Phượng Kinh Thiên

Trăng tròn như chiếc đĩa bằng bạch ngọc treo lơ lửng trên trời, tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thân hình mảnh khảnh của Lam Vân đứng dưới sân, nàng đang ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng trên cao, ánh mắt nàng lạnh lẽo, dung nhan tuyệt đẹp đến rung động lòng người.

Thời gian trôi qua từng chút một, trời dần khuya, hơi lạnh dần nặng nề, không khí cũng càng ẩm ướt, nhưng người đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, giống hệt một pho tượng.

Pháp1Không đứng sau lưng Lam Vân định lên tiếng nhưng lại thôi. Ông muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, đành phải đứng im sau lưng nàng, lặng lẽ bảo vệ, cũng lặng lẽ chờ đợi.

Một đêm không tiếng động!

Cho đến khi một vệt trắng bạc xuất hiện nơi chân trời, Pháp Không mới nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.

Tiếng thở dài nhẹ đến mức người khác không thể nhận ra được cảm xúc trong đó. Ông vẫn chưa kịp phỏng đoán gì thì Lam8Vân đã lên tiếng: “Có thể tiến đến bước cuối cùng rồi.”

Sâu trong đáy mắt của Pháp Không hiện lên niềm vui mừng, nhưng vì nghĩ đến điều gì đó lại nhanh chóng biến mất, im lặng không nói lời nào. Thời gian họ ở nước Sở không dài cũng chẳng ngắn, trong lòng công chúa thực sự nghĩ gì, ông không tài nào đoán được, nhưng sớm chiều ở chung, ông cũng biết thực ra Vô Ưu công chúa không phải là người máu lạnh vô tình, chỉ là... tạo2hóa trêu ngươi, thân bất do kỷ.

Nghĩ lại thì công chúa cũng chỉ mới mười bốn tuổi, đã phải gánh vác vận mệnh của cả một đất nước.

Lam Vân xoay người, thản nhiên ra lệnh: “Hành động theo kế hoạch.” Tình hình cũng xem như là sắp đến thời điểm rồi, chỉ thiếu một ngọn lửa nhóm lên nữa thôi, mà nàng chính là ngọn lửa này.

Pháp Không cúi đầu, vẻ mặt trang nghiêm: “Vâng.” Dù có chuyện gì xảy ra thì điều quan trọng nhất, họ đã có thể rời4khỏi nước Sở mà quay trở về rồi.

Hơn một năm chưa được gặp vương gia, ông cũng rất lo lắng cho sức khỏe của người.




Sứ thần đi sứ sang nước Chu để tạ lỗi vẫn chưa trở lại Kinh thành, nhưng đã khẩn cấp gửi tấu chương suốt tám trăm dặm về đây, lại thêm tin cấp báo ở biên ải được truyền đến từ Đồng Quan.

Triều đình nước Sở là một mặt hồ tĩnh lặng, hai tin cấp báo này như hòn đá rơi xuống làm nổi lên ngàn lớp sóng, nhưng đây chỉ là sóng gợn lăn tăn, không thể tính là sóng gió gian nguy.

Suy cho cùng, biên cương của hai nước có khác lạ cũng không phải chuyện gì mới mẻ, họ đều đã quen với việc hai nước thường xuyên xảy ra chiến loạn.

Nhưng nếu hòa bình rạn nứt thì cũng đơn giản, bởi dù sao có Chiến vương ở đây, họ hoàn toàn không lo lắng chuyện hai nước chinh chiến.

Trái lại là... Chiến vương phi. Nếu nước Chu thật sự lòng tham không đáy, đến lúc đó lỡ không thể bàn bạc ổn thỏa, thì phải xử lý vị Chiến vương phi này như thế nào đây?



Chiến Vương Phủ, Thanh Huyên Uyển.

Tin tức được truyền đi xôn xao khắp Kinh thành. Từ lúc nghe ngóng được tin tức ở bên ngoài, Chu Lam Nhi đã ngồi một chỗ ngẩn người cả buổi sáng.

Các thái giám và tỳ nữ được gả theo sang đây đều đang đứng chờ ở ngoài, sắc mặt của họ cũng xem như là bình tĩnh, nhưng vẫn có thể thấy được sự hoảng sợ nơi đáy mắt.

Tiểu Đậu nhìn công chúa đang ngồi ngẩn người ở đó, trong lòng nàng âu lo, lại không biết làm thế nào mới tốt?


Bây giờ ngoài kia đang đồn đại, hoàng thượng cực kỳ bất mãn với việc nước Sở hủy bỏ hôn ước nên đã điều động binh tướng ở biên cương, rất có khả năng đại quân sẽ tiến đến nước Sở để đòi một lời giải thích.

Lỡ như thật sự không thể bàn bạc ổn thỏa khiến hai bên đánh nhau, thì công chúa phải làm sao đây?

“Công chúa?” Tiểu Đậu thực sự không nhịn nổi nữa mà lên tiếng.

Kim cô cô cũng đã bình tĩnh lại từ nỗi hoảng loạn ban đầu, bà không hài lòng nhìn Tiểu Đậu: “Tiểu Đậu, ngươi đừng quấy rầy công chúa.” Nha đầu này thực sự chẳng chững chạc chút nào.

“Kim cô cô, nô tỳ cũng là lo lắng cho công chúa thôi, lỡ như... lỡ như thật sự chiến tranh, công chúa phải làm sao đây?”

Kim cô cô liếc nhìn nàng nhưng không lên tiếng, bà cũng không đồng ý với cách nói của Tiểu Đậu. Khả năng hai nước xảy ra chiến tranh không cao, có lẽ hoàng thượng ra oai cũng chỉ vì muốn nước Sở giải thích và bàn vài điều kiện mà thôi. Nếu thật sự đánh nhau dễ dàng như thế thì ban đầu đã không gả công chúa đến đây hòa thân và đồng ý mưu cầu hòa bình với nước Sở.

Chu Lam Nhi phục hồi tinh thần. Nàng nhìn Tiểu Đậu đang sốt ruột căng thẳng cùng Kim cô cô đã bình tĩnh trở lại, sau đó nở nụ cười: “Kim cô cô, truyền mệnh lệnh của bản cung, tất cả đều như thường, không được hoảng loạn.”

Lòng Kim cô cô tràn đầy vui mừng, công chúa là một người thông minh, chỉ là... đáng tiếc cho công chúa, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.

“Vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay.”

Đợi sau khi Kim cô cô lui xuống, Tiểu Đậu vội vã bước lên hỏi trong căng thẳng: “Công chúa?”


Chu Lam Nhi dõi theo Tiểu Đậu đang vô cùng lo lắng, sắc mặt nàng bình tĩnh, lại không hề lên tiếng.

“Công... công chúa? Trên mặt nô tỳ có dính gì sao?” Tiểu Đậu sờ mặt mình, khó hiểu hỏi.

“Sự chững chạc và bình tĩnh của ngươi đâu?”

Tiểu Đậu sửng sốt, thì thào bảo: “Công chúa?”

“Bản cung không trông mong ngươi có thể một mình gánh vác trách nhiệm và làm việc cho bản cung. Thế nhưng, bản cung hy vọng lúc gặp chuyện gặp người, ngươi là thị nữ thiếp thân của bản cung, chứ không phải tiểu nha đầu chỉ biết hoảng loạn, sốt sắng, căng thẳng, không thể làm được gì.”

Mặt Tiểu Đậu biến sắc, quỳ rạp xuống: “Nô tỳ đáng chết, xin công chúa trách phạt.”

Thấy Tiểu Đậu như vậy, Chu Lam Nhi im lặng thở dài, cũng không nhẫn tâm trách nàng nữa. Tiểu Đậu trung thành với nàng, nàng không hề nghi ngờ điều đó, hơn nữa, sở dĩ Tiểu Đậu như vậy, cũng là do trước đây nàng dung túng mà ra.

“Đứng lên đi, sau này đừng luống cuống và bối rối như vậy nữa.”

Tiểu Đậu cắn chặt môi dưới, trong lòng rất hối hận và tự trách vì mình đã khiến công chúa thất vọng: “Nô tỳ biết lỗi, nô tỳ xin nghe theo lời dạy của công chúa.”

“Nên làm gì thì cứ làm, không cần hoảng hốt lúng túng, làm rối loạn lòng người.”

“Thưa vâng.” Tiểu Đậu đứng dậy, không dám lại nôn nóng hoang mang lần nữa.

Chu Lam Nhi vươn tay cầm tách trà bên cạnh lên thì phát hiện trà đã lạnh rồi, Tiểu Đậu vội pha một tách trà khác dâng lên cho nàng.


Cầm tách trà mới được pha, Chu Lam Nhi cúi đầu mỉm cười nhàn nhạt. Thực ra, nàng không hề hoảng loạn khi đối mặt với tình huống thế này, trái lại tâm tình rất tốt.

Tuy hành động của phụ hoàng ít nhiều gì cũng khiến nàng ngạc nhiên, nhưng cũng làm nàng rất vui mừng.

Cách thời gian nàng bảo Tần Hằng truyền thư trở về cũng mới có hai mươi ngày, cho dù gấp rút lên đường ngày đêm suốt tám trăm dặm, thì tính ra cũng chỉ vừa đến được Kinh thành thôi, mà biên quan đã có hành động rồi.

Từ đó có thể thấy rõ, bởi vì sứ thần nước Sở đến tạ lỗi, phụ hoàng mới đưa ra quyết định.

Chuyện này khiến lòng nàng mơ hồ hiện lên một chút chờ mong cùng lo lắng.

Chu Lam Nhi chờ mong phụ hoàng sau khi đọc thư của nàng sẽ cân nhắc lại về việc mưu cầu hòa bình với nước Sở. Đến lúc đó, Chu Lam Nhi nàng sẽ có can đảm để theo đuổi hạnh phúc của mình lại từ đầu, nàng không cần phải sống một ngày mà như một năm, uổng phí thanh xuân nơi Chiến Vương Phủ này nữa.

Nhưng mặt khác, nàng cũng lo lắng, lo lắng phụ hoàng có lòng mà không đủ sức. Suy cho cùng, tuổi tác của phụ hoàng cũng đã cao, sức khỏe lại không tốt, liệu thực sự có năng lực chống đối với nước Sở dũng mãnh không?



Thưởng Nguyệt Biệt Viện, Phật đường.

Sở Tuyệt nhíu chặt mày nhìn Lam Vân đang đứng ngẩn người suy nghĩ trước tượng Phật, trong lòng hắn bỗng dấy lên chút hoảng hốt nói không nên lời, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Thật lâu sau, người đứng trước tượng Phật cuối cùng cũng động đậy. Nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Sở Tuyệt.

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh như nước của Lam Vân, trong lòng Sở Tuyệt hoảng hốt, đồng thời còn nảy sinh một áp lực vô hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận