Phượng Kinh Thiên

Có người ngoài ở đây, Cố An An không còn hoạt bát như khi nãy nữa. Giờ đây, nàng ngoan ngoãn rũ mắt, cử chỉ chín chắn, so với Cố Bát muội lúc nãy thì hoàn toàn như hai người khác nhau, còn Cố Y Y từ đầu đến cuối vẫn trong đoan trang không thiếu nét dịu dàng.

Lâm Doanh Doanh không thể không thừa nhận, có lẽ nàng không thua vị Cố Thất tiểu1thư này về dung mạo hay khí chất, nhưng về xuất thân, nàng mãi mãi thua một khoảng cách lớn.

“Trong thành đồn rằng hai vị tiểu thư như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người. Hôm nay được gặp, ta thực ra cảm thấy lời đồn này vẫn còn quá khiêm tốn, hai vị tiểu thư rõ ràng đẹp như tiên trên trời.” Lâm Doanh Doanh dịu dàng cười nói.

Cố An An híp mắt8lại, tại sao nàng nghe Lâm cô nương nói những lời này có vẻ rất chói tai nhỉ? Nàng ta đang khẩu phật tâm xà, châm chọc Cố gia có mưu đồ khác sao?

Trong lòng Cố An An có chút tức giận, nhưng nàng cũng không lên tiếng, bởi vì lúc này Cố Lăng huynh và tỷ tỷ đều có mặt, nên vẫn chưa đến lượt nàng nói chuyện.

Cố Lăng làm như không nghe thấy2mà mỉm cười, sau đó đứng dậy nói với Liêu Thanh Vân: “Thanh Vân, ở đây để cho mấy nữ tử các nàng ấy nói chuyện đi, chúng ta đổi nơi khác đánh tiếp nhé?”

Liêu Thanh Vân rất đồng ý với đề nghị này, hắn lễ độ gật đầu với bốn vị cô nương xinh đẹp mỗi người một vẻ kia, sau đó không nói lời nào mà bước ra ngoài.


Bốn nàng đều đứng dậy4tiễn họ.

Dõi theo Liêu Thanh Vân không chút lưu luyến, thậm chí từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt Đào Phi Vũ có chút hoảng hốt, dường như xuyên thấu qua bóng lưng người này để hoài niệm hắn của thuở xưa.

Từ lúc vì không muốn kích thích bá mẫu mà nàng chọn im lặng, không nói chuyện giúp hắn, từ lúc hai nhà Đào Liêu vì có khúc mắc nên không còn qua lại với nhau nữa, thì nàng biết rằng, mình đã sớm không còn bất cứ ý nghĩa nào với hắn!

Theo thời gian, tình nghĩa hai đứa nhỏ vô tư giữa nàng và Liêu Thanh Vân đã một đi không trở lại. Đối với hắn mà nói, nàng chỉ là Thất tiểu thư của Đào gia, mà không phải Tiểu Thất muội muội của hắn nữa.

Cố Y Y vẫn luôn âm thầm để ý nhất cử nhất động của hai người, nàng không hề bỏ qua ánh mắt hoảng hốt của Đào Phi Vũ khi dõi theo bóng lưng Liêu Thanh Vân, nhưng gương mặt của Cố Y Y lại không để lộ một chút cảm xúc, chỉ dịu dàng nói: “Đào tiểu thư, Lâm tiểu thư, mời ngồi.”

Ánh mắt Lâm Doanh Doanh chợt lóe lên, trực giác của nàng quả nhiên đúng, vị Cố Thất tiểu thư này là người khôn khéo.

Rõ ràng Đào Phi Vũ chưa từng mở miệng, theo lý mà nói, cho dù nàng từ bị động trở thành chủ động, thì cũng nên dùng xưng hô chung, đây mới là cách làm khéo léo, chứ không phải gọi Đào trước rồi Lâm sau như vậy. Thế nhưng dù biết rõ vị Cố Thất tiểu thư này vừa mở miệng đã trực tiếp hạ thấp nàng, Lâm Doanh Doanh cũng chỉ có thể chịu đựng.


Bởi vì vốn nên như vậy, Cố Y Y chỉ không muốn giữ thể diện cho nàng mà thôi!

Cố Y Y và Lâm Doanh Doanh đã âm thầm đối đầu với nhau được một hiệp mà Đào Phi Vũ vẫn không hề nhận ra, đến lúc hoàn hồn lại, nàng mới phát hiện mình vẫn đứng ở chỗ cũ.

Đào Phi Vũ vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt Cố An An đang mỉm cười nhìn mình, khiến nàng tưởng rằng bản thân đã bị nhìn ra gì đó, trong lòng có chút không được tự nhiên, vội vã bưng tách trà trên khay của tiểu thái giám, uống một ngụm để che giấu sự thất thố.

Thế nhưng giây phút tiếp theo, Đào Phi Vũ lập tức biến sắc, ngụm trà ngậm trong miệng nuốt xuống không được mà phun ra cũng không xong.

Bởi vì Cố An An dùng lời dí dỏm nói rằng: “Đào tiểu thư, tách trà mà tỷ đang cầm là của Liêu đại ca vừa uống qua, tiểu công công đang định dọn xuống đó, tỷ không phát hiện nước trà đã lạnh chát rồi sao?”

Gương mặt của Đào Phi Vũ tái lại, trong miệng nàng ngậm một ngụm trà, đứng ở đó xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ.

Tiểu thái giám dọn tách trà đầu tiên là bị khiếp sợ bởi hành động bất thình lình của Đào tiểu thư, bây giờ càng bị lời của biểu tiểu thư làm kinh hoảng. Đối mặt với tình huống ngượng ngập như vậy, hắn nhất thời cũng không biết nên lên tiếng hay im lặng mới tốt, nhưng hắn không thể lui xuống, tách trà vẫn còn trên tay Đào tiểu thư mà?


Cố Y Y nhìn Cố An An, nhẹ nhàng khiển trách: “An An...”

Dường như lúc này, Cố An An mới phát hiện mình đã gây họa rồi, nàng thấp thỏm không yên nhìn về phía Đào Phi Vũ, sau đó dè dặt xin lỗi: “Đào tỷ tỷ, thật xin lỗi.”

Cố Y Y cũng quay sang Đào Phi Vũ đang xấu hổ, đứng lên hành lễ xin lỗi: “Tiểu muội không hiểu chuyện, xin Đào tiểu thư đừng chấp nhặt với nàng.”

Lâm Doanh Doanh mỉm cười giải vây cho Đào Phi Vũ: “Tiểu Thất muội muội, nếu muội còn không ngồi xuống, e rằng sẽ khiến hai vị tiểu thư bất an trong lòng thật đó. Nào, ngồi xuống đi, khó lắm chúng ta mới gặp được nhau, nếu không nhân cơ hội này tâm sự cho tốt, há chẳng phải đã cô phụ duyên phận mà ông trời an bài sao?” Tiểu thư của Cố gia thật tâm cơ và thủ đoạn, rõ ràng là chuyện khiến người ta không còn mặt mũi nào, mà lời vị Bát tiểu thư này nói ra lại không thể làm người ta cáu giận nổi. Một tiếng Đào tỷ tỷ lại thêm giọng điệu dí dỏm ấy, sẽ khiến người khác dù bị mất mặt đến mức muốn chui xuống đất cũng không cách nào trách được nàng, còn nàng chỉ bày ra dáng vẻ ngây thơ “ta chỉ là thẳng thắn mà thôi“.

Đào Phi Vũ đè nỗi xấu hổ lại, nuốt xuống ngụm trà trong miệng với tâm trạng ngay cả bản thân nàng cũng không rõ là cảm giác gì, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà đặt lại tách trà trong tay mình lên chiếc khay tiểu thái giám đang bưng, rồi cười tự giễu: “Ta nghĩ ta khát đến hồ đồ luôn rồi, may mà hai vị tiểu thư cũng không phải người ngoài, nếu không thì ta thực sự chui xuống đất mất.”

Đào Phi Vũ vừa dứt lời, Cố An An lập tức phì cười, tiến lên thân thiết nắm lấy tay Đào Phi Vũ đỡ nàng ngồi xuống, cười hi hi nói: “Yên tâm đi Đào tỷ tỷ, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Nói về chuyện xấu thì từ nhỏ đến lớn chuyện xấu của muội nhiều không đếm xuể, nếu vì chuyện nhỏ nhặt này mà tỷ đã muốn chui xuống lỗ, vậy không biết muội phải chui vào đâu nữa.”

Câu nói của Cố An An dường như đã thay đổi bầu không khí vốn cứng ngắc, không được tự nhiên trong nháy mắt, không chỉ như vậy, còn lập tức kéo Đào Phi Vũ gần lại, không những không trách tội hay ghi thù nàng, chỉ sợ trái lại còn cảm ơn nàng nữa.

“Đúng đó, lời của Bát tiểu thư nói rất có lý.” Lâm Doanh Doanh đồng ý tươi cười. Nàng coi như đã biết, không chỉ Cố Y Y tâm cơ sâu nặng, mà Cố An An này cũng giống vậy.


Quả nhiên, Đào Phi Vũ lập tức nhìn Cố An An với vẻ mặt biết ơn, cũng sớm quên sạch tâm trạng bài xích Cố An An vì Liêu Thanh Vân lúc nãy. Sau đó, hai người ngồi cạnh bắt đầu trò chuyện với nhau, thế mà lại xuất hiện cảm giác hối hận vì gặp nhau quá muộn.

Lâm Doanh Doanh thấy vậy thì hộc máu trong lòng, thầm mắng cô nương Đào Phi Vũ ngốc nghếch này. Khi khóe mắt nàng liếc sang Cố Y Y đang kín đáo theo dõi hai người trò chuyện hăng say, Lâm Doanh Doanh chậm rãi rũ mi, cầm lấy tách trà bên cạnh lên khẽ uống, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng dịu dàng.

Trong đình viện, các đình nghỉ chân, lầu các ngắm cảnh ở hậu hoa viên, mọi người đều kết bạn thành nhóm, cùng nhau dạo quanh Hoài Vương Phủ.

Đối với những vị khách tham dự trong ngày hôm nay mà nói, có thể có được cơ hội bước vào Hoài Vương Phủ vắng lặng nhất, gặp Hoài vương thần bí nhất, đã đáng để các nàng đây một chuyến. Thế nhưng, khi nghe thấy lời đồn xôn xao ở bên ngoài rằng Hoài vương sẽ chọn phi chọn thiếp vào hôm nay, đa số mọi người đều không mong mình được chọn.

Tuy phú quý tốt, nhưng sự phú quý này phải trả cái giá quá lớn. Dù rằng muốn trở thành người bề trên thì phải trả giả, nhưng các nàng lại không để ý đến việc Hoài vương mất sớm, đến lúc đó các nàng phải ở góa, cũng không quan tâm cha anh trong nhà xem các nàng như quân cờ, mà chuyện các nàng để ý là nếu thật sự bước vào tòa phủ đệ này, ngay cả cơ hội sinh một đứa con để sống cùng cũng chẳng kịp có thì Hoài vương đã ra đi rồi.

Cuộc đời như thế mới là xong thật rồi!

Mà lúc này, ở một góc trong hậu hoa viên, có hai người đang cảm thấy chán vô cùng, họ thở vắn than dài với nhau.

“Xem ra, Hoài Vương Phủ này thực sự có chút quạnh quẽ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận