Phượng Kinh Thiên

Nguyên Vô Ưu tiến vào đại sảnh, lạnh nhạt nhìn người thiếu nữ đang xoay lưng về phía nàng. Nàng ta chắp tay sau lưng, chuyên chú quan sát cách bố trí trong đại sảnh, dáng vóc thanh thoát duyên dáng, chỉ mỗi việc nhìn ngắm bóng lưng nàng ấy thôi đã khiến người khác cảm nhận được phong thái diễm lệ của1nàng ta một cách mạnh liệt.

Hạng Thanh Trần dường như cảm giác có người phía sau liền chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt không chút khách khí đánh giá Nguyên Vô Ưu từ đầu đến chân, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Vẻ đẹp của công chúa điện hạ lại rung động lòng người hơn nữa rồi.”

Nguyên Vô Ưu bước tới8ghế chủ vị, ngồi xuống, sau đó đưa ánh mắt lạnh lùng quan sát người con gái trẻ tuổi kia. Nàng ta có lẽ là khoảng hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp khiến người người ganh tỵ, ánh mắt lấp lánh những tia sáng chói lọi tựa như yêu như tà. Nét đẹp này khiến nàng phải nghĩ đến câu “phong tình2vạn chủng”* để hình dung.

(*) Phong tình vạn chủng: mọi mặt đều rất xinh đẹp.

“Cô nương vì sao lại đến đây?”

Hạng Thanh Trần tự động bước đến ngồi xuống trước mặt Nguyên Vô Ưu, nhấc ấm trà ở bên tay lên, an nhiên thong thả, nhẹ nhàng ngâm nước trà, thế nhưng lại không hề uống.

Ngọc Thúy đứng bên cạnh, chứng kiến một4màn càn rỡ, xấc xược của người kia, sắc mặt khó giấu được sự tức giận, liền muốn lên tiếng khiển trách, nhưng khi liếc về phía Nguyên Vô Ưu, chỉ thấy chủ tử vẫn giữ tư thái bình thản, thong thả nhìn người vừa đến.

Hạng Thanh Trần cười, từ từ đặt tách trà trong tay xuống: “Thế thì ta sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề vậy, ta muốn khuôn mặt kia của công chúa.”

“Láo xược! Yêu nữ kia, ngươi từ đâu tới đây mà dám ăn nói xằng bậy.” Ngọc Thuý khi ấy không thể nhịn nữa mà lớn tiếng quở trách, đến cả Ngọc Châu cũng không thể bình tĩnh đứng yên được, cảnh giác nhìn Hạng Thanh Trần hỗn láo kia không chớp mắt.


Sắc mặt Nguyên Vô Ưu thì ngược với hai người kia, một chút cũng không hề thay đổi. Nàng chỉ nhẹ nhàng khoát tay ra hiệu cho Ngọc Thuý bình tĩnh lại, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạng Thanh Trần nói hết những lời còn lại.

Ý cười trên khuôn mặt Hạng Thanh Trần càng thêm đậm: “Đương nhiên, không phải là bây giờ, ý ta muốn nói là... nếu như một ngày nào đó, khi công chúa chết rồi ấy, ta muốn lấy đi làn da trên gương mặt của công chúa.” Mà thứ kia chắc hẳn sẽ là vật phẩm khiến nàng ta tự hào nhất trong bộ sưu tập của mình.

Nguyên Vô Ưu vẫn một mực giữ im lặng như cũ, chỉ có đôi mắt đang nhìn nàng ta một cách chăm chú kia lại giăng đầy tia hứng thú.

Hạng Thanh Trần do dự trong giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng ta, cực kì nghiêm túc, tiếp tục nói: “Còn về cái giá mà ta phải trả, bây giờ ta chưa thể trả lời ngươi, bởi vì ta cần phải đích thân chẩn đoán cho Hoài vương trước, khi ấy mới biết được công lao mà ta đã bỏ ra rốt cuộc có bất cứ giá trị nào với công chúa hay không, có xứng đáng để công chúa cùng ngồi với ta bàn bạc vụ mua bán này hay không?”

Nguyên Vô Ưu khi ấy mới mỉm cười: “Bản công chúa thích tiếp xúc với những kẻ thức thời và thông minh, cô nương đây là một người cực kì thông minh, đương nhiên rất phù hợp với yêu cầu của ta. Cô nương, xin mời!”

Khóe môi Hạng Thanh Trần khẽ động, nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Nguyên Vô Ưu hiện hữu sự thăm dò cùng khen ngợi.

Ngọc Châu và Ngọc Thuý ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự kinh hãi, công chúa có khi nào thật sự sẽ...

Hai người liền nhanh chóng cất bước theo sau, rất nhanh sau đó bọn họ liền đã có mặt ở Thần Viện, nơi Hoài vương đang nghỉ ngơi.

Tiểu Lý Tử vừa nghe thấy có thần y đến để chữa bệnh cho Hoài Vương liền kích động xông ra ngoài. Thế nhưng khi nhìn thấy người đi phía sau Nguyên Vô Ưu chẳng giống thần y gì cho lắm, chẳng qua chỉ là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp không hơn không kém, bước chân vội vã của hắn trong phút chốc khựng lại tại chỗ, trong lòng khó tránh được thất vọng, nhưng vẫn cố chấp giữ lấy chút mong đợi nhìn về phía Nguyên Vô Ưu.


“Quận chúa, người này là?”

“Tiểu Lý Tử, phụ vương còn thức chứ?”

“Hồi bẩm quận chúa, vương gia một canh giờ trước đã thức dậy, bây giờ lại ngủ rồi ạ.” Sắc mặt Tiểu Lý Tử có chút chán nản hồi đáp.

Nguyên Vô Ưu đưa mắt nhìn Hạng Thanh Trần. Nàng ta gật đầu: “Không sao cả.” Tỉnh giấc hay không cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.

“Nếu ngươi đã nói thế thì xin mời.”

Bước vào phòng ngủ hoa lệ, Hạng Thanh Trần không hề gấp rút đến xem tình hình của người đang nằm trên giường mà thong thả quan sát mọi thứ ở khắp căn phòng, chứng tỏ hành động kia chính là một thói quen của nàng ta.

Nguyên Vô Ưu nhìn theo nàng ta, ra lệnh Tiểu Lý Tử hãy vén tấm màn bên giường của Hoài vương lên.

Sau khi ánh mắt tràn đầy hứng thú của Hạng Thanh Trần đã quan sát kĩ mọi thứ xong, nàng ta mới chịu chuyển đến bên chiếc giường. Tấm màn đã sớm được vén lên, chỗ nàng ta đang đứng hoàn toàn có thể nhìn thấy vô cùng rõ rằng nét mặt của Hoài vương.

Khi ánh nhìn của nàng ta tiếp xúc với Hoài vương, trong phút chốc chợt ngưng đọng. Nàng ta từ từ tiến đến, nghiêng người ngồi xuống bên giường của Hoài vương. Không đợi Tiểu Lý Tử đến hỗ trợ, nàng ta nhanh chóng trực tiếp nắm lấy bàn tay Hoài vương đặt bên dưới tấm chăn dày, tiến hành bắt mạch cho hắn.


Tiểu Lý Tử nhìn hành động của nàng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thắc mắc nhìn về hướng Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu, Tiểu Lý Tử giữ thái độ trầm mặc lui xuống một bước, thế nhưng đôi mắt hắn vẫn không hề lay động mà nhìn chằm chằm vào Hạng Thanh Trần, tâm trạng lo lắng xen lẫn mong chờ.

Thật lâu sau, Hạng Thanh Trần thu tay lại, đặt tay hắn trở lại trong chăn, còn thuận tay giúp hắn ấn lại góc chăn.

Nguyên Vô Ưu chứng kiến một màn vừa rồi. Mặc dù nhìn người không thể chỉ quan sát tiểu tiết, nhưng từ những điều nhỏ nhặt ấy lại có thể nhìn thấy một mặt nào đó mà ngay cả chính bản thân kẻ đó cũng không hề hay biết hay phát giác ra. Người con gái này không hề giống với những gì mà nàng ta thể hiện, người ta thấy nàng ta là một cô gái mang khí khái thanh tao, xinh đẹp.

Hạng Thanh Trần vươn tay, ý muốn kiểm tra mắt của Hoài vương. Chỉ là khi tay của nàng ta sắp đặt lên khuôn mặt ấy, Hoài vương liền mở mắt, con ngươi còn sót chút mơ hồ chưa hoàn toàn tỉnh giấc đồng thời cũng vừa lộ ra một tia lạnh lẽo khó tả, hắn an tĩnh nhìn nàng.

Hạng Thanh Trần có chút ngẩn người, nhưng vẫn bình thản đưa tay lật mi mắt của Hoài vương để kiểm tra đồng thời mang nét mặt không chút biểu cảm ra lệnh: “Mở miệng, đưa lưỡi ra.” Hoài vương nhìn lướt qua nàng ta sau đó lại nhìn Nguyên Vô Ưu đang đứng cạnh giường.

Nguyên Vô Ưu nở nụ cười dịu dàng: “Phụ vương, nàng ấy chính là đại phu.”

Hoài vương rũ mi, hơi híp mắt làm theo lời của nàng ta, đôi hàng mi cong dài rũ xuống trên khuôn mặt trắng bệch yếu ớt tạo thành hai bóng mờ khiến người khác không kiềm được mà muốn đưa tay sờ thử xem sẽ có cảm giác như thế nào.

Đáy mắt Hạng Thanh Trần hiện ra một tia khác lạ. Từ trước đến nay, nàng luôn làm theo ý mình, chỉ cần trong tâm thôi thúc, nàng liền sẽ làm theo như vậy.

Khi đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mi trên khuôn mặt của Hoài vương, Nguyên Vô Ưu liền nhướng cao chân mày, còn Tiểu Lý Tử thì kinh ngạc trợn lớn mắt không biết làm thế nào nhìn Hoài vương rồi lại nhìn qua Nguyên Vô Ưu, khi nãy... hắn không phải bị hoa mắt đó chứ?


Hoài vương trừng mắt, đầu mày nhíu chặt, đôi mắt ánh lên sự không hài lòng nhìn nàng, thế nhưng vẫn không hề lên tiếng trách móc.

Hạng Thanh Trần nhướng mày, bỗng nhiên nói: “Ta tên Hạng Thanh Trần, năm nay hai mươi tuổi, chưa lập gia đình.”

Nghe thấy bốn chữ chưa lập gia đình kia, cằm của Tiểu Lý Tử xém chút nữa đã rơi xuống đất. Lúc nãy, đích thực không phải hắn hoa mắt hay nghe nhầm rồi. Hắn bất lực nhìn Nguyên Vô Ưu, sự thật chính là muốn hỏi thử, công chúa đã mời vị thần y này từ chốn nào đến đây thế?

Nguyên Vô Ưu cười như không cười, nhìn về phía Hạng Thanh Trần: “Có phải bản quận chúa có thể hiểu thành rằng, Hạng cô nương không chỉ muốn giới thiệu bản thân với phụ vương, mà dường như còn muốn tự đề cử chính mình nữa đúng chứ?”

“Ừ.” Hạng Thanh Trần liền đáp lời, sau đó lại một lần nữa nắm lấy tay hắn, nhắm mắt chuyên chú nghiêm túc bắt mạch, nét mặt nghiêm trọng.

Hoài vương mang vẻ mặt không vui nhìn Nguyên Vô Ưu, ý muốn bảo nàng hãy đem người kia tránh xa khỏi hắn.

Nguyên Vô Ưu ra hiệu cho Hoài vương xin hãy kiên nhẫn một lát thôi. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng kia của Hạng Thanh Trần, trong lòng nàng âm thầm thở dài, e là tình hình của Hoài vương thật sự đã có chuyển biến xấu rồi!

Đợi đến khi Hạng Thanh Trần đứng dậy rời khỏi giường, sắc mặt tuy rằng không có thay đổi gì lớn, nhưng hàng chân mày lại gắt gao nhíu chặt.

“Cô... cô nương này... đại phu, bệnh của vương gia nhà chúng tôi liệu có khả năng chữa khỏi hay không?” Tâm trạng Tiểu Lý Tử đã sớm trở lại bình thường sau màn kinh hãi vừa rồi, lòng đầy mong đợi vội vã đuổi theo, cẩn thận e dè hỏi han.

Hạng Thanh Trần làm lơ như không nghe thấy, đi thẳng tới hòm thuốc của mình, lấy ra một cái bình sứ. Sau đó, nàng ta nhìn Nguyên Vô Ưu, dùng khẩu khí nghi vấn hỏi nàng: “Ta muốn lấy một ít máu của hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận