Phượng Kinh Thiên

“Là các ngươi?”

Khi nhìn thấy Đào Dao, Vũ Văn Cẩm híp mắt rồi lại sửng sốt, tầm mắt nàng ta dừng trên người Vô Ưu. Nàng ta bất chợt kích động xông lên trước, nhưng đã bị Đào Dao vươn tay chặn lại.

Vũ Văn Cẩm trừng Đào Dao với ánh mắt hơi giận dữ:1“Nè, đường này cũng có phải của nhà ngươi đâu, ngươi cản gì mà cản chứ?”

Nguyên Vô Ưu nghe vậy vẫn ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục bước vào quán trọ, Đào Dao cũng theo sát phía sau nàng.

“Này, các ngươi đứng lại mau.”

Chẳng ai thèm để ý đến tiếng hô của Vũ Văn8Cẩm khiến sắc mặt của nàng sa sầm xuống: “Ngăn bọn họ lại.”

Thoắt cái, bốn người dáng dấp như thị vệ lập tức xông lên phía trước, bao vây hai người đang định bước vào quán trọ lại.

Tình hình bên này đã thu hút không ít người dõi theo.

Mai Tố Tuyết có chút đau2đầu nhìn biểu muội đang nổi giận của mình: “Cẩm biểu muội, chuyện này... không tốt lắm đâu?”

“Muội cũng chưa làm gì mà? Muội chẳng qua chỉ là bắt chuyện với họ thôi, có cần phải không coi ai ra gì như vậy sao?” Vũ Văn Cẩm nàng đã bao giờ bị khinh thường4như vậy chứ?

“Chủ tử?” Đào Dao thấp giọng hỏi ý Nguyên Vô Ưu.

“Đuổi bọn họ đi.” Nguyên Vô Ưu không có tâm trạng để ý đến những người không liên quan.


“Vâng.” Tiếng “vâng” vừa dứt, chỉ thấy một bóng dáng khiến người ta hoa cả mắt lướt một vòng qua những người đang vây bắt Đào Dao và Nguyên Vô Ưu, trong chớp mắt, trước cửa quán trọ lại nhiều hơn mấy bức tượng hình người cứng như nham thạch.

Đào Dao điểm huyệt bọn họ, không những không làm Vũ Văn Cẩm khiếp sợ, trái lại còn khiến nàng cực kỳ hưng phấn mà thét tới chói tai, chạy tới xoay vòng vòng quanh ông.

“Á á, thủ pháp điểm huyệt lợi hại quá, còn có khinh công của ngươi nữa, quả thật quá tuyệt diệu. Các ngươi là cao nhân của môn phái nào vậy, ta tên Vũ Văn Cẩm, đến từ Xương Thành...” Giọng nói kích động của Vũ Văn Cẩm bỗng khựng lại.

Đào Dao bình tĩnh rút tay về, chỉ cảm thấy cô nương này thật là ồn ào vô cùng, hơn nữa cũng chẳng hiểu chuyện chút nào.

“Ngươi đã làm gì biểu muội của ta?” Mai Tố Tuyết lo lắng chạy đến.

Nguyên Vô Ưu vừa nhấc chân định bước đi, thì một luồng khí chưởng sắc bén từ trong quán trọ chợt đánh về phía nàng.

Đào Dao lập tức tiến lên dùng chưởng đánh chưởng. Ầm vang một tiếng, cước bộ của Vũ Văn Tranh hơi lui về sau một bước, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, võ công của người này cao hơn hắn rất nhiều.

Hắn thu chưởng, sau đó chắp tay: “Tại hạ Vũ Văn Tranh, không biết các hạ là cao nhân phương nào?”

Nguyên Vô Ưu khẽ thở dài một tiếng, nàng chẳng qua chỉ muốn lên lầu ngủ bù để sáng sớm mai còn về Kinh nữa thôi mà.

“Vũ Văn thiếu chủ của một trong bốn gia tộc lớn, ngưỡng mộ đã lâu!” Giọng điệu của Đào Dao rất lạnh nhạt, không mang một chút cảm xúc nào.

Khi một người biết rõ ngươi là ai nhưng vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc như vậy, thì chỉ có thể chứng tỏ, thân phận và địa vị của người đó cao hơn ngươi, cao đến mức người đó có đủ tư cách ngạo mạn, khinh thường ngươi.


Ánh mắt của Vũ Văn Tranh hơi lóe lên: “Không biết các hạ là...?” Đã biết rõ hắn là Vũ Văn Tranh mà vẫn không nể mặt, còn xem nhẹ hắn như vậy, người này rốt cuộc có lai lịch gì?

“Ta là ai? Ta không muốn nói.”

Hàm ý bên trong câu nói này chính là: ngươi vẫn chưa có tư cách biết được tên của ta, hơn nữa, đến cả việc dùng tên giả để có lệ với ngươi ta cũng cảm thấy không cần thiết.

Sắc mặt của Vũ Văn Tranh trở nên u ám. Tuy địa vị bây giờ của Vũ Văn gia chưa thể ngang vai ngang vế với sáu dòng họ lớn, nhưng mấy năm gần đây tốt xấu gì cũng có danh tiếng lan xa. Vũ Văn gia và Cố Thị ở Viễn Tây, họ Mộ Dung ở Đại Xuyên, Trình Thị ở Đài Sơn đã cùng tạo thành bốn gia tộc lớn.

“Phải chăng các hạ quá khinh thường người khác?” Tầm mắt của Vũ Văn Tranh lướt qua Đào Dao, cuối cùng dừng trên người của Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu đè lại nỗi bực dọc trong lòng, cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh và hòa nhã.

Cố Thị ở Viễn Tây, họ Vũ Văn ở Xương Thành, họ Mộ Dung ở Đại Xuyên, Trình Thị ở Đài Sơn là bốn gia tộc lớn mới nổi, so với những thế gia lâu đời, thì những người này khuyết thiếu một chút lắng đọng, lại nhiều bốc đồng và dã tâm hơn.

“Vũ Văn công tử tự giới thiệu tên tuổi cũng không phải vì bản nhân đã hỏi, bản nhân cũng không có ý muốn làm quen với Vũ Văn công tử, nên không giới thiệu tên tuổi là điều hiển nhiên.”

Sắc mặc của Vũ Văn Tranh tối sầm lại, nhìn chằm chằm người trông có vẻ rất thần bí đang đội nón có màn che trước mặt mình. Giọng nói của người này trong trẻo lại lành lạnh, nên tuổi tác sẽ không quá lớn, có vẻ là một thiếu niên.

Vẻ mặt của hắn hơi dịu xuống, mỉm cười nói: “Tại hạ chỉ muốn kết bạn với công tử, cũng không hề có ý gì khác. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ Vũ Văn gia ta đối với công tử mà nói, vẫn không thể khiến công tử để vào mắt.”

“Nếu đúng vậy thì lại thế nào?” Nguyên Vô Ưu lạnh lùng lên tiếng.


Ánh mắt của Vũ Văn Tranh thẫm lại, gắt gao dõi theo người trước mặt: “Tại hạ muốn biết tại hạ và công tử hơn kém bao nhiêu?”

“Bản công tử đã không thèm để ngươi vào mắt, há sẽ nói tên tục cho ngươi nghe?”

Nghe lời nói thẳng thừng của người thần bí trước mặt mình, đôi mắt Vũ Văn Tranh thầm hiện lên một chút tức giận, nhưng đã nhanh chóng bị hắn đè xuống.

“Nếu tại hạ khăng khăng muốn biết thì sao?”

“Nếu ngươi thông qua ba điều kiện, thì hôm nay ta sẽ nói lai lịch của ta cho ngươi biết.”

“Ba điều kiện gì?” Đôi mắt của Vũ Văn Tranh híp lại, hắn bình tĩnh hỏi.

“Một, nếu ngươi có thể kiên trì đánh với thuộc hạ của ta hơn năm mươi chiêu mà vẫn không thua thì xem như ngươi thông qua.”

“Được, vậy điều kiện thứ hai là gì?”

“Ngươi thông qua điều kiện này trước, ta sẽ nghĩ tiếp điều thứ hai.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên nói, sau đó cũng không để ý đến phản ứng của mọi người mà bước vào quán trọ.

Chưởng quỹ của quán trọ đứng trước cửa lớn dường như đang xem cuộc vui, nhưng khi vừa thấy nàng bước vào lập tức nghiêm mặt lại, thái độ khiêm tốn ẩn chứa cung kính cùng thận trọng: “Mời ngài!”

Tiếp đến, ông ta tự mình dẫn hắn lên lầu.

Vũ Văn Tranh híp mắt lại, tầm mắt dõi theo Nguyên Vô Ưu tới tận khi nàng đã lên lầu mới ngoảnh sang nhìn Đào Dao, chắp tay nói: “Mời chỉ giáo!”

Đào Dao không nói lời nào đã bắt đầu ra tay.


Hai bóng người tức khắc quấn lấy nhau, hoặc bay vút, hoặc lướt nhanh, hoặc phóng lên, khiến người ta hoa mắt không thôi.

Sau khi bước vào gian phòng trên lầu hai, ông ta lập tức lấy một bức mật thư từ trong ngực ra, rồi kính cẩn dâng lên: “Thưa công chúa, đây là mật thư của vương gia.”

Nguyên Vô Ưu tùy ý để cho hai vị nữ tử mang vẻ mặt cung kính tiến lên giúp nàng tháo mũ xuống, sau đó bưng nước đến hầu hạ nàng rửa tay.

Đợi đến khi mọi thứ đều ổn thỏa, Nguyên Vô Ưu mới nửa nằm trên giường nói: “Đưa lên đây.”

Ảnh vệ đứng bên cạnh tiến lên nhận thư rồi đưa cho nàng.

Nguyên Vô Ưu mở sáp niêm phong, lấy thư ra đọc một lần, khóe môi nàng khẽ cong lên, sau đó chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên thư chỉ có bốn chữ, lại khiến lòng nàng nảy sinh một chút ấm áp: “Thong thả trở về.”

Mặc kệ lý do vì sao nàng lại cùng một chiến tuyến với Hoài vương, mặc kệ hai người có cảm tình hay không, thì ít nhất tính mạng của nàng và hắn đã gắn bó với nhau, đây là sự thật không thể tranh cãi, cũng có lẽ chính bởi lý do này, mà nàng và hắn mới tiếp nhận nhau.

Chưởng quỹ thấy Nguyên Vô Ưu không hạ lệnh gì bèn cung kính cáo lui. Hai ảnh vệ được đưa đến để hầu hạ nàng cũng buông rèm xuống, một trái, một phải kính cẩn đứng canh chừng cùng hầu hạ.

Ở dưới lầu, trận đấu võ giữa Đào Dao và Vũ Văn Tranh cũng đi đến hồi kết.

Đào Dao bước vào trong quán trọ với gương mặt không chút thay đổi, còn Vũ Văn Tranh thì có chút tái nhợt mà ôm ngực cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ thần sắc của hắn lúc này.

“Biểu ca, huynh thế nào rồi?” Mai Tố Tuyết nôn nóng muốn bước lên đỡ hắn.

Vũ Văn Tranh giơ tay cản lại, sau đó giải huyệt cho nhóm người của Vũ Văn Cẩm, rồi quay đầu nhìn về phía quán trọ, hắn mấp máy môi, nhưng không nói một lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận