Phượng Kinh Thiên

Tần Hằng cúi thấp đầu: “Tam thúc, Hằng Nhi hiểu mà.”

Tần Tri Hoán bước lên phía trước vỗ vỗ vai hắn, dù lực tay không lớn lắm nhưng cứ như gánh nặng ngàn cân đang đè lên vai Tần Hằng vậy.

“Những điều ngươi nghĩ trong đầu, không chỉ mỗi Tam thúc mà cả Nhị thúc và đại ca con đều hiểu, vì vậy chúng ta mới cảm thấy lo lắng về quyết định của con. Thế nhưng, chúng ta không hề phản đối, bởi vì còn có1Tam thúc, Nhị thúc và đại ca con ở đây, quân thượng có chúng ta tận trung, quốc gia có chúng ta bảo vệ.”

“Tam thúc.” Tần Hằng ngẩng đầu, rốt cuộc khuôn mặt vẫn luôn kiên nghị của hắn cũng lộ chút xúc động.

“Có quân mới có quốc, có quốc mới có nhà. Hằng Nhi, dã tâm của giặc Sở đã vô cùng rõ ràng. Liên minh hai nước Sở - Chu sẽ không duy trì được lâu, nhiều nhất cũng không thể kéo dài hơn mười8năm được. Nam nhi Tần gia nhà chúng ta, đầu đội trời chân đạp đất. Chúng ta không phản đối suy nghĩ muốn bảo vệ Chiêu Bình công chúa của con. Đợi đến khi nước Sở dấy binh xâm phạm nước Đại Chu ta, con hãy bảo vệ Chiêu Bình công chúa quay về đất nước.”

Tần Hằng quỳ thẳng tắp xuống: “Hằng Nhi ngỗ ngược, mong Tam thúc trách phạt.”

Tần Tri Hoán nhắm mắt che giấu sự đau khổ trong tim: “Nhưng phàm là những nam tử2chính trực thì đều không nên đồng ý đẩy một người phụ nữ đi làm vật hi sinh. Sớm biết cuối cùng con sẽ yêu Lam công chúa, chúng ta đã cầu xin hoàng thượng ban hôn cho con từ lâu rồi, sẽ không để con phải chịu nỗi đau xé gan xé thịt thế này.”

Tần Hằng cười khổ. Cho dù có ngàn vàng cũng không mua được hai chữ “giá như”, vận mệnh đối xử với nàng và hắn, đều quá tàn khốc.

“Hằng Nhi, tự mình4thu xếp ổn thỏa. Không chỉ hàng ngàn hàng vạn dân chúng nước Chu cần sự hi sinh tạm thời của hai người mà cả hoàng thượng cũng cần nữa.”

Tần Hằng cúi đầu rồi im lặng chậm chạp gật đầu. Hắn hiểu, Lam công chúa cũng hiểu. Cũng bởi vì hiểu nên bọn họ mới bất lực thế này. Tiểu Đậu muốn hắn đưa nàng cao chạy xa bay sao? Nếu chỉ đơn giản như vậy thôi thì tốt quá.

Tiễn Tần Hằng đi, Tần Tri Hoán tự nhốt mình trong thư phòng không gặp bất cứ ai, mãi đến tận khi trời sắp sáng, ông mới bước ra khỏi cửa thư phòng.




Hậu viện.

Tần Ức đang luyện thương, nhìn thấy ông đến gần, vội vàng dừng động tác lại: “Cha.”

Tần Tri Hoán liếc mắt nhìn con trai, khẽ thở dài một tiếng.

“Cha, người đang phiền lòng vì chuyện của Tứ ca sao?” Tần Ức hỏi.

Tần Tri Hoán tránh nặng tìm nhẹ* nói: “Cố gắng luyện tập đi.”

(*) Tránh nặng tìm nhẹ: tránh nói về chủ đề chính, trốn tránh trả lời trực tiếp.

Tần Ức không hiểu nội tình bên trong, khẽ chau mày, rõ ràng cha hắn là dáng vẻ có tâm sự nặng nề mà.



Đồng Quan, nước Sở.

Hàng ngũ đón dâu của nước Sở hùng dũng đi đến. Tới Đồng Quan rồi thì còn ba ngày nữa mới đến hẹn đón dâu. Rốt cuộc cả đoàn người cũng có thể nhẹ nhõm nghỉ ngơi, phục hồi sinh lực rồi.

Tứ đại phó tướng bố trí ổn thỏa cả đại đội, chỉ có mình Lam Vân đưa theo Pháp Không vào ở trong biệt uyển, Phúc công công dẫn bốn đại thái giám, bốn đại cung nữ đương nhiên cũng đi theo.


Thật ra, biệt uyển rất đơn giản chất phác, quả thật không giống biệt uyển nơi vương gia cao quý quyền cao chức trọng ở chút nào, ngược lại nó càng giống với tiểu viện vắng vẻ thanh nhàn của nhà nông hơn.

Khi ánh nắng ban mai màu trắng bạc chiếu rọi vào phòng qua ô cửa sổ, Lam Vân đã tỉnh dậy rồi. Cho dù có mệt mỏi đến thế nào đi chăng nữa thì thói quen sinh hoạt của nàng vẫn duy trì như cũ. Tỉnh rồi nhưng nàng vẫn không mở mắt mà yên lặng sắp xếp gọn gàng suy nghĩ trong đầu, xong xuôi mới mở mắt vén chăn rời giường.

Vào cuối thu, không khí buổi sáng sớm và đêm khuya nơi biên quan thường hay trở lạnh, thậm chí còn lạnh đến cắt da cắt thịt.

Pháp Không đang ngồi thiền trên sạp nhỏ gần giường. Thấy nàng mở mắt, ông cũng mở mắt theo rồi đứng dậy bước xuống giường, bụng nghĩ thầm trời lạnh như vậy nên chuẩn bị cho nàng thêm một bộ đồ chống rét.

Vừa mở cửa ra, ông ta không ngạc nhiên khi bắt gặp Phúc công công dẫn theo một tiểu thái giám đang đứng đợi sẵn ngoài cửa.

“Pháp Không đại sư.” Phúc công công cung kính thỉnh an.

Pháp Không lùi lại một bước biểu thị ý mời bọn họ vào. Có Phúc công công ở đây, ông ta cũng bớt được kha khá việc, ví như những việc như thế này.

“Nô tài gặp qua Quốc sư.” Phúc công công cung kính tiến lên phía trước, tiện tay cột lại dây áo cà sa cho Lam Vân.

Sau khi ăn sáng xong, bầu trời vốn trong xanh bỗng chốc trở nên âm u bắt đầu nổi gió.

Nhìn sắc trời rồi lại quay qua nhìn Quốc sư ăn mặc chỉnh tề định đi ra ngoài, quản gia biệt viện đứng bên cạnh cung kính nói: “Quốc sư, sắc trời thế này chắc sắp mưa rồi, thuộc hạ có cần phải chuẩn bị kiệu nữa không?”


Phúc công công góp ý: “Quốc sư có muốn ngày khác hẵng đi ra ngoài không?”

Lam Vân ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời dày đặc mây đen vần vũ. Nàng vốn là muốn đi ra bên ngoài để xem thử cuộc sống nhân dân nơi biên quan này thế nào.

“Không cần chuẩn bị nữa, để ngày mai đi vậy.”

Không lâu sau, trời đã đổ mưa, mưa to ào ào như trút nước từ trên trời xuống, kèm theo cả gió lớn và khí rét lạnh thấu xương, trong phút chốc khiến người ta có cảm giác bây giờ đã là mùa đông lạnh lẽo vô cùng rồi vậy.

Hơn nữa, trận mưa này còn tiếp tục kéo dài đến chạng vạng tối ngày hôm sau mới dần dần vơi hạt.

Lam Vân bị nhiễm phong hàn. Sở Tuyệt nghe tin liền vội vã chạy từ quân doanh đến thăm, mặc cho trời đã tối đen.

“Vương gia.” Tổng quản biệt viện vội vàng tiến lên phía trước.

“Lam... Quốc sư sao rồi?” Sở Tuyệt nhíu mày hỏi.

Tổng quản kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, ấy vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên ông ta trông thấy chủ tử biến sắc như vậy, hơn nữa người còn mang biểu cảm nôn nóng sốt ruột nữa.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Tuyệt trầm giọng hỏi. Có quá nhiều quân vụ cần hắn phê duyệt, vì vậy sau khi đến Đồng Quan, hắn trực tiếp sắp xếp cho Lam Vân ở biệt uyển, sau đó cũng không thể bớt được chút thời gian rảnh nào để đến thăm.

Tổng quản lại âm thầm liếc mắt nhìn lần nữa, cung kính trả lời: “Thời tiết thay đổi, hình như đêm qua người bị cảm lạnh.”

Sở Tuyệt sải bước tiến vào phòng Lam Vân, bất ngờ nhìn thấy hắn đang ngồi trên giường lật kinh Phật ra đọc, Phúc công công tay bưng một cái khay đang đứng bên cạnh hắn hầu hạ.

“Đã bị ốm rồi, sao còn không chịu nằm nghỉ trên giường?”


Phúc công công ngẩng đầu, khom lưng hành lễ, nhưng ông không hề lui ra ngoài, dường như kiên quyết muốn ở lại hầu hạ.

Sở Tuyệt hờ hững liếc nhìn ông ta một cái, sau đó dừng ánh mắt trên người Lam Vân. Quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn không có gì đáng ngại lắm, Sở Tuyệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng giọng nói lại trầm xuống: “Tuyên thái y.”

Tổng quản đứng bên cạnh cung kính đáp: “Vâng.”

“Không cần đâu.” Lam Vân hờ hững ngăn cản. Tổng quản đành đứng lại chờ quyết định cuối cùng của vương gia.

“Tuyên.” Sở Tuyệt lạnh lùng nói.

Tổng quản khom mình lui ra ngoài.

Lam Vân khẽ ngước mắt lên nhìn Sở Tuyệt: “Vương gia, tiểu tăng không sao.”

“Để thái y khám xong, bản vương mới tin ngươi thật sự không sao.” Sở Tuyệt kiên trì nói.

Thái y đến nơi thì lại nghe nói Quốc sư đã uống thuốc xong, giờ người đã đi nghỉ ngơi rồi. Trong đại sảnh, Chiến vương ngồi ở vị trí chủ vị, dường như hắn đang đợi người, việc này khiến vị thái y đang vội vàng đi vào có một loại ảo giác, dường như người vương gia đặc biệt chờ đợi chính là hắn thì phải?

“Ti chức tham kiến vương gia.”

“Xem giúp bản vương phương thuốc Quốc sư uống có hiệu nghiệm hay không?” Sở Tuyệt lạnh lùng nói.

Thái y vâng lệnh, tiến lên trước bưng bát thuốc trên chiếc bàn cạnh hắn lên, lấy tay vân vê bã thuốc rồi đưa lên mũi ngửi, chốc chốc lại gật đầu, cuối cùng hai mắt liên tục phát sáng kì lạ.

“Hồi bẩm vương gia, sự kì diệu của phương thuốc này thật khiến ti chức vô cùng hổ thẹn. Ti chức to gan, không biết phương thuốc này do vị cao nhân nào kê vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận