Phượng Kinh Thiên

D

ương lão gia, Dương phu nhân liên tục gật đầu tán đồng ý kiến này của Dương thiếu phu nhân.

Nguyên Vô Ưu cười mỉm: “Đương nhiên.” Sự việc càng lúc càng thú vị, nàng dường như không cẩn thận mà đụng trúng một đại âm mưu rồi đây.

Giống như những gì Nguyên Vô Ưu dự liệu, các câu hỏi của tì nữ và nhũ mẫu đưa ra, cả Dương thiếu phu nhân và Liễu Man đều đồng loạt trả lời được, câu trả lời gần như tương đồng.

Ai là Liễu Man? Ai là Lạc Nhi? Toàn bộ sự việc dần trở nên khó bề phân định.

Dương thiếu gia nhận được kết quả như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, đáy mắt hắn vẫn thoáng qua cảm giác kinh hồn bạt vía.

Nhìn Dương thiếu phu nhân đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, ánh mắt nàng hiện lên sự đau khổ vì không được tin tưởng, trong lòng Dương thiếu gia phút chốc cảm thấy hổ thẹn.

Dương thiếu phu nhân không hề lên tiếng, chỉ miễn cưỡng bày ra gương mặt vui vẻ để phúc thân với Liêu Thanh Vân, sau đó liền mím chặt môi, gương mặt chứa đựng sự uất ức nhưng vẫn quật cường bước tới phía hắn: “Liêu công tử muốn kiểm nghiệm ra sao, đều dốc lòng tuân theo!”

Cố Lăng, Diệp Tuyết, Mộc Vũ nhíu chặt mày.


Liêu Thanh Vân chăm chú nhìn nàng ta hồi lâu, hắn chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.

Trước đây, những người hắn kiểm tra bất luận già trẻ gái trai cũng đều đã là thi thể, hắn đối diện với những người đó, trong lòng không hề bận tâm điều gì, nhưng hiện giờ... Hắn không hề để tâm đến sự oan ức trong đáy mắt nàng ta, chỉ là hắn có chút do dự, rõ ràng đã biết không thu được kết quả gì, tại sao còn cần làm?

Dương thiếu phu nhân đã thẳng thắn đối mặt với hắn như vậy, hắn tin rằng, hắn sẽ không điều tra ra được kết quả hắn muốn có từ trên người nàng ta.

“Man Nhi...” Dương thiếu gia mở to mắt, thần sắc hắn cực kì thất vọng.

“Thanh Vân, kiểm tra.” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt lên tiếng. Dù có biết rõ sẽ không thu lại được kết quả gì, thì cũng nhất quyết không được mảy may buông lỏng, nàng phải loại trừ mọi khả năng, đây liệu có phải chiến thuật tâm lý mà nàng ta sử dụng hay không? Dù cho trực giác nàng tin rằng, nàng ta chỉ là đang mạo hiểm sử dụng chiến lược tâm lý mà thôi.

Lời Nguyên Vô Ưu vừa nói ra, Dương thiếu gia liền nhanh chân bước tới, kéo Dương thiếu phu nhân ra sau lưng bảo vệ nàng, ánh mắt đầy hận thù mà trừng mắt với Liêu Thanh Vân: “Ta không cho phép ngươi chạm vào thê tử ta.”

Nói xong, hắn liền giận dữ quay đầu nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu, gầm lên đầy oán hận: “Ta mặc kệ thân phận ngươi rốt cục như thế nào, mời các ngươi cút khỏi nhà ta, Dương gia không hoan nghênh các ngươi.”

Dương lão gia sợ đến nỗi tim suýt chút nữa ngừng đập, ông hoảng loạn bước lên trước thỉnh tội: “Hài tử lỗ mãng đã đắc tội với người, vẫn mong công tử thứ tội...”


“Cha, người kêu con làm sao chịu thấu? Hài nhi mặc kệ hắn có thân phận cao quý như thế nào, hài nhi chỉ biết không thể để người khác ức hiếp thê tử con?”

“Con...” Dương lão gia nổi cáu giơ một tay lên, nhưng khi ông nhìn khuôn mặt Dương Phong, làm sao cũng không xuống tay được. Phong Nhi nói rất đúng, để bọn họ trơ mắt đứng nhìn con dâu chịu uất ức, thật sự không hợp tình hợp lí.

Dương thiếu phu nhân bỗng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lạy ba người nhà Dương gia, nghẹn ngào nói: “Man Nhi vừa được gả tới Dương gia có ba ngày, cũng chỉ là vợ chồng mới cưới với tướng công mà thôi. Cho dù tướng công có tin tưởng Man Nhi, e là trong lòng vẫn còn điều khúc mắc, ngày dài tháng rộng, tình nghĩa phu thê giữa tướng công và Man Nhi có thể duy trì được đến bao giờ? Nếu như kiểm nghiệm có thể trả lại sự trong sạch cho con, con nguyện ý chấp thuận, cầu xin cha, nương, tướng công chấp thuận.”

Nghe những lời này của Dương thiếu phu nhân, Dương thiếu gia càng thêm hối hận, ôm chặt nàng trong lòng: “Man Nhi, xin lỗi, xin lỗi, là ta không tốt. Ta không nên vì vài câu nói của người ngoài mà hoài nghi nàng.”

Dương thiếu phu nhân thầm rơi nước mắt rồi lắc đầu, đẩy chàng ta ra, sau đó lập tức cúi gập người, nói trong ánh mắt đầy khẩn cầu: “Trong lòng Man Nhi đã quyết, mong tướng công chấp thuận.”

“Man Nhi...” Dương thiếu gia nghẹn ngào.

Phu thê tình thâm, thật sự chạm đến trái tim tất cả mọi người.

Dương lão gia, Dương phu nhân trong lòng vừa hổ thẹn, vừa xúc động, ngay đến hai nô tỳ của Liễu gia đều nước mắt đầm đìa, oán hận mà nhìn trừng trừng vào Lạc Nhi – người dường như đã hoá đá từ lâu.


Nguyên Vô Ưu tự thốt lên với bản thân một câu, vị nữ nhân này... không có kẽ hở!

Nếu vị nữ nhân này là giả, lại chạm phải đối thủ là nàng, cảnh ngộ của Liễu Man xem ra cũng không quá oan khuất. Còn nếu vị nữ nhân này là thật, chạm phải nàng, vậy cảnh ngộ đối thủ của nàng ta cũng xem như không quá oan khuất!

Trong thời gian ngắn, quyền chủ động đã bị Dương thiếu phu nhân nắm gọn trong lòng bàn tay!

Nguyên Vô Ưu có vẻ đã dự tính được tình thế tiếp theo sẽ như thế nào rồi, cứ cho là như vậy thì nàng vẫn nên chấp thuận cho nàng ta.

Do đó, Nguyên Vô Ưu nhất định phải loại bỏ khả năng nàng ta sử dụng chiến thuật tâm lý. Sự tình đã đi đến bước đường này, nàng cũng dự cảm được khả năng này chỉ có một phần trăm xảy ra, nhưng cứ cho là khả năng này chỉ có một phần trăm xảy ra, nàng cũng phải loại bỏ.

Dương thiếu phu nhân bước đến gần Liêu Thanh Vân, gập người phúc thân: “Xin Liêu công tử chấp thuận.”

Nguyên Vô Ưu cầm lấy tách trà, nàng điềm nhiên xoay nhẹ tách trà trong tay, lá trà trong chén lập tức nở bung ra, chuyện này, e rằng nàng sẽ phải tốn chút thời gian và công sức.

Liêu Thanh Vân đứng thẳng người, gật đầu với nàng ta: “Đắc tội rồi, mời thiếu phu nhân ngồi lên ghế, đầu tựa vào lưng ghế, hơi ngửa mặt ra sau.”

Dương thiếu phu nhân cắn môi, mắt nàng ta ngân ngấn nước nhưng vẫn kiên quyết làm theo những lời Liêu Thanh Vân nói. Nàng ngồi lên ghế, đầu tựa vào lưng ghế, từ từ ngửa mặt ra sau. Sau đó, nàng run rẩy nhắm mắt lại, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài xuống hai bên tóc mai. Nàng giống như một đóa hoa quỳnh trắng muốt nở rộ nhưng lại mang trên mình bao đau đớn và tủi nhục, vừa xinh đẹp vừa bi thương.

Tình cảnh này quả thực khiến người khác không thể kiềm được, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt nhìn Liêu Thanh Vân một cách hận thù, giống như hắn là ác ma phóng đãng vô lại.


Đối với một nữ nhân mà nói, để một người không phải là tướng công đụng chạm, hơn nữa lại còn dưới con mắt dõi theo của bao nhiêu người, thực không chỉ đơn giản là tổn hại đến danh dự, mà còn là sự coi thường.

“Liêu... Liêu đại ca... làm... làm như vậy có phải không hay lắm không?” Diệp Tuyết thì thầm nói.

Cố Lăng, Mộc Vũ nhíu chặt mày đứng một bên. Dương thiếu phu nhân này dám lấy thân kiểm chứng, nếu như Thanh Vân không tìm ra được điểm gì bất thường thì sự việc thực sự sẽ trở nên nan giải.

Nếu Dương thiếu phu nhân này là giả thì sao? Vậy thì vị thiếu phu nhân này quả là rất đáng sợ.

Nếu như là thật, vậy bọn họ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Bọn họ đích thực đã đào nữ nhân này từ dưới mộ lên...

Liêu Thanh Vân không hề để tâm đến lời nói của Diệp Tuyết, nét mặt hắn vẫn nghiêm túc, trang trọng, thần sắc chăm chú, trấn tĩnh, không hề mảy may có chút tạp niệm hay ý xấu.

Thái độ của hắn thanh liêm chính trực như thế, hoá giải biết bao nhiêu ánh mắt oán hận cho dáng vẻ thê lương phải chịu nỗi oan ức của Dương thiếu phu nhân. Có không ít người đang căng thẳng mà nín thở dõi theo hành động của Liêu Thanh Vân.

Liêu Thanh Vân giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt Dương thiếu phu nhân. Sau đó, hắn dùng lực ngón tay ấn nhẹ, lưỡng lự sờ nắn qua lại khung xương khuôn mặt nàng.

Hai tay Dương thiếu phu nhân bấu chặt lấy thành ghế, ngón tay nàng ta vì dùng nhiều sức đã trở nên trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy vì không khống chế được cơ thể, đôi môi cũng bị nàng ta cắn chặt.

Dương thiếu gia nắm chặt tay lại thành hình nắm đấm, muốn bước lên ngăn cản nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn cũng muốn Man Nhi chứng minh sự trong sạch của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận