Phượng Kinh Thiên

Thì ra trước giờ nàng vẫn luôn tự cho rằng bản thân mình là đúng, rồi chìm đắm trong ảo tưởng là hai huynh thương yêu nàng, sủng ái nàng, cưng chiều nàng. Không, có lẽ hai huynh ấy cũng thương yêu nàng, sủng ái nàng, cưng chiều nàng đấy, nhưng... tình yêu đó cũng chẳng là gì so với đại kế và dã tâm của hoàng huynh và vương huynh. “Cửu Nhi, con nói mẫu hậu nghe, con không muốn gả cho La Kiếm thì con muốn gả cho ai? Mẫu hậu nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Vinh thái hậu đau lòng muốn tiến đến bên cạnh Sở Cửu Nhi, nhưng lại bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc mà đứng sững lại tại chỗ. Sở Cửu Nhi liếc nhìn vẻ mặt khó lường của hoàng huynh, rồi lại nhìn qua gương mặt lãnh đạm của vương huynh, cuối cùng ánh mắt nàng lại dùng trên người mẫu hầu hết mực yêu thương nàng. Từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc mà nói rằng: “Mẫu hậu, con muốn gả cho thánh tăng Lam Vận của chùa Hộ Long. Trừ chàng ra, dù cho là ai, nữ nhi cũng không muốn gả.”

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến nàng bỏ lại đám thị vệ, cũng không đợi Thất vương huynh tìm được nàng mà lập tức hồi cung. “Cái gì? Con nói gì?”

Vinh thái hậu cho rằng mình đã nghe lầm. Trong chốc lát, Sở Hồng cũng vì bàng hoàng mà ngày người ra, duy chỉ có Sở Tuyệt từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm rũ mắt đứng một bên, khóe miệng hắn nhếch lên, Cửu Nhi cuối cùng vẫn là Cửu Nhi, ngoài sự tùy hứng và kiểu căng thì nàng còn rất ích kỉ. Chỉ là lần này nàng đã quá tùy tiện rồi, lại còn muốn gả cho hòa thượng? Ngồi dựa lưng vào lương đình và lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh quen thuộc trước mắt, Chu Lam Nhi cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Gả đến nước Sở hỏa thân, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không có cơ hội quay lại nơi đây, phong cảnh nước Chu dù có đẹp hơn nữa cũng không còn liên quan đến nàng. “Công chúa.”


Tiểu Đậu khẽ kéo y phục của nàng và chỉ chỉ tay về phía hồ đối diện: “Người xem kìa, đó có phải là Tần tướng quân hay không?”

Trong lòng Chu Lam Nhi bỗng sốt sắng, do dự thật lâu, nhưng vẫn là không nhịn được mà nhìn qua phía bên kia hồ. Nàng không nhìn rõ gương mặt của người đối diện, nhưng nàng biết người đó chính là hắn, nàng cảm giác được rằng hắn đang nhìn nàng. “Chúng ta trở về đi.”

Sau này, ngay cả nơi này nàng cũng không nên trở lại nữa, nàng đã nhận thua rồi, cần gì cứ phải khiến bản thân lưu luyến không thôi? Huống chi, bây giờ nàng cũng không còn tư cách để lưu luyến nữa, chuyện nàng đi nước Sở hòa thân cũng không cho phép phạm phải bất kì sai lầm nào. “Công chúa, người không qua đó sao?”

Tiểu Đậu thấp giọng hỏi. Kể từ khi được phong làm Chiêu Bình công chúa, đợi ngày để gả sang nước Sở thì gương mặt công chúa đã không còn tươi vui nữa, dường như cũng không còn để tâm đến bất cứ thứ gì khác. Nhìn công chúa như vậy, nàng hết sức xót xa nhưng cũng chỉ đành bất lực! Nếu như Tần tướng quân cũng thích công chúa thì tốt biết bao: Công chúa có thể sớm ngày gả vào Tần gia, cũng không dẫn đến kết cục phải đi hòa thân như bây giờ. Nếu là trước đây, ngay khi công chúa phát hiện ra Tân tướng quân đang đứng bên kia hồ, thì còn cần đợi nàng đến nhắc nhở công chúa qua bên đó hay sao? Công chúa chính là ái mộ Tần tướng quân như thế đó! Có điều... sao nàng lại cảm thấy Tần tướng quân đứng đó là để nhìn công chúa vậy? Chỉ là... Có khả năng này sao? Bình thường, Tân tướng quân tránh công chúa như tránh tà, đối với sự ái mộ của công chúa cũng chẳng thèm ngó tới thì sao lại có thể nhìn công chúa được? Chu Lam Nhi rũ mắt, lãnh đạm nói: “Hồi cung thôi.”


Ʊ một cái rồi nói. Thật ra, nàng cảm thấy công chúa và Tần tướng quân rất xứng đôi, Tần tướng quân chính trực, công chúa thì thẳng thắn; Tần tướng quân chất phát, công chúa thì cởi mở; Tần tướng quân nghiêm túc, công chúa thì ngạo nghễ... Nhưng mà, nghĩ tới công chúa bây giờ chỉ đợi để gả đi, nàng cũng chỉ có thể than thở thay cho công chúa mà thôi. Tuy nhiên điều khiển bọn họ vô cùng ngạc nhiên, đó là Tần Hằng chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở con đường mà khi nàng cùng công chúa hồi cung nhất định phải đi qua, giống như hắn đang đứng đó chờ bọn họ vậy. Tiểu Đậu trộm nhìn vẻ mặt thảng thốt và thất thần của công chúa, lại nhìn sang Tần tướng quân mang theo nét mặt phức tạp đang nhìn chằm chằm vào chủ tử, ánh mắt lanh lợi của Tiểu Đậu khẽ chuyển động khi phát hiện hắn dường như đang có lời muốn nói. Sau khi hướng về phía hai người rồi nhẹ nhàng nhún gối hành lễ xong, Tiểu Đậu liền lặng lẽ lui về phía sau. Nàng không dám đi quá xa nhưng vẫn cúi thấp đầu, mắt nhìn xuống dưới như cố gắng biến mình trở thành người vô hình để không quấy rầy đến công chúa cùng Tần tướng quân. Tần Hằng và Lam Nhi đều giống nhau, một hồi lâu cũng chẳng ai lên tiếng. Chu Lam Nhi ngẩn ngơ nhìn hắn, trái tim nàng vẫn như cũ, vẫn không ngừng cảm thấy đau nhói. Nàng cứ như thế mà đứng nhìn hắn, trái tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng nàng không còn tâm tư hay sức lực để đối mặt với hắn nữa, là nàng một mực tự làm theo ý mình bước vào thế giới của hắn, trong đầu lúc nào cũng đều có bóng hình hắn. Hắn kiên trì tránh nàng bao nhiêu, nàng liền kiên trì bám lấy hắn bấy nhiều, nhưng kết quả vẫn là như cũ, chỉ khiến bản thân nàng chịu tổn thương mà thôi. Nàng đã từng cho rằng, chỉ cần mình không bỏ cuộc, chỉ cần mình cố gắng, rồi sẽ có một ngày nàng bước vào được trái tim hắn. Nhưng mà... đã có người đến sớm hơn nàng một bước và chiếm giữ lấy trái tim ấy rồi. Chu Lam Nhi thu lại những tâm tình trong lòng, hờ hững nói: “Tiểu Đậu, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Đậu kinh ngạc ngẩng đầu: “A... vâng, thưa công chúa.”

Hai người khẽ lướt qua nhau. Thấy nàng rời đi mà chẳng hề quay đầu lại nhìn, Tân Hằng trong tình huống cấp bách đột nhiên quay đầu gọi nàng lại: “Tam công chúa.”


Chu Lam Nhi chợt dừng bước nhưng không quay đầu lại, thật lâu sau mới thờ ơ lên tiếng: “Tần tướng quân có chuyện gì không?”

Đối mặt với sự hờ hững của nàng, Tân Hằng mấy lần mấp máy khoé miệng nhưng đều không phát ra được âm thanh nào. Những lời hắn đã chuẩn bị kĩ trong lòng dường như đều bị sự lạnh lùng của nàng biến thành hư vô, đột nhiên hắn không biết bản thân nên nói gì? Thì ra khi đối mặt với sự lạnh lùng, xa cách của người khác thì trong lòng lại có cảm giác khó chịu như vậy, hắn bây giờ mới hiểu được cảm giác này. Thế mà trước đây, nàng vẫn hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt hắn mặc cho sự thờ ơ của hắn làm tổn thương. “Nếu như Tân tướng quân không có chuyện gì, bổn công chúa không...”

“Không...”

Tần Hằng vội vàng nói. Dường như cảm thấy thanh âm của mình hơi lớn có chút sai phạm, hắn dừng lại một chút rồi thấp giọng nói: “Chúng ta... có thể nói chuyện không?”

Chu Lam Nhi thống khổ nhắm nghiền mắt, giọng nói lại trở nên châm biếm: “Chúng ta? Bổn công chúa cùng Tần tướng quân có thể xưng hô là chúng ta sao? Ngay cả đến xưng hộ chúng ta còn không được, vậy thì còn có gì để nói?”


Sau khi hắn hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra xa, cự tuyệt nàng, vậy thì khi nàng đã tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, tại sao hắn lại xuất hiện trước mặt nàng cơ chứ? Nếu như là trước kia, hắn chịu dừng lại đối diện với nàng như bây giờ, nàng có phải sẽ mừng rỡ đến phát điên hay không? Lúc này, tuy trong lòng nàng vẫn hồi hộp và rộn ràng như cũ, nhưng lại không còn cảm thấy mừng rỡ mà chỉ tràn ngập sự cay đắng. Tần Hằng bình tĩnh nhìn theo bóng lưng nàng, dường như có gì đó vướng ở cổ họng khiến cho giọng nói của hắn có chút cứng nhắc: “Công chúa... người muốn gả qua nước Sở hòa thân sao?”

Chu Lam Nhi khóc không thành tiếng, nàng nói: “Nếu như hôm nay, người đến là vì muốn tự mình chứng thực thì bổn công chúa có thể nghiêm túc trả lời cho ngươi biết rằng, một tháng nữa bổn công chúa sẽ được gả sang nước Sở hòa thân. Dù cho sinh lão bệnh tử cũng đều ở nước Sở, vĩnh viễn không quay về nước Chu, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt Tân tướng quân, đương nhiên cũng sẽ không quấy rầy đến Tần tướng quân nữa. Tần tướng quân, ngươi có thể an tâm.”

“Ta... ta không có ý đó.”

Tần Hằng lo lắng lên tiếng phân trần. Giờ phút này, trong lòng hắn ngàn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết phải diễn đạt như thế nào cho phải, hắn bỗng cảm thấy chán ghét cái miệng kém cỏi của mình. Thành thật mà nói, Tần Hằng thực sự cảm thấy phiền phức với những lúc nàng bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn mà chưa có sự cho phép của hắn. Hơn nữa, hắn còn càng cảm thấy phiền hơn những khi nàng tỏ ra ngạo mạn và mạnh mẽ không chịu chấp nhận sự cự tuyệt nơi hắn. Điều mà hắn đã từng mong đợi nhất chính là có một ngày, nàng sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa! Nhưng tại sao... sau khi nghe tin nàng sẽ gả sang nước Sở xa xôi hòa thân, hắn chẳng những không cảm thấy vui vẻ thoải mái gì, ngược lại trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu cùng tâm trạng lo âu khó nói được thành lời. Hắn cũng không biết tâm tình bản thân tại sao lại như vậy nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận