Phượng Kinh Thiên

Lam Vân mở mắt nhìn nàng, một ánh mắt bình tĩnh, không hề ngạc nhiên vui mừng hay kích động khi thấy nàng tới hay khi nhìn thấy sự si mê của nàng. Lam Vân chỉ thản nhiên chắp tay thành hình chữ thập: “A di đà Phật.”

Sở Cửu Nhi sợ hắn đi1ra, vội vàng giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng hình như nàng vẫn chưa phục hồi được sức lực, cả người ngã nhào xuống giường.

Lam Vân ngồi yên không động đậy, không thèm bước lên trước làm anh hùng cứu mỹ nhân đỡ nàng để nàng khỏi ngã xuống, sau khi nàng rơi8xuống giường cũng chẳng buồn đi qua đỡ nàng lên.

Dã Lang nghe tin nàng đã tỉnh dậy thì vội vàng đến thăm nàng. Nhìn thấy nàng nhếch nhác thảm hại như vậy, ấn đường hắn khẽ nhíu lại, vội vàng đi tới bế nàng trở lại giường.

Sở Cửu Nhi nhìn Lam Vân chằm2chằm. Ban nãy khi nàng bị ngã xuống giường, hắn ta chỉ mở to mắt nhìn chứ không hề đỡ nàng, hành động này khiến nàng ngây ngẩn, đôi mắt trong suốt thoáng qua nét ảm đạm u ám.

“A di đà Phật. Những gì tướng quân nhờ, tiểu tăng đã làm xong rồi.4Tiểu tăng xin cáo từ.” Lam Vân hờ hững lên tiếng.

Dã Lang có hơi bối rối, nhìn hắn nói: “Quốc sư, người...”

Sở Cửu Nhi đầy hoài nghi nhìn Dã Lang rồi lại nhìn Lam Vân đăm đăm, hỏi: “Nhờ vả việc gì cơ?”

Dã Lang sợ Lam Vân sẽ nói ra, bèn vội vàng cướp lời trước: “Không có gì, Quốc sư cũng mệt rồi, mời!”

Lam Vân khẽ gật đầu với hai người, xoay người đi ra ngoài trướng*.

(*) Trướng, doanh trướng: lều bạt quân đội dùng để cắm trại nghỉ ngơi.


“Lam Vân...” Sở Cửu Nhi gọi to.

Lam Vân giả câm giả điếc trước tiếng gọi của nàng, chẳng buồn ngẩng đầu mà đi ra ngoài.

Sở Cửu Nhi nhìn bóng dáng không chút nể nang của hắn, viền mắt khẽ đỏ ửng. Nàng đuổi theo bọn họ cả ngày lẫn đêm ròng rã suốt nửa tháng trời mới đuổi kịp tới nơi, vì sao hắn lại lạnh lùng với nàng như thế?

Dã Lang nhíu mày nhìn những giọt lệ nóng hổi của nàng rơi xuống. Sau khi dặn dò cung nữ bên cạnh nhớ hầu hạ nàng thật chu đáo xong, hắn cũng đứng dậy sải bước rời khỏi doanh trướng.

“Rốt cuộc là ta không tốt chỗ nào cơ chứ?” Sở Cửu Nhi thì thầm nói.

Bước chân Dã Lang hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn bước tiếp như không có chuyện gì. Cách đó không xa, hắn nhìn thấy Quốc sư đang ngồi trên tảng đá để Phúc công công và các cung nhân thái giám hầu hạ rửa mặt. Hắn không thể nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì!



Trạm dịch Nam Thiệu ở nước Chu.

Chu Lam Nhi cả đêm không ngủ, mãi đến khi trời sáng mới dần thiếp đi. Nhìn công chúa đang ngủ, Tiểu Đậu nhẹ nhàng vuốt trán nàng, thấy nàng không phát sốt nữa mới mềm nhũn ngồi dựa vào giường.

“Tiểu Đậu, công chúa...”


“Suỵt, Kim cô cô, công chúa vừa mới ngủ đấy.” Tiểu Đậu vội vàng xoay người bảo Kim cô cô nhỏ tiếng tránh đánh thức công chúa.

Kim cô cô nhón chân tiến lên phía trước, nhẹ nhàng sờ trán Chu Lam Nhi rồi lại bắt mạch cho nàng.

“Kim cô cô, sao rồi?” Tiểu Đậu lo lắng nhỏ giọng hỏi.

Kim cô cô thở dài một tiếng: “Với sức khỏe này của công chúa, chỉ e sẽ phải nán lại Nam Thiệu này thêm vài hôm rồi.”

Tiểu Đậu buông mắt: “Vậy... trong cung vẫn chưa trả lời lại sao?”

Kim cô cô nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ta phải nói dịch trưởng khẩn cấp gửi thư bẩm báo thêm lần nữa mới được.” Bệnh tình của công chúa quả thật không lạc quan chút nào, nếu ngộ nhỡ xảy ra chuyện, quả thật không ai có thể gánh vác nổi.

Tiễn Kim cô cô đi rồi, Tiểu Đậu mới trở lại giường lần nữa. Hai tay nàng nắm lấy bàn tay gầy gò mảnh khảnh của Chu Lam Nhi, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng. Nói không chừng... nói không chừng hoàng thượng thấy bệnh tình của công chúa quá nghiêm trọng, người sẽ thay đổi suy nghĩ mà đón công chúa về Kinh cũng nên.

Nhưng... Tiểu Đậu lại ủ rũ thở dài một tiếng. Chuyện này liên quan đến việc kết đồng minh giữa hai nước, hoàng thượng lời vàng miệng ngọc đã đồng ý hôn sự rồi, làm sao người có thể thay đổi suy nghĩ được đây?

Trừ phi... Nhìn công chúa đang ngủ mê man, trong lòng Tiểu Đậu âm thầm hạ quyết tâm.

“Công chúa, người nhất định phải khỏe lại đấy.” Sở dĩ, công chúa nhận mệnh gả cho tên Chiến vương gia giết người không chớp mắt kia của nước Sở là bởi vì người tưởng rằng, Tần tướng quân thích Tử công chúa chứ không yêu người, nên người mới từ bỏ hi vọng để tác hợp cho Tần tướng quân.


Nhưng bây giờ, công chúa đã biết được tấm lòng thật sự của Tần tướng quân, Tần tướng quân nguyện ý vì công chúa mà vứt bỏ tiền đồ để làm thị vệ tùy tùng bên người, công chúa cũng nguyện ý vì Tần tướng quân mà không tiếc mạng sống để chứng minh lập trường, vậy nàng làm sao có thể giương mắt nhìn công chúa và Tần tướng quân đau khổ cả đời được?



Trong trúc đình hoang vu hẻo lánh.

Tần Hằng vội vàng đi đến, nhìn thấy Tiểu Đậu đã đứng chờ từ sớm, hắn căng thẳng lại gần hỏi: “Phải chăng công chúa...” Hôm nay, Dịch Chiến lại cấp bách phái người đi tám trăm dặm đường hồi Kinh bẩm báo bệnh tình của công chúa lần nữa rồi.

Tiểu Đậu lắc đầu.

“Vậy...” Tần Hằng không hiểu lắm.

Tiểu Đậu hít một hơi thật sâu, “bộp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Hằng, trịnh trọng khẩn cầu: “Đợi đến khi bệnh tình công chúa khỏi hẳn, khi chúng ta đến biên quan rồi, nô tì cầu xin Tần tướng quân hãy... đưa công chúa cao chạy xa bay.”

“Ngươi nói cái gì cơ?” Tần Hằng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Đậu.



“Cơ thể muội vẫn còn yếu, không thích hợp theo chúng ta lặn lội đường xa đi biên quan. Bản vương sẽ cho Dã Lang hộ tống ngươi về Kinh thành.” Sở Tuyệt ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt sửng sốt không dám tin của Sở Cửu Nhi. Hắn vô cảm hạ lệnh xong liền rời khỏi doanh trướng.

Sở Cửu Nhi kinh ngạc đến ngây người. Đứng bên cạnh nhìn thấy nàng như thế, Dã Lang khẽ buông mắt. Không phải hắn chưa từng đề nghị với vương gia, nhưng ý vương gia đã quyết, hắn không thể nào thay đổi được. Việc này khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng rối rắm. Hắn đương nhiên hiểu ý vương gia rồi, nhưng... liếc mắt nhìn công chúa, lòng hắn thầm cười khổ.

Sau khi kinh hãi ngơ ngẩn mất một lúc lâu, Sở Cửu Nhi giờ mới hoàn hồn. Chẳng buồn quan tâm cơ thể yếu ớt của mình, nàng xông ra ngoài doanh trướng, vội vã đuổi theo Sở Tuyệt.


“Thất hoàng huynh, muội không về Kinh.” Khó khăn lắm nàng mới trốn thoát khỏi Kinh thành, khó khăn lắm mới đuổi kịp bọn họ, sao bọn họ có thể bắt nàng quay về được chứ?

Sở Tuyệt đứng lại, vẫn giữ tư thế xoay lưng chứ không quay đầu lại nhìn nàng, giọng điệu lạnh lùng không cho phép trái lời: “Ý ta đã quyết, không cần nói nhiều nữa.”

Ánh mắt Sở Cửu Nhi đau thương nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn không nể tình trước mắt, đột nhiên nàng đau đớn kêu gào thảm thiết: “Vì sao cơ chứ? Các ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy? Vì sao?”

Dã Lang bước ra từ doanh trướng, trầm mặc quỳ xuống dưới chân Sở Tuyệt, cúi đầu nói: “Xin vương gia nể tình sức khỏe công chúa yếu ớt mà đồng ý cho công chúa ở lại đây.” Có lẽ, tình cảm hắn dành cho Cửu công chúa đã vượt quá mức kiểm soát rồi, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nếu Cửu công chúa đã không có ý gì với hắn, mà kẻ võ biền* như hắn sớm đã không màng sống chết nữa rồi, vậy thì chi bằng sớm bóp chết thứ tình cảm vốn không nên có này đi, việc gì phải bới móc nó lên làm gì cơ chứ?

(*) Võ biền: chỉ quân nhân, con nhà võ.

Sở Tuyệt quay đầu nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Dã Lang, từ lúc nào ngươi đã không còn tuân theo mệnh lệnh của bản vương nữa rồi?”

Sở Tuyệt phất tay: “Không cần nói nữa, cứ tuân lệnh là được.”

Dã Lang cúi đầu, trầm mặc rất lâu mới nhỏ giọng đáp: “... Vâng.”

Sở Cửu Nhi nhìn Sở Tuyệt lạnh lùng không chút nể mặt, từng giọt nước mắt lấp lánh thi nhau chảy xuống khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc: “Thất ca, huynh và Nhị ca thật giống nhau. Hai người đều đã thay đổi rồi, thay đổi đến mức Cửu Nhi không thể nào nhận ra nổi nữa.”

Sở Tuyệt mặc kệ lời nàng nói, ngay cả ánh mắt cũng không buồn nhìn nàng, trực tiếp ra lệnh cho tứ đại hộ tướng đứng bên cạnh: “Tiếp tục chuẩn bị, một khắc sau khởi hành!”

“Vâng, vương gia.” Tứ đại phó tướng nhận lệnh, tức tốc chạy đi chỉnh đốn đội ngũ.

Lam Vân đứng bên cạnh, ánh mắt hờ hững bàng quan nhìn biểu cảm thống khổ đau đớn như bị cả thế giới phản bội của Sở Cửu Nhi. Nàng thản nhiên xoay người đi về phía xe ngựa của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận