu nhân rất lạnh nhạt.

Lâm Duy Đường nhướng mày: “Vậy thì đã sao? Ông ngoại tuổi tác đã cao, dù cho con không ra tay cũng sẽ có người khác ra tay, con nhất định phải có được nhà Đệ Ngũ.”

Lâm phu nhân cau mày một lúc lâu, sau khi Đường Nhi đi dự yến tiệc ở Vọng Giang Các trở về dường như có gì đó khác lạ, ngay cả Văn Vô Hà cũng vậy, buổi trưa hôm ấy Văn Vô Hà chào từ biệt bà và rời khỏi kinh thành.

Đứa con trai khiến bà vô cùng tự hào sau khi nghe Hoài vương gặp phải thích khách, liền đích thân đến vương phủ một chuyến, sau khi trở về dường như có tâm sự, ngay hiện tại lại nói với bà rằng, hắn muốn đến Định Dương, chiếm đoạt nhà Đệ Ngũ.

Chuyện này làm bà vô cùng kinh ngạc.

Theo như kế hoạch đã định ban đầu, đợi sau khi nội chiến Đệ Ngũ kết thúc, bọn họ sẽ ra tay thu dọn tàn cuộc, nhưng bây giờ hắn lại chủ động ra tay, mặc dù Đệ Ngũ vì gia chủ bên nội không có con trai, chức vị người thừa kế còn để trống nên đã dẫn đến tranh giành cấu xé lẫn nhau trong gia tộc. Nhưng nếu có một thế lực bên ngoài can thiệp vào, sợ rằng Đệ Ngũ gia sẽ cùng nhau chĩa mũi nhọn chống lại những kẻ bên ngoài.

Hơn nữa, bà hiểu rõ tính khí của cha, ông đã nhận Đệ Ngũ Hạo - là con của tiểu đệ nằm ở nhánh chi kế bên làm con nuôi thì trong lòng ông, Đệ Ngũ Hạo chính là người đảm nhận chức gia chủ kế nhiệm của tộc Đệ Ngũ gia.

Thế nên, cho dù những chi khác của tộc có không hài lòng mà tạm thời hoãn lại việc Đệ Ngũ Hạo thừa kế vị trí gia chủ, thì theo tính khí của cha bà, đây chỉ là một sự trì hoãn mà không phải là hủy bỏ, trừ phi... trừ phi Đệ Ngũ Hạo biến mất khỏi thế gian này!

Thế nhưng một Đệ Ngũ Hạo chết đi, vẫn có thể có một Đệ Ngũ Hạo thứ hai, thứ ba xuất hiện.

“Đường nhi, con hãy nói cho ta biết, có phải con đã phải lòng con gái của Lưu Thị Oánh Hoa hay không?” Từ sau khi rời khỏi Hoài Vương Phủ, không chỉ Đường Nhi dường như có ưu tư, ngay cả tâm trạng của Doanh Doanh trở nên nặng nề, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nguyên Vô Ưu cho dù hậu sinh khả úy, xinh đẹp hơn cả Lưu Thị Oánh Hoa, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi, chưa đến tuổi cập kê, làm thế nào lại có thể khiến cho con trai bà nhìn cô ta với một ánh mắt khác được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui