Phượng Kinh Thiên

Xe ngựa đang chạy về phía thành Viễn Tây, tốc độ di chuyển không nhanh không chậm mang theo một loại cảm giác nhàn hạ, nhưng không khí trong xe ngựa lại không thoải mái chút nào.

Hai mẹ con ngồi trong xe ngựa có vẻ thận trọng dè dặt, thậm chí còn rất1bất an nữa.

Cả chiếc xe ngựa được trang trí xa hoa, tinh tế tỉ mỉ và vị công tử trẻ tuổi thanh nhã đang mang mạng che mặt trước mắt đều khiến hai người hiểu được rằng, chiếc xe ngựa mà bọn họ chặn lại không phải là xe ngựa bình thường.

Bọn họ8ra cửa gặp được quý nhân rồi. Vị công tử này nhân từ, thậm chí còn cho bọn họ lên xe nữa.

Tiểu Phù dìu nương thận trọng ngồi dựa vào rèm cửa, không còn khí thế chặn xe ngựa khi nãy. Nàng có ngây thơ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng2hiểu rằng, mặc dù nhìn bên ngoài, quả thật nó rất giống những chiếc xe bò, xe la mà nàng thường trông thấy, nhưng chiếc xe ngựa nàng chặn lại này lại vô cùng giàu có.

Người đàn bà liếc mắt đánh giá một chút, ánh mắt kinh ngạc cũng dần bình tĩnh trở4lại. Bà bình tĩnh nói lời xin lỗi: “Tiểu nữ lỗ mãng ngu dốt đã quấy rầy công tử rồi. Công tử không những trách móc, ngược lại còn tốt bụng giúp đỡ chúng ta, lão phụ xin khắc ghi trong lòng.”

“Vừa hay tiện đường thôi, hai vị không cần e ngại.” Nguyên Vô Ưu hiền lành lên tiếng. Mặt mũi người đàn bà này đã già cả, bàn tay cũng thô ráp sần sùi, trên người mặc một bộ đồ vải đã cũ, nhưng từ ánh mắt đến hành động lại mang theo khí chất đoan trang của tiểu thư khuê các.

“Phu nhân đang đi thăm người thân sao?”

Người đàn bà kia giật mình, khiêm tốn gật đầu: “Phụ nữ sơn thôn dân dã, không xứng với danh xưng “phu nhân” này, công tử gọi ta là lão phụ Vương Thị là được rồi. Đây là tiểu nữ Vương Tiểu Phù. Tiểu Phù, mau qua chào công tử đi.”

Vương Tiểu Phù rất ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ nói: “Tiểu Phù bái khiến công tử.” Vị công tử này là người tốt.


“Tiểu Phù cô nương không cần khách sáo.”

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu hờ hững liếc nhìn Vương phu nhân – người rõ ràng đã từng có quá khứ bí mật không thể nói. Nàng không tiếp tục lên tiếng.

Nàng không nói, đương nhiên hai mẹ con cũng không tiếp tục nói nữa.

Xe ngựa lại khôi phục vẻ yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến Vương Tiểu Phù cảm thấy rất bứt rứt, đành cúi đầu không hé môi. Mặc dù vị công tử này là người tốt, nhưng nàng vẫn rất hối hận sao lúc nãy mình không chờ xe ngựa đến gần, nhìn kĩ chút rồi hẵng chặn xe cơ chứ, bây giờ lại phải ngồi dè dặt bất an như vậy suốt cả quãng đường đến Viễn Tây Thành. Nương nói, còn phải ngồi xe thêm hai canh giờ nữa đấy!

Mà Vương Thị dường như lòng lại mang tâm sự nặng nề.

Lúc vào thành đã gần đến giờ Giáp rồi.

Sự phồn hoa của Viễn Tây Thành đương nhiên không cần nghi ngờ gì nữa. Phố phường ngang dọc nối tiếp, đường phố vừa rộng rãi vừa đông đúc, trên phố, cửa hàng chi chít san sát nhau. Lúc này đã qua giờ Ngọ từ lâu, nắng không còn gay gắt nữa, vừa hay hôm nay cũng chính là ngày họp phiên chợ lớn.

Dòng người rộn ràng tấp nập qua lại. Nơi nối tiếp mặt trước con phố lớn là một cái chợ phiên, các cửa tiệm trên trục đường chính làm ăn phát đạt vô cùng, tạo nên cảnh tượng phồn hoa phát triển hưng thịnh.

Đào Dao đánh xe dừng lại trước cửa một cái khách sạn bình dân không lớn lắm.


Sau khi xe ngựa dừng, mẹ con Vương Thị cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhấc một góc rèm nhìn ra đường phố phồn vinh bên ngoài, Vương Tiểu Phù vui mừng phấn khích nói: “Nương, trong thành đúng là rất nhộn nhịp, cái gì cũng có cả.”

Ánh mắt nhìn phố xá bên ngoài của Vinh Thị có chút hốt hoảng: “Cảnh vẫn còn đây, mà người thì... không còn như xưa nữa rồi.”

“Nương, người nói gì cơ?” Vương Tiểu Phù đang mải mê nhìn ngắm phố phường nên không dám khẳng định có phải ban nãy nương nàng đang nói chuyện với nàng hay không.

“Không, không có gì, nương chẳng nói gì cả.” Vương Thị mỉm cười, nỗi thương cảm và hoang mang trong đáy mắt cũng được che giấu cẩn thận.

Nguyên Vô Ưu quan sát hết biểu cảm của hai mẹ con, trong lòng lại có chút hiếu kì hiếm thấy, nhưng sự tò mò này không lớn đến mức khiến nàng muốn đi tìm hiểu ngọn ngành.

“Tấm lòng nhân từ của công tử, lão phụ không thể báo đáp.” Vương Thị sực tỉnh, xấu hổ nói với Nguyên Vô Ưu.

“Vương đại nương khách sáo rồi.”

“Vậy, cảm ơn công tử, lão phụ xin cáo từ.” Sau khi xuống ngựa, Vương Thị lại trịnh trọng cúi người hành lễ lần nữa.

“Công tử, Tiểu Phù cảm ơn người.” Vương Tiểu Phù cũng chỉn chu nhún gối hành lễ.


Nguyên Vô Ưu gật nhẹ đầu với hai người: “Không cần khách sáo, mời!”

Nhìn bóng lưng dìu nhau đi xa của hai mẹ con, Nguyên Vô Ưu hờ hững ra lệnh: “Đi Cố gia.”

Đào Dao ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, chỉ cung kính nhận lệnh đáp: “Vâng.”

Viễn Tây Hầu Phủ tọa lạc tại phố Xương Thịnh, là phủ đệ lớn nhất phố Xương Thịnh.

“Dừng...”

Đào Dao đưa mắt đánh giá Viễn Tây Hầu Phủ đứng sừng sững, trong mắt ông lại mang theo chút hoài niệm. Chỉ cần trông phủ đệ sang trọng đồ sộ là có thể thấy được sự sủng ái mà tiên hoàng dành cho Cố thái phi năm xưa.

Nguyên Vô Ưu nhấc rèm đánh giá kiến trúc tráng lệ trước mắt: đá xanh ngói lưu li, tường sơn màu xám nhạt, cửa son khảm đồng, trước cửa đặt hai con sư tử đá mặt mũi hung ác, khí thế bức người.

Đầy tớ canh giữ Hầu Phủ thấy xe ngựa dừng lại ngay giữa cửa lớn thì âm thầm đánh giá xe ngựa chứ không vội vàng chạy ra đón khách, bởi vì người đánh xe không hề xuống xe. Lòng họ thầm nghĩ, có lẽ đây chỉ là khách qua đường, nhìn thấy Hầu Phủ khí thế thì dừng xe ngắm nhìn mà thôi.

Mãi đến khi Đào Dao xuống xe, chỉnh đốn quần áo ngay ngắn rồi đi về phía bọn họ, bọn họ mới vội vàng tiến lên một bước, nói: “Đây là phủ đệ Viễn Tây Hầu, không biết ngài là khách nơi nào tới đây?”

Đào Dao móc một chiếc ngọc bội từ trong ngực ra, thản nhiên nói: “Mau đi bẩm báo với Cố lão Cố Tam gia.”

Vừa nghe thấy người tới mở miệng nói muốn gặp lão Cố Tam gia, tên đầy tớ đương nhiên không dám lơ là, ánh mắt đánh giá Đào Dao một cái rồi lại liếc nhìn sang xe ngựa. Nhận lấy chiếc ngọc bội, hắn nhanh nhẹn đáp: “Xin ngài đợi một lát, để tiểu nhân vào bẩm báo với Cố Tam gia.”


Khoảng mười lăm phút sau mới thấy một người đàn ông trung niên chạy ra. Người đến không ai khác chính là cha của Cố Lăng – Cố Niệm Vinh.

Ông quan sát Đào Dao một lượt từ trên xuống dưới rồi nhìn xe ngựa, ra lệnh cho tên tôi tớ phía sau: “Mở cửa chính đón khách.”

Tên đầy tớ kinh ngạc. Mở cửa chính sao? Đây là ai mà có thể khiến Tam lão gia đích thân chạy ra đón, còn mở cả cửa chính nữa?

Đào Dao thản nhiên xoay người bước xuống thềm, sau đó đi đến bên xe ngựa, cung kính nói: “Công tử.”

Cố Tam gia nghĩ ngợi một lát rồi cũng đi xuống, cung kính hành lễ: “Khách quý đến nhà là vinh hạnh của Cố Phủ, mời!”

Trên đường đi vào Cố gia, hòn non bộ nước chảy, cầu đá lầu các, hành lang uốn khúc, người hầu kẻ hạ, đình đài thủy tạ, cảnh sắc tráng lệ xa hoa vô cùng, khiến người ta không thể ngắm hết, bộc lộ rõ ràng khí thế ngạo mạn hiển hách của nhà làm quan.

Cố Tam gia không đưa Nguyên Vô Ưu vào phòng khách mà dẫn nàng vào thư phòng của Cố lão Cố Tam gia.

Cố lão hầu gia đầu tóc bạc phơ đích thân đứng đón tại cửa thư phòng.

Trong thư phòng rộng rãi khí thế, Nguyên Vô Ưu cởi đấu lạp trên đầu xuống. Nhìn khuôn mặt nàng, Cố lão Cố Tam gia và Cố Tam gia đều ngây người, nhưng chỉ giây phút sau liền khôi phục vẻ bình tĩnh, tiến lên trước hành lễ: “Tham kiến Vô Ưu công chúa, điện...”

Nguyên Vô Ưu nhanh chóng tiến lên, đích thân đỡ lấy Cố lão Cố Tam gia, ngăn động tác hành lễ của ông lại: “Cố Tam gia, không cần đa lễ.”

Lão Cố Tam gia nghiêm mày quan sát nàng nhưng cũng không kiên quyết hành đại lễ nữa. Ông cung kính nói: “Công chúa đến đây mà không đón tiếp từ xa, mong điện hạ tha tội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận