Phượng Kinh Thiên

Thấy dáng vẻ nàng im lặng như đang buồn phiền, Tần Hằng cũng nôn nóng, vội vàng nói: “Bọn họ không có ý kiến gì. Lam Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”

Chu Lam Nhi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt bởi vì gấp gáp mà không biết làm thế nào mới tốt, nhịn không được nữa mà bước lên1trước một bước ôm hắn vào lòng.

Cả người Tần Hằng cứng lại, hai cánh tay không biết nên để vào đâu.

“Tần Hằng, ta tin chàng, tin rằng chàng sẽ đối xử tốt với ta.”

Cánh tay mất tự nhiên của Tần Hằng rốt cuộc cũng học được cách đặt trên người nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực mình, trên gương mặt nghiêm túc lạnh lùng8lộ ra một nụ cười ngây ngốc: “Ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, chỉ đối tốt với một mình nàng.”

Chu Lam Nhi nước mắt lưng tròng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười: “Đây là chàng nói đó nhé, cả đời chỉ đối tốt với một mình ta.”

Tần Hằng gật đầu thật mạnh: “Ừ, cả đời chỉ đối tốt với một mình nàng,2vĩnh viễn không có người khác.”



Đang trong mùa hè nóng nực, nơi biên quan trước giờ hẻo lánh cũng bởi vì được phủ một màu xanh mà lộ ra một chút sự sống. Ngoại trừ thời tiết nóng bức không nói làm gì, thì hôm nay quả thực là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh thăm thẳm.

Trên bãi cỏ xanh mướt, có một doanh trướng4hạ trại, phía xa xa có đàn ngựa chiến, cũng có không ít các thương binh đang nghỉ ngơi.

Tấm màn trong một doanh trướng khá lớn được vén lên. Dã Lang bước ra ngoài, ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía bên trái rồi nhìn xa xăm, nơi thấp thoáng một bóng người đứng trên sườn núi như một gốc cây lại như một pho tượng vậy.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, đây không phải lỗi của ngươi.” Bạch Lang bước ra, thuận theo ánh mắt hắn, nhàn nhạt nói.

Giọng Dã Lang buồn rầu: “Ta biết, nhưng mà...”

“Nếu như ngươi biết, thì đừng nhưng nhị gì nữa. Vương gia không phải đã nói rồi sao, ngươi không những không có lỗi, mà ngược lại còn là một đại công thần.” Nếu như đợi đến lúc nước Sở chinh phạt nước Đại Nguyên, nước Chu này tấn công từ sau lưng, hai mặt đều là địch, vậy thì mới thật sự nghiêm trọng.

Dã Lang trừng mắt với hắn: “Ta chỉ là muốn nói, vương gia còn muốn đứng ở đó bao lâu nữa?”

“Đừng xem thường vương gia, người đang suy nghĩ.” Bạch Lang nói.

Dã Lang trừng mắt với hắn một cái: “Ngươi xem thường ta.” Hắn chưa từng xem thường vương gia.


Bạch Lang nhìn Dã Lang lấy cớ đi xem xét tình hình thương binh mà bước nhanh tránh né, khẽ mỉm cười, lại ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử đứng bên sườn núi như một pho tượng, nhẹ than một tiếng. Suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định đi qua dò xét tâm tư của vương gia. Nếu vương gia cứ đứng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí trong quân đội.

Đứng ở trên sườn núi nhìn xuống dưới, có một phong cảnh rất khác, hơn nữa, đứng ở nơi gió thổi lồng lộng này có thể làm giảm bớt không khí nóng bức của mùa hè.

Bạch Lang chăm chú nhìn vương gia đang nhìn về một nơi xa, không biết người đang nghĩ gì: “Vương gia đang nghĩ gì vậy?”

Sở Tuyệt không lên tiếng, đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Bạch Lang nhún nhún vai. Nếu như vương gia đã không muốn nói, vậy hắn đành đợi từ từ thôi.

Hai người một trước một sau, đứng trên sườn núi ngắm phong cảnh.

Đứng gần một canh giờ hơn, Sở Tuyệt mới lạnh lùng liếc xéo hắn một cái: “Ngươi rất rảnh rỗi?”

Cả người Bạch Lang lo lắng, trên gương mặt nở nụ cười xòa: “Thuộc hạ như vậy không phải là vì lo lắng cho vương gia sao?”

“Lo lắng bản vương không chịu được việc bị đánh bại?”

“Thuộc hạ không dám, vương gia tuyệt đối không phải người như vậy.” Bạch Lang hai tay ôm thành quyền nói.

Sở Tuyệt không nhìn hắn nữa, ánh mắt nhìn về phía núi đồi xa xôi, im lặng thật lâu.

Một giọng nói u buồn mang theo cảm giác đau lòng nói không thành lời vang lên.

“Bản vương chỉ là không hiểu, hắn... vì sao lại phải rời đi?”

Khóe miệng Bạch Lang co rút. Tuy là trong lòng đã dự đoán được, nhưng sau khi thật sự nghe thấy vương gia đích thân nói ra tâm sự trong lòng mình, hắn vẫn có một chút buồn bực đến nỗi muốn phun máu ngay tại chỗ. Mấy ngày qua, vương gia đều đứng như pho tượng chỉ vì chuyện tình cảm thôi sao?

Bạch Lang âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Vương gia, người có biết nếu người cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến cho rất nhiều người lo lắng cho người, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí trong quân đội?” Hắn chính là chiến thần hết sức quan trọng trong lòng các quân sĩ đó.

Sở Tuyệt làm như không nghe thấy mà lấy từ trong lòng ra một phong thư do Lam Vân để lại trước khi hắn ra đi. Mấy ngày qua, hắn đều nhìn chằm chằm vào mười chữ này. Đây quả thực là tác phong của Lam Vân, cao thâm khó dò như vậy, giống như trong đó có ẩn chứa thiên cơ gì đó mà hắn chưa biết, chỉ cần hắn có thể hiểu được, hắn sẽ biết vì sao Lam Vân phải rời đi, và đã đi đâu.


Bạch Lang nhìn lá thư đó, nhẹ than một tiếng, cách nghĩ của hoàng thượng hắn có thể nghĩ đến, vương gia cũng có thể nghĩ đến.

Vì vậy, đợi sau khi nhận được tấu chương về quân tình mới đưa phong thư này lên. Một là vì muốn nhen nhóm lên ngọn lửa chiến đấu của vương gia, bởi vì hoàng thượng nói Quốc sư có thể là đi theo Chiêu Bình công chúa đến nước Chu. Hai là hoàng thượng cũng muốn dời sự chú ý của vương gia đi một chút.

Cách này thật sự có hiệu quả, không phải sao?

“Nói không chừng Quốc sư đã đi nước Chu thật rồi.”

“Hắn không có.” Sở Tuyệt bỏ lá thư đã gấp cẩn thận vào trong lòng một lần nữa, giọng nói khẳng định.

Bạch Lang kinh ngạc: “Vương gia làm sao có thể khẳng định là không có?”

Sở Tuyệt nhìn về nơi phương xa, nhàn nhạt nói: “Nơi hai nước Sở và Chu có thể giáp với nhau chỉ có Đồng Quan.” Trong đội ngũ theo Chiêu Bình công chúa về nước, hắn đã đích thân đến kiểm tra, không có hắn, mà từ khi thái tử nước Chu vào trong quan, khi xuất quan cũng chỉ có đội ngũ của Chu thái tử mà thôi.

“Không phải vương gia nói Pháp Không đại sư võ công cao cường sao, nói không chừng bọn họ đi đường khác về nước Chu thì sao?”

Sở Tuyệt không lên tiếng phản bác nữa, lời của Bạch Lang cũng rất có lí.

Cẩn thận nhìn vương gia một cái, Bạch Lang thử thăm dò: “Về việc đối đầu với quân đội nước Chu, trong lòng vương gia đã có đối sách gì chưa?”

“Tiếp tục treo biển miễn chiến.”

“A, vẫn treo biển miễn chiến? Bạch Lang có chút nôn nóng, cứ hao phí thời gian mà không đánh nhau như vậy, khi nào mới có thể đánh trả để nhặt lại mặt mũi đây?

“Đối phương có chuẩn bị rồi mới đến, nếu cứ như vậy mà nghênh chiến, chúng ta sẽ thua nữa.” Sở Tuyệt lạnh lùng lên tiếng.

Bạch Lang há miệng, không nói nên lời. Những ngày qua, hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng hắn cũng biết vương gia nói không sai.

“Thuộc hạ không hiểu, lão hồ ly nước Chu đó nếu như đã chuẩn bị chuyện này, vì sao ông ta còn chần chừ không tung chiêu ra? Còn đồng ý hòa thân, gả một đích công chúa qua chứ? Nếu như nói đây là mưu kế của ông ta, tương kế tựu kế muốn lợi dụng chuyện hòa thân để mê hoặc chúng ta, khiến cho chúng ta yên tâm đi chinh phục nước Đại Nguyên, còn bọn họ thì chờ thời cơ đến lén phục kích đánh bại chúng ta. Đến lúc đó, hai bên chúng ta đều là địch, đối với bọn họ mà nói chính là một điều vô cùng có lợi, nhưng... thuộc hạ thật sự nghĩ không ra, rõ ràng là một cơ hồi rất tốt, lão hồ ly nước Chu đó vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Bỏ qua kế bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ mồi sẵn này chứ?”


Sở Tuyệt lạnh lùng quay đầu.

Bạch Lang có chút kì lạ: “Vương gia?”

“Bạch Lang, ngươi đã phạm phải đại kỵ trong việc hành quân, lòng nghi ngờ quá nhiều. Điều mà chúng ta suy nghĩ chỉ có đối thủ và kế sách của đối thủ, lòng nghi ngờ của ngươi quá nhiều, mải mê tìm kiếm câu trả lời cho những vấn đề kia, đối với chúng ta mà nói, là hư vô.”

Một câu thức tỉnh người trong mơ, cả người Bạch Lang run lên.

Sở Tuyệt thấy hắn đã hiểu ra, thu lại ánh mắt rồi tiếp tục nói: “Đối thủ hiểu rõ toàn bộ chúng ta, không chỉ là bản vương, đến cả cách dùng binh của bốn người các ngươi, e là vị Tam hoàng tử này cũng rõ như lòng bàn tay. Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng.”

“Nhưng mà chúng ta cứ treo biển miễn chiến mãi sẽ khiến hắn nghĩ rằng chúng ta sợ hắn.” Bọn họ bị hiểu lầm cũng không sao, nhưng việc này sẽ khiến vương gia bị cả thiên hạ hiểu lầm, sẽ tổn hại đến danh tiếng của vương gia.

Trên gương mặt lạnh lùng của Sở Tuyệt ngoại trừ sự lạnh lẽo thấu xương ra, cũng không có biểu cảm nào khác.

“So với tính mạng của các binh sĩ đi theo bản vương đánh những trận chiến thập tử nhất sinh, thứ thanh danh này không có giá trị gì cả.”

“Thuộc hạ ngu muội, vương gia dạy rất đúng, thuộc hạ sẽ đi điều chỉnh lại suy nghĩ, tìm ra cách đối phó quân địch.” Bạch Lang áy náy cúi đầu lui xuống.

Trên sườn núi đã khôi phục lại sự tĩnh lặng. Gương mặt lạnh lùng của Sở Tuyệt mãi cho đến lúc không còn bóng người nữa mới có chút thay đổi.

Trong đôi mắt lạnh lẽo ấy lại lộ ra một sự cô đơn, ảm đạm cùng khổ sở.

Lam Vân cuối cùng vẫn rời khỏi hắn!



Nước Đại Nguyên.

Xe ngựa không nhanh không chậm mà chạy trên quan đạo*.

(*) Quan đạo: đường lớn.

Phía sau bỗng vang lên tiếng đánh nhau, Đào Dao quay đầu nhìn một cái, nhíu nhíu mày. Công chúa quả thực là đã nói đúng rồi, Vũ Văn Tranh này thật sự là cố chấp đến vậy, đây đã là nhóm người thứ hai rồi đó.

Bọn họ vừa mới ra khỏi thành đã bị kẻ khác đuổi theo giải quyết rồi, lên được quan đạo lại có thêm một nhóm nữa, vẫn là công chúa suy nghĩ chu đáo, không đi đường thủy.

Trong xe ngựa, Nguyên Vô Ưu nhắm mắt nghỉ ngơi, làm như không nghe thấy tiếng đánh nhau phía sau xe ngựa.


Mãi cho đến nửa tháng sau khi đi đường vòng, cuối cùng mới giải quyết được cái đuôi âm thầm đi theo sau.

Tạm trú một đêm trong nhà một nông dân, ngày thứ hai trời vừa sáng, xe ngựa lại bắt đầu lên đường lần nữa.

Đi trên đường núi, xe ngựa dù có tốt thế nào cũng khó tránh việc lắc lư cực độ, Nguyên Vô Ưu đã ngồi xe ngựa thành thói quen nhưng vẫn xém chút là nôn hết bữa sáng ra ngoài.

Đào Dao có chút lo lắng, nhưng đoạn đường này quả thực không tốt, ông cũng không có cách nào khác.

Đi gần hai canh giờ, cuối cùng mới có thể vào quan đạo, Đào Dao âm thầm thở nhẹ một hơi.

“Công chúa, người không sao chứ?”

“Không sao, dù sao thì cũng đã vòng qua đến đây. Vào Viễn Tây.” Trong xe ngựa, giọng nói thanh lãnh của Nguyên Vô Ưu vang lên.

Trong lòng Đào Dao có chút kinh ngạc, nhưng lại không thể hiện trên mặt: “Vâng.”

Con đường Viễn Tây cần phải đi qua một cái đình nghỉ mát tên là Tam Lý Đình.

Một cô gái trẻ dìu một người phụ nữ đi từ đường núi ra quan đạo. Nhìn về phía Tam Lý Đình, sắc mặt cô gái ấy vui vẻ, nói với người phụ nữ: “Nương, phía trước có một cái đình, chúng ta qua bên đó nghỉ một lát.”

Người đàn bà gật gật đầu ngồi xuống ghế đá, sau đó lấy từ trong lòng ra một cái khăn rồi kéo đứa con gái qua, dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng.

Cô gái vội vàng tránh ra, phóng khoáng dùng tay áo tùy tiện lau mồ hôi trên trán, lại dịu dàng cầm lấy cái khăn lau mồ hôi cho người đàn bà: “Tam Lý Đình này là cái đình nhất định phải đi qua ở Viễn Tây. Nương, chúng ta ngồi đợi ở đây một lát, lát nữa có xe tới, chúng ta nhờ họ đưa ta đi một đoạn.”

Lời này vừa nói xong, một chiếc xe ngựa liền không nhanh không chậm mà đi tới, cô gái vui vẻ chạy ra.

“Phù Nhi...” Người phụ nữ thấy nàng lao ra ngoài như một mũi tên, lo lắng gọi tên của nàng.

Đào Dao mặt không biểu cảm nhìn người chạy ra ngăn xe ngựa.

“Đại thúc, người đi đường này chắc chắn là vào Viễn Tây Thành, xin người thương xót hai mẹ con ta mà đưa chúng ta đi một đoạn được không? Nương ta tuổi tác đã cao, thân thể không được khỏe.”

Đào Dao nhíu mày, người bên đường cản xe như thế này ông không phải gặp lần đầu, nhưng cô gái này cũng thật là không có mắt đi, đây là xe ngựa chứ không phải xe bò hay lừa, tùy tiện liền xông ra cản? Trên thế gian này làm gì có nhiều người tốt như vậy?

Nguyên Vô Ưu vén màn lên đánh giá người phụ nhân ngồi trong đình.

“Để bọn họ lên đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận