Phượng Kinh Thiên

Lam Vân dường như không hề nghe thấy tiếng mắng của Kim ma ma, nàng chỉ thản nhiên nhìn Chiêu Bình công chúa - người đang mặc một bộ giá y đỏ tươi lộng lẫy nhưng trên mặt lại không mang chút vui mừng nào của tân nương.

Biểu cảm của vị công chúa nước Chu này rất thản nhiên, nhưng chắc hẳn lòng nàng1không hề bình tĩnh chút nào, bằng không nàng sẽ không cần thiết phải tô vẽ lớp trang điểm dày cộm lên để che giấu khuôn mặt thật của mình như thế. Suy cho cùng, nàng vẫn chưa từng trải sự đời, vẫn còn non nớt lắm!

Chu Lam Nhi nhìn vị Quốc sư trẻ tuổi xinh đẹp cười đến ngây thơ vô hại với8nàng, khóe mắt lại liếc nhìn Sở Tuyệt đang đứng bên cạnh. Lông mày hắn khẽ nhăn lại, biểu cảm này vô hình chung đã hòa tan khí chất lạnh lùng băng giá trên người hắn.

Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn bát canh gừng trên bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài mà chỉ2hờ hững nói: “Tạ Quốc sư đã quan tâm.”

Lam Vân chắp tay thành hình chữ thập, khom lưng cúi đầu với nàng.

Hàng lông mày đang chau lại của Sở Tuyệt không hề buông lỏng, ngược lại ngày càng nhíu chặt hơn. Sao hắn cứ có cảm giác Lam Vân rất hiếu kì, thậm chí là thích thú vị công chúa nước Chu này như4thế?

Lúc này, Phúc công công cũng bưng một bát nước gừng tiến vào.

Gần như ngay lúc ông ta bước vào, Pháp Không vẫn luôn rũ mí mắt lập tức liền ngẩng đầu lên.

“Quốc sư, người xuống chút canh gừng cho ấm người.”


“Từ trước đến nay, sư đệ không bao giờ uống canh gừng.” Pháp Không thản nhiên nói.

“Không uống cũng phải uống một chút. Nơi này là vùng hoang vu dân dã, đất trời lạnh lẽo, phải làm ấm cơ thể, tránh bị cảm lạnh.” Mặc dù, Sở Tuyệt không mấy dễ chịu khi Lam Vân cho người khác uống canh gừng mà mình đích thân mang tới, nhưng bây giờ sắc trời càng ngày càng tối, không khí cũng càng ngày càng lạnh hơn, tuyết lớn tung bay như che phủ cả đất trời, uống chút canh gừng nóng sẽ tốt cho hắn.

Lam Vân liếc mắt nhìn Tiểu Đào Tử, nhẹ giọng than một tiếng: “A di đà Phật. Tiểu tăng không thích uống canh gừng.” Càng không thích canh gừng đã bị bỏ thêm thuốc.

Phúc công công thở dài. Xem ra ông ta còn phải cố gắng quan sát nhiều hơn nữa, để rồi sẽ có một ngày ông ta có thể hiểu từng chân tơ kẽ tóc của Quốc sư như Pháp Không đại sư vậy.

Tiểu Đậu và Kim ma ma đều có chút thất vọng nhìn Lam Vân. Thì ra, vị Quốc sư này nhường canh gừng cho công chúa là vì hắn không thích uống sao? Thế mà ban nãy, bọn họ còn cho rằng Quốc sư rất ngây thơ từ bi cơ đấy?

Dường như cảm nhận được ánh mắt thất vọng của Kim ma ma và Tiểu Đậu, khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của Lam Vân khẽ đỏ ửng vì ngại ngùng khó xử.

Khuôn mặt tuyệt mỹ vô cùng xinh đẹp như thần tiên hạ phàm không nhiễm chút bụi trần, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách khiến tất cả mọi người đều ngắm nhìn đến ngơ ngẩn mất hồn.

Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành trước mắt, trong đầu Chu Lam Nhi lại hiện lên bốn chữ “hồng nhan họa thủy“. Không biết đây là phúc hay là họa của hắn đây?


Ngay cả Kim ma ma vốn cũng có chút không vui, thậm chí còn bực tức trong bụng bỗng nhiên cũng cảm thấy bản thân mình hà khắc quá rồi. Mặc dù, Quốc sư không thích uống canh gừng, nhưng hắn biết đưa đến tặng lại cho công chúa, đây chẳng phải là biểu hiện của sự thuần khiết từ bi hay sao?

Phúc công công nhìn đến ngây người. Trong lúc vô ý, chén canh gừng trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống mặt đất, khiến mọi người phút chốc hoàn hồn từ chốn tiên cảnh si mê để về với thực tại, cũng khiến bốn phía kêu lên tiếng kêu sợ hãi.

Chén canh Phúc công công đánh đổ trên đất bốc lên một lớp bọt màu hồng phấn khiến người ta sởn gai ốc.

Kim ma ma hít vào một hơi, thất thanh la lên: “Đây... là “mộng đào hồng“.”

“Mộng đào hồng” là loại thuốc độc uống vào chết ngay lập tức nhưng lại có cái tên mỹ miều mơ mộng thế này.

Ba chữ “mộng đào hồng” vừa phát ra, mọi người đều lùi ra sau một bước theo bản năng. Tiểu Đậu đang kinh hãi ngơ ngẩn bỗng chốc kinh hoảng la to, ngón tay chỉ thẳng vào Lam Vân, cất giọng the thé: “Ngươi muốn mưu hại công chúa nhà ta. Tần tướng quân, bảo vệ công chúa.”

Thật ra không cần nàng hét toáng lên, Tần Hằng đã xông vào ngay giây phút Phúc công công đánh vỡ chén canh rồi. Bây giờ nghe thấy Kim ma ma nói ra ba chữ “mộng đào hồng”, lại nhìn chén canh gừng dưới đất, hắn không cần nghĩ ngợi tuốt hàn kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào Lam Vân.


Sở Tuyệt bảo vệ Lam Vân sau lưng. Hắn dùng tay đỡ kiếm, mạnh mẽ đánh bật mũi kiếm của Tần Hằng sang một bên.

Nghe thấy tiếng động, binh lính hai bên đều lập tức xông vào, “soạt soạt” rút vũ khí ra. Thị vệ nước Chu bảo vệ mấy người Chu Lam Nhi phía sau, cảnh giác nhìn tứ đại phó tướng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Chu Lam Nhi hoàn hồn, vội vàng trầm giọng nói: “Tần thị vệ, không được vô lễ.”

Nhát kiếm thứ hai của Tần Hằng dừng ngay trước mặt Sở Tuyệt. Sở Tuyệt mặt mũi sa sầm, giọng nói tuy không lớn nhưng vô cùng dữ tợn: “Phúc công công.”

Thật ra, Phúc công công cũng sợ đến ngây người, nhưng không phải vì “mộng đào hồng”, mà là vì nếu Quốc sư uống phải bát canh gừng có “mộng đào hồng” trong tay ông thì...

Hai chân Phúc công công mềm nhũn, loạng choạng lùi về sau một bước. Ông cũng không quan tâm đến giọng điệu hung dữ của Chiến vương gia nữa, cổ họng ông bật ra âm thanh the thé lạnh lùng: “... Tiểu... Tiểu Tuyền Tử, mang Tiểu Tuyền Tử lên đây cho ta.”

Lúc này, mấy tiểu thái giám bị Phúc công công phái đi mới hoàn hồn, vội vàng xông ra ngoài cửa. Nhưng không lâu sau, đã có một người vừa lăn vừa bò chạy ngược vào bẩm báo: “Phúc công công, Tuyền công công đã uống thuốc độc tự tử rồi.”

Phúc công công nhắm mắt, trong lòng dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ máu huyết của ông ta. Sự phẫn nộ và kinh hoàng xen lẫn với nhau, cuối cùng là sợ hãi mãi không thôi. Ông ta thật không ngờ, thân tín mình đích thân dạy dỗ khổ cực lại là mật thám. Lần này, suýt chút nữa đã đánh đổi cả tính mạng của chính mình và người nhà rồi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên trì trệ hẳn đi. Mọi người đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên đều hiểu rằng việc này không phải nhằm vào công chúa nước Chu, mà là có kẻ muốn hạ độc giết chết Quốc sư. Ngoại trừ Sở Tuyệt và Phúc công công ra, trong đầu tất cả những tướng sĩ khác của nước Sở đều có đối tượng tình nghi.

Tám chín phần mười tất cả những người ở đây đều nghi ngờ kẻ muốn giết hại Quốc sư thật ra chính là hoàng thượng!


Dù sao thì bây giờ, liên minh hôn nhân của hai nước Sở - Chu cũng đã bắt đầu thực hiện rồi. Cửu công chúa cứ mãi si mê Quốc sư làm cản trở đại sự. Chẳng phải chỉ có giết chết Quốc sư thì Cửu công chúa mới buông bỏ hi vọng được thôi sao?

Mặc dù, kiếm trong tay Tần Hằng đã buông xuống, nhưng sắc mặt hắn vẫn rất khó coi.

Sắc mặt Sở Tuyệt u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn không lên tiếng, chỉ đi về phía Chu Lam Nhi.

Tiểu Đậu kinh hãi lùi ra sau một bước nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Chu Lam Nhi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Chiến Thần vương trước mắt. Toàn thân hắn đang phát ra khí lạnh có thể khiến người ta chết cóng.

Chu Lam Nhi nhẹ nhàng đẩy Tiểu Đậu đang đứng bảo vệ nàng ra, không hề bất ngờ khi thấy Sở Tuyệt bưng bát canh gừng sớm đã lạnh ngắt trên chiếc bàn trước mặt nàng đổ xuống đất. Kết quả lại khá bất ngờ, chén canh gừng này không có “mộng đào hồng.”

Sở Tuyệt buông mắt nhìn canh gừng dưới đất, không ai có thể thấy rõ hắn đang nghĩ điều gì.

Dường như lúc này Lam Vân mới hoàn hồn, lông mày hơi nhíu lại nhưng vẫn không hề lên tiếng. Pháp Không chắp tay thành hình chữ thập, miệng lầm bầm niệm chú: “Thiện tai, thiện tai!”

Theo cái chết của Tiểu Tuyền Tử, vụ việc bát canh gừng đã bị mất manh mối, nhưng bầu không khí lại trở nên nặng nề hơn.

Sở Tuyệt hạ lệnh, tất cả các đồ ăn thức uống Lam Vân dùng đều phải do đầu bếp hắn chỉ định đích thân làm dưới sự giám sát chặt chẽ. Phúc công công cũng thần hồn nát thần tính, không tiếc tính mạng mình mà đích thân thử độc cho Lam Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận