Phượng Kinh Thiên

Từ trong kiệu, Huyện lệnh Trần đại nhân của huyện Tề bước ra, ông ta tự mình đi đến vén rèm của chiếc kiệu quan còn lại: “Quý đại nhân, đã đến Dương gia rồi.”

Người đàn ông trung niên ngồi sau rèm chính là tri châu (*) đại nhân của Tấn Châu.

(*) Tri châu: một chức quan thời xưa, người đứng đầu châu.

“Thảo dân Dương Thụy Sơn tham kiến tri châu đại nhân.” Dương lão gia bước lên cung kính hành lễ.

Quý tri châu thờ ơ liếc nhìn Dương lão gia, ông ta khom lưng ra khỏi kiệu rồi khẽ hừ một tiếng: “Mau chóng dẫn bản quan đến bái kiến công chúa điện hạ.”

Dương lão gia vội vã gật đầu: “Vâng, mời đại nhân đi theo thảo dân.”

Dương lão gia dẫn đường, Trần tri huyện cũng đi theo, đoàn người rất nhanh đã tiến đến biệt viện của Dương gia.

Nhìn thấy họ đi tới, sắc mặt của hai tên thị vệ mặc khôi giáp giắt kiếm bên hông đang qua lại tuần tra cũng không vì vậy mà trở nên kính cẩn, mặc dù vừa nhìn quan phục của hai người đi đầu thì liền biết đó là ai rồi.

Quý tri châu nở nụ cười hiền lành, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo với Dương Thụy Sơn khi ở ngoài cửa lúc nãy.

Trần đại nhân lo sợ Quý đại nhân sẽ không vui, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiền hòa trên mặt Quý đại nhân, ông ta khẽ thở dài trong lòng, Quý đại nhân chẳng có một chút uy nghiêm nào trước mặt Vô Ưu công chúa cả.


Trần đại nhân ngượng ngùng bước lên: “Xin hai vị bẩm báo với công chúa, tri châu đại nhân cùng với ti chức đến để kính mời công chúa điện xuất hành.”

Hai người kia quan sát Trần đại nhân một lúc mới lạnh giọng nói: “Xin chờ.”

Trần đại nhân âm thầm thở phào một tiếng, trái tim thấp thỏm lo âu mấy ngày gần đây của ông ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm, bởi tri châu đại nhân đã đến đón tiếp Vô Ưu công chúa. Hơn nữa, nàng thậm chí còn đồng ý lên đường.

Miếu nhỏ quả thực không thể tiếp được Phật lớn mà!

Lúc đầu, ông ta còn tưởng mình chỉ là huyện lệnh nhỏ nhoi nên Vô Ưu công chúa không muốn gặp mặt. Bây giờ nghĩ lại mới biết cũng không phải là như vậy.

Mấy ngày nay, lời đồn đãi trên phố nói rằng chuyện Vô Ưu công chúa đi về phía đông đã bị bại lộ, dẫn đến những kẻ bất mãn với triều đình có ý đồ hành thích Vô Ưu công chúa... những lời đồn này cũng không biết từ đâu mà ra? Nhưng kể từ ngày thứ hai, khi Vô Ưu công chúa đến huyện Tề thì tin đồn này đã bắt đầu lẳng lặng phát tán ra ngoài.

Hai ngày đầu, Trần đại nhân còn nghĩ là do dân chúng khiếp sợ quân đội nên đã bịa đặt điều xằng bậy, vì thế ông ta cũng không thèm quan tâm. Nhưng hôm qua, khi ông ta mở tiệc tiếp đón tri châu đại nhân thì mới biết được rằng, đây không phải là lời đồn vô căn cứ.

Bởi đến cả tri châu đại nhân cũng nghe thấy tin đồn này, lại còn tin tưởng không chút nghi ngờ. Hơn nữa, Quý tri châu không chỉ triệu tập quân binh nha dịch ở các huyện nha, còn ông ta còn dẫn theo hơn trăm tên quan binh của châu nha.

Lúc này, Trần đại nhân mới bừng tỉnh lại, nhất định Vô Ưu công chúa đã nghe được tin đồn này từ lâu nên mới điều động quân đội đến đây bảo vệ? Chuyện tỳ nữ ở Dương gia chỉ là một cái cớ?


Nếu quả thật như thế thì cũng có lý, Vô Ưu công chúa cao quý như vậy thì tất nhiên phải khẩn trương bảo vệ hơn gấp đôi người khác rồi.

Đêm qua, Trần đại nhân hiếm lắm mới có được một giấc ngủ ngon lành, sau khi nghĩ thông suốt hết mọi việc, ông ta thầm cảm thấy may mắn vì trong phạm vi quản lý của mình chưa xảy ra chuyện gì.

Chỉ cần qua hôm nay, Vô Ưu công chúa lên đường đi đến châu nha thì huyện lệnh của huyện Tề là ông ta đây sẽ thoải mái rồi.

Tri châu đại nhân dõi theo đoàn người bước ra từ trong viện, ông ta không dám nhìn thẳng, chỉ hơi cúi đầu chạy đến hành lễ với người mặc trang phục rực rỡ màu vàng nhạt và đội nón che mặt đang đi đầu tiên: “Tri châu Quý Viễn của Tấn Châu tham kiến Vô Ưu công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Có thể được tự mình tiếp đãi Vô Ưu công chúa là một ân huệ to lớn đối với ông ta. Vừa nhận được tin Vô Ưu công chúa dừng chân ở huyện Tề, Quý tri châu liền gấp rút lên đường mấy ngày liên tục để đến đây, dù là gấp rút như thế nào thì từ châu nha đến huyện Tề cũng phải mất bốn, năm ngày.

Nghĩ đến đây, ông ta lại càng cúi thấp người hơn, tạ tội nói: “Ti chức nghênh đón chậm trễ, mong công chúa thứ tội.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang trên đỉnh đầu: “Đứng dậy cả đi.”

“Tạ ơn công chúa.” Sau khi Quý tri châu đứng dậy, ông ta nhìn hai người đứng sau công chúa, ngượng ngập chắp tay: “Tham kiến Cố công tử, Liêu công tử.” Trong hai người này, một người là thiếu chủ của Cố gia ở Viễn Tây, một người là Hình bộ thượng thư công tử, đều là người mà ông ta cần nịnh hót lấy lòng.

Cố Lăng thong thả gật đầu đáp lễ: “Quý đại nhân đã khách sáo.”

Liêu Thanh Vân thì hờ hững chắp tay nhưng không lên tiếng.


Vô Ưu công chúa từ tốn nói: “Chắc hẳn Quý tri châu cũng đã nghe thấy lời đồn đại trên phố, không biết Quý tri châu có xem trọng sự an nguy của bản công chúa không?”

Trần đại nhân đang đứng sau Quý tri châu nghe Vô Ưu công chúa nói những lời nghe có vẻ quen tai, ông ta thoáng chốc sợ hãi đến chảy đầy mồ hôi, hình như... vào lần đầu tiên ông ta bái kiến công chúa, công chúa cũng đã từng hỏi ông ta như thế.

Bây giờ nghĩ lại, câu trả lời mà ông ta cho là thận trọng có lẽ chỉ là sự qua loa trong lòng công chúa mà thôi. Chẳng trách sau đó, công chúa không cần ông ta nữa mà đã trực tiếp điều động quân đội.

Quý tri châu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Công chúa yên tâm, ti chức đã phòng bị không một chút sơ hở, cho dù dốc hết sức lực cũng tuyệt đối không để kẻ xấu nào quấy nhiễu đến sự an toàn của công chúa.”

Trần đại nhân thẹn đến độ mặt mướt hết mồ hôi, thảo nào ông ta chỉ là một huyện lệnh mà thôi. Nếu hôm ấy ông ta cũng trả lời giống như Quý đại nhân, phải chăng đã không đắc tội công chúa?

“Rất tốt, có lời này của Quý đại nhân, bản công chúa đã yên tâm rồi, cũng không cần lại huy động quân đội nữa. Mộc Vũ?”

“Có thuộc hạ.” Mộc Vũ rũ mắt đáp lời.

“Lệnh cho chín mươi kỵ binh đang đóng quân trong rừng rút về doanh trại, chỉ để lại mười người cộng với hộ vệ do Quý tri châu đích thân dẫn dắt đến châu nha. Sự an nguy của bản công chúa có lẽ đã không cần phải lo lắng nữa.”

Mộc Vũ do dự một lát mới nói: “Vâng, thưa công chúa.”

“Lên đường.”


Quý tri châu cung kính nhường đường: “Vâng, vâng, mời công chúa.”

Vô Ưu công chúa đi được vài bước bỗng dừng lại, nàng hơi quay đầu nhìn thoáng qua Trần đại nhân đang đứng ở một bên.

Cho dù bị ngăn cách bởi nón che mặt nhưng mọi người đều biết nàng đang nhìn ai, cả người Trần đại nhân lập tức run lên, ông ta quỳ sụp xuống: “Ti chức ngu muội vô lễ với công chúa, xin công chúa trị tội.”

Quý tri châu nhìn lướt qua Trần đại nhân, nhưng lại cũng không lên tiếng nói đỡ thay ông ta. Rõ ràng công chúa không thích tên Trần huyện lệnh này, nếu ông giúp đỡ ông ta, há chẳng phải cũng ngu ngốc mà đắc tội công chúa luôn rồi sao?

Mặc dù Vô Ưu công chúa không nói phải trừng phạt Trần huyện lệnh, nhưng dựa vào ánh mắt của nàng, Quý tri châu e rằng chức quan của Trần huyện lệnh này sắp phải kết thúc rồi. Huyện Tề tuy nhỏ nhưng lại giàu có sung túc, nếu đứa cháu của Quý tri châu có thể lên làm huyện lệnh của huyện Tề, vậy thì thật tốt quá. Đợi đến khi Vô Ưu công chúa đến châu nha, ông ta sẽ mượn uy danh của Vô Ưu công chúa để làm chuyện này, thậm chí nếu được công chúa yêu thích, ông ta còn có thể thăng quan nữa kìa.

Bên ngoài Dương gia trang, tất cả mọi người đều vội vã quỳ xuống thỉnh an khi thấy Vô Ưu công chúa bước ra.

“Xin mời công chúa lên kiệu.” Giọng nói đầy cung kính của Quý tri châu lộ ra vẻ nịnh hót.

Vô Ưu công chúa đưa mắt nhìn về phía sau, Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu lập tức hầu hạ nàng bước lên liên kiệu.

Đợi đến khi nàng đã an tọa, nhóm người Cố Lăng mới xoay người lên lưng ngựa.

“Công chúa khởi giá!” Giọng nói the thé của Tiểu Hoa Tử vang lên.

“Cung tiễn công chúa.” Hơn mười người của toàn bộ Dương gia quỳ ở hai bên đường đồng thanh hô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận