Phượng Kinh Thiên

Thân phận của Văn Vô Hà khi đứng trước mặt con cháu các đại thế gia khác cũng xem như thuộc hàng đầu. Bởi trong người hắn chảy dòng máu chính thống của hai gia tộc lớn là Đệ Ngũ gia và Văn gia, thế nên dù cho một vài người trong nhánh chi thứ này là trưởng bối của hắn, thì hắn cũng hoàn toàn đủ tư cách để kiêu ngạo hơn.

“Văn biểu đệ, cuối cùng cũng chờ được đệ đến rồi, ta còn tưởng đệ sẽ đến sớm trước hai ngày chứ.” Đệ Ngũ Chiếu nhiệt tình tiến lên phía trước nói.

Văn Vô Hà lạnh nhạt trả lời: “Trên đường đi đến Định Dương gặp phải một số chuyện nên đành phải trì hoãn hai ngày, sức khỏe ngoại tổ đã khá hơn chút nào chưa?”

Đột nhiên được Văn Vô Hà quan tâm, Đệ Ngũ Chiếu có chút kinh ngạc trong lòng. Ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta ngang nhiên đến bắt chuyện với Văn Vô Hà, bởi hắn biết rõ Văn Vô Hà tính tình thanh khiết nhưng lạnh lùng, cho dù Văn Vô Hà không phản ứng lại cũng chẳng khiến hắn quá mất mặt, cùng lắm thì giống trước đây bị hắn ta ngó lơ thôi.

Thế nhưng hôm nay chẳng những Văn Vô Hà phản ứng lại mà còn chủ động hỏi thăm một câu, hắn làm sao không mừng như điên cơ chứ.

Nhưng chỉ một khắc sau, vẻ mặt Đệ Ngũ Chiếu bỗng cứng lại.

“Hạo biểu ca.”

Văn Vô Hà nhìn về phía Đệ Ngũ Hạo đang bị đám người kia đẩy ra ngoài, câu cuối cùng hắn nói hoàn toàn biểu thị rõ rốt cuộc là đang nói với ai.


Gương mặt đám người còn lại vốn có chút vui mừng bởi vì Văn Vô Hà vừa đáp lời Đệ Ngũ Chiếu, nhưng lúc này những gương mặt ấy lại trở nên méo xệch trông rất kì dị. Một mặt bọn họ vui mừng vì Văn Vô Hà nể mặt bọn họ, mặt khác bọn họ không mong muốn Văn Vô Hà thân thiết với Đệ Ngũ Hạo.

Trên mặt Đệ Ngũ Hạo thoáng lộ vẻ tươi cười: “Văn biểu đệ, sức khỏe gia gia so với vài ngày trước đã khá hơn rồi.”

Lục lão gia mặt không biến sắc đánh trống lảng: “Xem xem, chúng ta cũng thật là, thấy Vô Hà liền trở nên ngốc luôn rồi, vậy mà để mọi người đứng ngoài cửa nói chuyện. Đi thôi, Vô Hà, chúng ta cùng vào trong.”

“Đúng, đúng.”

“Vô Hà, nghe nói con đến, chúng ta đều rất trông ngóng.”

“Vô Hà, thân thể của nương con đã khá hơn chút nào chưa?”

Đám người gia gia, bá thúc, huynh đệ ngày thường cao ngạo giờ đây đều nồng nhiệt chào đón Văn Vô Hà. Thêm một lần nữa, Đệ Ngũ Hạo lại bị gạt sang một bên nhưng hắn vẫn có chút hâm mộ nhìn theo.

Tiểu Lương Tử xị mặt ra, trong lòng thầm cảm thấy bất bình thay thiếu gia, những người này thật quá đáng, hoàn toàn lẫn lộn đầu đuôi, đều tự xem bản thân mình là chủ nhà, còn để thiếu gia trở thành người không liên quan. Văn Vô Hà đi được hai bước thì dừng lại, hắn ngoảnh đầu thì nhìn thấy Đệ Ngũ Hạo với vẻ mặt thất thần vẫn đứng đó không động đậy, nhướng mày gọi: “Hạo biểu ca?”


Sắc mặt Tiểu Lương Tử vui mừng, vội vàng lay người thiếu gia tỉnh táo lại, nhanh mồm nói: “Nhanh lên, thiếu gia, Văn thiếu gia đang gọi người kìa.” Số hắn thật là khổ, tại sao lại theo một chủ tử như thiếu gia cơ chứ? Không có dã tâm thì thôi đi, tính tình lại còn tốt đến mức bất kì người nào cũng cưỡi lên đầu lên cổ tác oai tác quái được, hoàn toàn không ý thức được bản thân là thiếu chủ Đệ Ngũ gia.

“Á...” Đệ Ngũ Hạo hoàn hồn, ánh mắt còn đang mê man.

Văn Vô Hà khẽ mỉm cười: “Đệ muốn đi thăm ngoại tổ trước, Hạo biểu ca đi cùng đệ đi.”

“Hả... được.” Lúc này, Đệ Ngũ Hạo mới vội vàng đuổi theo. Trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhìn thấy các gia gia, thúc bá, huynh đệ chau mày, lạnh lùng nhìn hắn khiến bước chân Đệ Ngũ Hạo bất giác dần chậm lại, sau đó bước sau lưng mọi người một đoạn, không dám tiến lên sóng vai cùng Văn Vô Hà.

Văn Vô Hà lạnh nhạt quét mắt qua lại thầm than thở, hắn có thể hiểu được nguyên nhân ngoại tổ khăng khăng giúp đỡ Đệ Ngũ Hạo ngồi lên vị trí gia chủ, nhưng... ngoại tổ cũng phải hiểu, Đệ Ngũ Hạo thật ra không hề thích hợp với vị trí này.

Tiểu Lương Tử trợn ngược mắt, cũng bởi tính tình nhu nhược mềm yếu của thiếu gia, mới dẫn tới tình cảnh bị tất cả mọi người khinh thường như bây giờ, lại còn liên lụy cả đến hắn, khiến hắn không thể không cụp đuôi lại mà sống.

Nếu sớm biết đi theo chủ tử sẽ như đống bùn nhão thế này, thì lúc trước hắn cũng không diễn trò như thằng hề, dốc hết sức lực để được làm nô tài hầu cận của thiếu gia. Bây giờ, hắn có hối hận cũng không kịp nữa rồi.


Mặc dù nhiều lần Tiểu Lương Tử cũng muốn tìm một con đường khác, nhưng đã nhiều năm nay, ngoại trừ việc phải thận trọng khi đối mặt với người trong gia tộc ra, thì mọi việc còn lại ở trong viện thiếu gia đều do hắn định đoạt, sắp xếp. Hơn nữa, thiếu gia cũng rất tin tưởng hắn và đối xử với hắn thật sự rất tốt.

Bỏ đi, hắn vẫn nên đi theo thiếu gia thôi, cho dù thật sự có một ngày thiếu gia bị đuổi khỏi Đệ Ngũ gia, thì việc có hắn ở đây, thiếu gia cũng không chết đói được.

Lão thái gia đang nằm nghiêng trên giường, thấy Văn Vô Hà cùng Đệ Ngũ Hạo đang đứng bên cạnh, trong lòng ông đầy những lo nghĩ phức tạp. Ông không có con cái chăm sóc lúc về già, ngay cả tôn tử cũng là cháu nuôi không phải huyết mạch của mình, nếu ông trời nhất nhất muốn ông tuyệt tự, thì tại sao lại cho ông hai ngoại tôn xuất sắc vượt trội thế này?

Như thế, há chẳng phải khiến ông càng thêm bất bình lẫn hối tiếc sao?

“Vô Hà, con có đồng ý không?” Có Văn Vô Hà ở đây sẽ có thể kiềm chế Lâm Duy Đường, chỉ có như vậy A Hạo mới có thể luồn lách trong khe hở mà sống tiếp.

Văn Vô Hà lạnh nhạt cự tuyệt: “Ngoại tổ, cháu tin tưởng Lâm biểu ca hoàn toàn có năng lực cứu vãn được tình huống nguy cấp này.” Trong bảy đại thị tộc, trước có Lưu Thị đã diệt vong, nên sau có chuyện gia tộc Đệ Ngũ biến mất cũng không phải là chuyện lạ.

Với lại đến lúc đó, hắn cũng đã lấy được những thứ hắn đáng được nhận từ tay Lâm Duy Đường, cũng không cần cảm thấy áy náy với Đệ Ngũ gia nữa.

Lão thái gia nhìn hắn chằm chằm: “Nếu như ngoại tổ cầu xin ngươi thì sao?” Sở dĩ, ông dám quyết định để Lâm Duy Đường trợ giúp A Hạo cũng chính là vì tính toán để Vô Hà chế ngự Duy Đường. Tuy ông già rồi nhưng không có nghĩa là ông bị mù, nhưng bi ai thay, cho dù ông thấy rõ được mọi chuyện thì đã sao? Ông cũng chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, chẳng biết ngày mai có tỉnh lại được không.


Văn Vô Hà cúi đầu nhưng không lên tiếng.

“A Hạo, con thay gia gia cầu xin Văn biểu đệ của con đi.” Ông không cam tâm việc một ngày nào đó cơ nghiệp trăm năm của gia tộc Đệ Ngũ bị hủy hoại.

Đệ Ngũ Hạo ở bên kia sững sờ.

“Còn ngây người ở đó làm gì? Không nghe lời gia gia nói sao?” Tâm tình lão thái gia đột ngột kích động, thở không ra hơi.

Đệ Ngũ Hạo không dám chần chừ, vái xin Văn Vô Hà: “Văn biểu đệ, ta...”

Văn Vô Hà xua tay ngăn lại lời nói của Đệ Ngũ Hạo, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn khuôn mặt xanh xao, làn da nhợt nhạt của lão thái gia, trong lòng có chút dao động. Mấy ngày nữa chính là đại thọ bảy mươi của ngoại tổ, nếu hắn không nhận lời, chỉ sợ ngoại tổ thật sự không qua nổi đại thọ.

Hắn nhìn về phía Đệ Ngũ Hạo rồi than nhẹ một tiếng, thanh âm chậm rãi: “Chỉ cần Hạo biểu ca có thể chống đỡ được gia tộc Đệ Ngũ, ta sẽ không cho phép Lâm biểu ca có ý đồ gì với gia tộc. Tuy nhiên, nếu Hạo biểu ca ngồi lên vị trí gia chủ nhưng lại không có năng lực chèo chống Đệ Ngũ, thì ta cũng đành bất lực. Không biết Vô Hà hứa hẹn như vậy, ngoại tổ có hài lòng hay không?”

Mặc dù, Đệ Ngũ Chiếu hành sự có chút quá khích, nhưng so với Đệ Ngũ Hạo, hắn ta kỳ thật thích hợp tiếp nhận vị trí gia chủ hơn. Nhưng nếu ngoại tổ khăng khăng muốn áp đặt vị trí ấy lên người Đệ Ngũ Hạo, tất nhiên hắn cũng không còn gì để nói nữa. Về chuyện tư, gia tộc Đệ Ngũ tan rã thì Văn gia của hắn tự nhiên sẽ có lợi.

Lão thái gia yếu ớt nhắm mắt lại: “Vô Hà, cám ơn con đã chấp thuận tâm nguyện cuối cùng của ngoại tổ.” Ông đã dùng hết khí lực cuối cùng của bản thân, nếu như vậy còn không giữ được gia tộc Đệ Ngũ, không giữ được A Hạo, thì là do số mệnh của Đệ Ngũ gia đã tận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận