Phượng Kinh Thiên

Sự giết chóc tàn nhẫn của Nguyên Hạo Thiên không chỉ là nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng dân chúng, mà cả triều đình, thế gia, hoàng tộc ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh sợ. Lòng dân nước Đại Nguyên đã bất ổn, nước Sở lại như hổ rình mồi, chỉ cần chiến tranh nổi lên thì nước Đại Nguyên chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy, lâm vào cảnh khủng hoảng.

Đối mặt với lời chất vấn của Nguyên Vô Ưu, đôi tay Mộc Vũ khẽ run lên.

“Mối nguy hiểm lớn nhất của nước Đại Nguyên là gì, chắc chắn trong lòng Mộc Vũ ngươi biết rõ, ta nói thẳng với ngươi, ta dời Kinh lần này chính là để giải quyết tai họa ngầm ấy.”

Mộc Vũ khiếp sợ nhìn nàng.

Nguyên Vô Ưu cũng nhìn lại hắn, thong thả nói: “Chúng ta định ra một hiệp nghị đi, nếu như ta có thể giải quyết mối họa này thì ngươi sẽ phục tùng ta, dốc hết sức làm việc cho ta. Còn nếu ta không thể làm được, ngươi có thể giết ta bất cứ lúc nào.”

Mộc Vũ chăm chú nhìn nàng rồi im lặng thật lâu, sau đó hắn từ từ thu kiếm trên tay lại, rũ mắt nói: “Nếu công chúa thật sự có thể làm được, Mộc Vũ tự nguyện làm trâu làm ngựa hết lòng vì công chúa.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Rất tốt, ta rất chờ mong.”

“Mộc Vũ cáo từ.” Mặt Mộc Vũ không biến sắc nhìn về phía sau của tấm rèm trong phòng, rồi không chút do dự bước ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu đi vào trong, tấm rèm nhẹ nhàng lay động, Đào Dao bước ra cung kính nói: “Bái kiến công chúa.”


“Việc điều tra có tiến triển gì không?”

“Trước mắt chỉ tra ra được đó là người của Minh vương, người đàn ông đeo mặt nạ bạc hành thích công chúa vào đêm Nguyên tiêu chính là con trai, còn Dương thiếu phu nhân là con gái của ông ta. Thuật dịch dung là kỹ thuật của nhà họ Hạng ở Ký Đông, chỉ truyền cho người thừa kế, không truyền ra ngoài.”

Nguyên Vô Ưu khẽ nhíu mày: “Ý của ngươi là, nhà họ Hạng ở Ký Đông đã hợp tác với Minh vương?” Điều này giải thích tại sao nàng lại gặp phải thích khách hôm Nguyên tiêu, xem ra Minh vương không chỉ hận Nguyên Hạo Thiên thấu xương, mà e rằng ông ta còn có hứng thú với vị trí hoàng đế mà Nguyên Hạo Thiên đang nắm giữ.

“Chỉ là thuộc hạ vẫn chưa thể tra ra được điều gì bất thường về Dương gia, lúc nãy nghe công chúa ra giá, lẽ nào công chúa đã biết được bí mật đằng sau mọi chuyện”

Nguyên Vô Ưu cười khẽ: “Vốn là không biết, nhưng bây giờ trong lòng ta cũng đoán được đôi chút rồi.”

Đào Dao co rút khóe miệng, nàng không biết mà vẫn ăn không nói có ra giá ba bảy? Còn nói mình muốn bảy phần?



Ban đêm luôn luôn là thời điểm yên tĩnh và ẩn chứa nhiều điều không ai có thể lường trước được. Trong nháy mắt, một bóng đen nhanh như chớp xẹt ngang hậu viện của Dương gia rồi lướt qua các nơi khác, kẻ ấy đứng lặng im trong góc tối, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú về phía trước.


Sắc đêm bất giác trở nên đậm đặc bởi ánh trăng khuyết đã bị mây đen phủ mờ. Lúc này, nhân lúc thị vệ trong viện vừa đổi ca, bóng đen nhanh chóng thoát khỏi sự trông coi của thị vệ, thuận lợi tiến vào phòng ở của Nguyên Vô Ưu như chốn không người.

Dưới mái hiên chỉ có một ngọn đèn đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, quầng sáng lờ mờ ấy lâu lâu lại chiếu vào thân hình Mộc Vũ đang ôm kiếm tựa cửa. Hắn mặc y phục tối đen như mực, chỉ khi những lúc ánh đèn tình cờ soi rọi mới có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt hắn, còn không thì đôi mắt sáng ngời là thứ duy nhất có thể giúp nhận diện sự có mặt của hắn tại đây.

Giờ phút này, Mộc Vũ dõi theo bóng đen đang đến gần với khí thế lạnh lẽo đáng sợ vô cùng, nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn chứ không làm gì khác.

Từ trong bóng tối, bóng đen từng bước từng bước hướng về nơi có ánh sáng, ngọn đèn ảm đạm lắc lư vì gió, thỉnh thoảng lại chiếu rọi lên gương mặt nàng ta, hiện lên cặp mắt nửa cười nửa không đầy nguy hiểm.

“Dường như ta đã làm điều thừa rồi, chỉ có điều, quan sát cẩn thận cũng không phải không tốt.” Nàng ta khẽ cười rồi nói, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng như gió thoảng qua không để lại dấu vết.

Sau đó, nàng ta chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, khẽ gật đầu với Mộc Vũ một cách ưu nhã, nét mặt cử chỉ đều bộc lộ sự cao quý.

Mộc Vũ không nhúc nhích, dời đi tầm mắt.

Ánh mắt Nguyên Lạc hơi lóe lên, nàng ta đẩy cửa vào như chỗ không người.


Cửa được mở ra thật nhẹ nhàng, tiếng động rất nhỏ ấy lại gõ thật mạnh vào lòng Mộc Vũ. Hắn quay đầu nhìn cánh cửa đang hé mở, đáy mắt hiện lên sự phức tạp khiến người ta khó mà nắm bắt, nhưng hắn lại không lên tiếng cũng chẳng ngăn cản, chỉ chậm rãi rũ mắt xuống.

Khóe môi của Nguyên Lạc khẽ cong lên, xem ra Nguyên Vô Ưu đã giải quyết được người đàn ông này rồi, có lẽ nàng phải xem kỹ lại nàng ta một lần nữa.

Không để tâm đến Mộc Vũ, Nguyên Lạc nhàn nhã dạo bước tiến vào bên trong. Lúc này, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, tuy ánh sáng chỉ le lói nhưng cũng đủ để Nguyên Lạc có thể nhìn rõ.

Nguyên Vô Ưu vẫn ngồi trên chiếc ghế ban sáng, nàng mặc một y phục trắng tinh dài chấm đất, ánh sáng yếu ớt rọi lên khiến nửa mặt của nàng ẩn hiện trong bóng tối, mái tóc đen huyền của nàng tự do buông thả, một hình ảnh phong tình đến cực hạn, lại cũng tựa yêu tựa ma.

Nguyên Lạc ngồi xuống cạnh nàng, ngắm nghía chiếc khăn che mặt trong tay rồi cười nhẹ đến mức không thể nghe thấy: “Đi thẳng vào vấn đề chính luôn đi.”

Nguyên Vô Ưu hờ hững nhìn lướt qua nàng, thanh âm trầm ấm khiến người ta có cảm giác như đang lơ lửng trên mây, vừa linh động lại vừa mờ ảo...

Theo lời nói của Nguyên Vô Ưu, Nguyên Lạc dần dần nhướng cao mày, nàng đã sớm dự đoán được nàng ta sẽ đưa ra giá cao ngất, lại không ngờ Nguyên Vô Ưu dám làm như vậy thật.

“Dựa vào đâu chứ?” Lẽ nào Nguyên Vô Ưu thực sự đã biết hành động tiếp theo của bọn họ.

Nguyên Vô Ưu cười khẽ: “Dựa vào đâu à? Ta và ngươi đều tự biết trong lòng không tốt sao?”

“Làm sao ta biết được rằng ngươi đã biết? Có khi... ngươi đang dùng kế với ta.” Nàng ta nhìn chằm chằm vào Nguyên Vô Ưu, trực giác của nàng ta cho rằng Nguyên Vô Ưu thực sự đã biết được kế hoạch và hành động của bọn họ. Nhưng mà kế hoạch này bí ẩn như vậy, tại sao nàng lại biết được?”


Nguyên Vô Ưu mỉm cười rồi nghiêng nhẹ người, thanh nhã dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trước mặt Nguyên Lạc, trong vòng tròn viết hai chữ: Kim Sơn.

Nguyên Lạc biến sắc: “Chúng ta nên bàn bạc lại, trừ điều kiện cuối cùng ra thì ta có thể làm được những điều khác.”

Nguyên Vô Ưu lại tựa vào lưng ghế, ngón trỏ nàng khẽ chuyển động: “Không thể bàn bạc được nữa đâu, các ngươi chỉ có thể làm theo yêu cầu của ta, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt. Nếu thời gian kéo dài thì sẽ càng bất lợi với các ngươi, ngươi hẳn phải hiểu rõ chuyện này hơn ta chứ.”

“Nguyên Vô Ưu, ngươi không phải thật tâm muốn hợp tác cùng ta, mà là đang uy hiếp ta.”

“Nếu ngươi muốn hiểu theo ý này cũng được, ta đã ra điều kiện, bên nào nhẹ bên nào nặng, phải xem sự lựa chọn của ngươi rồi.” Nguyên Vô Ưu hờ hững nói.

“Ngươi...” Nguyên Lạc đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Nguyên Vô Ưu, ta đã xem thường ngươi rồi.” Tuy rằng Nguyên Lạc không cam tâm đến mức sắp hộc máu, nhưng nói một cách khách quan, cơ hội lần này là thời cơ vô cùng quan trọng có một không hai đối với nàng ta.

Nguyên Vô Ưu dửng dưng im lặng mà bình tĩnh nhìn Nguyên Lạc, nàng cũng chẳng thèm để tâm đến bầu không khí càng lúc càng áp lực.

Nguyên Lạc đè nén cảm xúc hỏi: “Tại sao ngươi ra điều kiện như thế này? Nguyên Vô Ưu, ngươi muốn làm gì?” Nguyên Vô Ưu chỉ mới ra tay mà đã làm đảo loạn mọi kế hoạch của nàng ta, bọn họ đã bị Nguyên Vô Ưu cưỡng ép và dồn vào bước đường cùng. Nguyên Lạc thầm nghĩ, nàng ta mai sau nhất định sẽ là kẻ địch nguy hiểm mà bọn họ không thể xem thường.

“Ta muốn làm gì cũng không liên quan đến ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi thực sự tò mò thì ta sẽ không để bụng việc các ngươi chú ý đến ta. Nhưng chỉ có điều, ngươi xác định các ngươi vẫn còn tâm sức để ý ta sao?” Nguyên Hạo Thiên cũng không dễ đối phó như thế.

“Nguyên Vô Ưu...” Nguyên Lạc nghiến răng giận dữ: “Quả không hổ danh là con của Nguyên Hạo Thiên. Nhưng so với ông ta, ngươi càng máu lạnh, càng tàn nhẫn hơn.” Tuy nàng ta dùng lời nói bâng quơ nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta một phen kinh hãi và nơm nớp lo sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận