Phượng Kinh Thiên

Lữ Thục Viện ngây ngốc nhìn vài mầm hoa mai xanh non trên cây, sắc mặt bình tĩnh của nàng để lộ ra sự lo lắng bất an trong lòng.

Hoàng thượng ban hôn?

Nghĩ đến lời của Tiểu Thước, ánh mắt Lữ Thục Viện lộ ra vài tia mỉa mai. Nàng không ngờ rằng bản thân mình cũng có tư cách được hoàng1đế ban hôn.

Nàng chọn đi theo Vô Ưu công chúa đến Hoài Vương Phủ, vì thật lòng nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng thấy bản thân mình nghĩ quá đơn giản rồi. Theo tình hình hiện nay, chuyện này không những là chưa kết thúc, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn,8vừa nghĩ đến liền khiến cho nàng cảm thấy bồn chồn bất an.

Đến đây gặp Vô Ưu công chúa là một quyết định mà nàng đã suy nghĩ kĩ càng suốt cả đêm qua.

“Lữ cô nương, công chúa mời cô nương vào trong.” Tiểu Hoa Tử bước ra nói.

Sắc mặt Lữ Thục Viện ngây ra, sau đó nhanh chóng quay đầu lại2với Tiểu Hoa Tử, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà nói: “Vâng.”

Tiểu Hoa Tử dẫn nàng đi đến phòng nhỏ, ánh mắt Lữ Thục Viện trong thoáng chốc bị cây đàn đặt ở giữa phòng thu hút không rời mắt, thậm chí bởi vì quá bất ngờ mà có chút lơ đãng muốn đưa tay ra chạm vào nó.

Tiểu Hoa4Tử thấy vậy, ánh mắt khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Thấy nàng không nói gì, hắn nuốt những lời định nói ra vào, im lặng lùi sang một bên.

Nguyên Vô Ưu lơ đãng nhìn hành động của Lữ Thục Viện, cũng không để lộ ra cảm xúc gì, chỉ là nhẹ phất phất tay. Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử đều cung kính lui ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Nó tên là Linh Lung.”

Giọng nói vang bên tai khiến bàn tay đã chạm đến cây đàn của Lữ Thục Viện như bị kim châm một cái mà vội vàng thu về, xoay người cung kính cúi người hành lễ: “Tham kiến công chúa.”

“Đứng dậy đi.”

“Thục Viện không thấy công chúa, xin công chúa trách tội.” Thân thể Lữ Thục Viện không động đậy, đầu đã cúi thấp nay lại càng thấp hơn.

Nguyên Vô Ưu cười: “Không sao, đứng lên đi.”

Lúc này, Lữ Thục Viện mới đứng lên: “Đa tạ công chúa.”


Sau khi đứng dậy, nàng mới phát hiện bản thân đang đứng ngang hàng với Vô Ưu công chúa, nên vội cung kính lui về sau hai bước, cúi đầu rũ mắt, im lặng đứng hầu.

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi vì chuyện ban hôn mà đến?”

Cơ thể Lữ Thục Viện cứng lại, nhẹ gật đầu: “Bẩm công chúa, đúng vậy.”

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu lướt trên gương mặt trang điểm đậm của Lữ Thục Viện, thấy được sự mỏi mệt trên gương mặt của nàng: “Cả đêm không ngủ?”

Lữ Thục Viện theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng lại tiếp xúc với ánh nhìn chăm chú của Nguyên Vô Ưu, trong lòng khẽ kinh ngạc, nhưng cũng không khiêm tốn cúi đầu xuống, không kiêu cũng không nịnh mà nhìn thẳng lại, cung kính nói: “Bẩm công chúa, đúng vậy.”

Trên gương mặt bình tĩnh của Nguyên Vô Ưu hiện ra nét cười. Nàng thu ánh mắt lại, dường như tùy tiện mà hỏi: “Ngươi đến gặp bản công chúa, chắc là trong lòng đã suy nghĩ kĩ rồi?”

“Bẩm công chúa, đúng vậy.” Sau khi nói xong, Lữ Thục Viện không chút chần chừ mà quỳ xuống, cúi đầu giọng khẩn cầu: “Thục Viện xin công chúa, cứu người thì cứu cho chót, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên.”

“Ồ?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày, trong giọng nói cũng không bất ngờ. Lữ Thục Viện im lặng một hồi lâu, sau đó mới giống như quyết tâm ngọc nát đá tan mà ngẩng đầu nhìn thẳng Nguyên Vô Ưu, chầm chập lên tiếng: “Thục Viện không tài không đức, không biết vì sao lại lọt vào mắt quý của công chúa?”

Giọng nói nàng hơi ngập ngừng, chủ đề lại thay đổi: “Nhưng Thục Viện nghĩ, nếu như công chúa đã đưa tay ra cứu Thục Viện, vậy thì Thục Viện cũng không phải là vô dụng với công chúa! Nghĩ vậy, nên Thục Viện to gan đến gặp công chúa nói lời ngông cuồng trước mặt người, mong người chỉ rõ.”

Nguyên Vô Ưu cúi đầu, cười một tiếng dịu dàng như gió xuân thổi qua, nhưng Lữ Thục Viện cũng không dám xem thường.

“Đứng lên đi.”

Lữ Thục Viện ngẩng đầu: “Công chúa... Vâng.”

“Ngươi tin tưởng bản công chúa, bản công chúa rất vui.”

Nguyên Vô Ưu đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ, đôi tay đẹp đẽ nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, ngay lập tức có một luồng không khí lạnh xộc thẳng vào phòng.

Ngoài cửa sổ, mây đen vần vũ, trận tuyết đầu tiên của năm nay có lẽ không còn xa nữa rồi.

Nguyên Vô Ưu đột nhiên nói: “Chuyện ban hôn, ngươi không cần lo lắng.”


“Thục... Nô tỳ hiểu.”

Nguyên Vô Ưu nghe thấy lời này, quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Cho dù như vậy, ngươi cũng không phải là nô tỳ gì cả, tự xưng là được rồi.”

Ánh mắt Lữ Thục Viện sáng lên, nhưng cũng không từ chối, chỉ cung kính nói: “Vâng, Thục Viện hiểu.” Không phải nô tỳ, bốn chữ này khiến nàng như được uống thuốc an thần đồng thời cũng không khỏi bắt đầu tò mò.

Rốt cuộc nàng đối với Vô Ưu công chúa là có lợi ích gì? Về việc nàng không chút lo lắng mà muốn đầu quân cho Vô Ưu công chúa, cũng không phải là nàng tin tưởng Vô Ưu công chúa nhiều đến mức tuyệt đối, mà bởi vì bây giờ nàng đã không còn con đường nào khác để đi rồi.

“Nếu ngươi đã bằng lòng ra sức vì bản công chúa, bản công chúa cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lữ Thục Viện ngây người nhìn Nguyên Vô Ưu, nhất thời nàng không thể hiểu được lời này của Vô Ưu công chúa là có ý gì?

Nghĩ đến nương, nàng cũng không thể nghĩ được gì nữa, quỳ bịch xuống đất một tiếng, cúi rạp người: “Thục Viện không có yêu cầu gì, chỉ có mẫu thân đang bị giam cầm, nếu như chủ tử có thể hoàn thành được tâm nguyện báo hiếu mẫu thân của Thục Viện, Thục Viện nguyện suốt đời này chỉ ra sức vì chủ tử. Lời thề này đất trời có thể chứng giám, nếu như làm trái, trời đất không dung thứ.”

Nguyên Vô Ưu nghe thấy lời thề này, cũng không có quá nhiều cảm xúc, không chỉ như vậy, ngay cả câu trả lời của nàng dường như cũng có chút nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.

Nguyên Vô Ưu nói: “Theo như ý nguyện của ngươi đi.”

Theo như ý nguyện của ngươi!

Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, nhưng lại vang vọng những âm thanh khó nói nên lời!

Trong lòng Lữ Thục Viện chấn động. Trong khoảnh khắc đó, nàng có một loại ảo giác, giống như bốn chữ này không phải được nói ra từ miệng của thiếu nữ xinh đẹp như tiên trên trời trước mặt, mà là từ một tầng mây xa xôi trên bầu trời vang vọng lại.

Nó rất nhẹ, rất nhạt, chỉ lướt qua tai một lần rồi biến mất, nhưng đối với nàng mà nói, bốn chữ này lại như một con dấu trực tiếp in vào trong tâm trí của nàng, cả đời khó quên.

Cũng trong khoảnh khắc đó, nàng phát hiện bản thân thế mà lại tin tưởng một cách kì lạ, tin tưởng đằng sau lời nói gió thổi mây bay này ẩn chứa một sức mạnh không gì sánh được.

Lữ Thục Viện yên lòng rời đi, Tiểu Cao Tử bước vào.


“Công chúa, Tam công tử Bình Quốc Công Phủ đưa thiệp đến gặp.”

Tiểu Hoa Tử cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Cao Tử, đến cả Ngọc Châu, Ngọc Thúy cũng có chút tò mò nhìn về phía Tiểu Cao Tử. Bốn người họ đều đã trải qua sự huấn luyện đặc biệt của Nguyên Vô Ưu, đối với nàng đều hết mực trung thành, cũng bởi vì trung thành mà vô cùng ăn ý. Tiểu Cao Tử nhìn có vẻ rất là nghiêm chỉnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra chút kì lạ.

Ánh mắt Tiểu Hoa Tử khẽ chuyển, lập tức hỏi: “Tiểu Cao Tử, ngươi nói Tam công tử Bình Quốc Công Phủ đưa thiệp đến bái kiến?”

Hiện nay, bọn họ đối với các vương công quý tộc trong Kinh thành, các quan viên trong triều đình đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay cả rồi.

Nhắc đến Bình Quốc Công Phủ này, người của cả Kinh thành đều biết, huống hồ chi là gần đây chủ tử nhà họ vừa mới gây chuyện với người ta, đương nhiên là họ phải nghĩ cách để nắm rõ chuyện của Bình quốc công rồi.

Bình Tam công tử tuy rằng được Bình quốc công yêu thương, nhưng không phải con trưởng cũng chẳng phải con dòng chính, hơn nữa người kế thừa tước vị của Bình Quốc Công Phủ cũng đã được chọn từ sớm rồi, chính là Đại công tử Bình Lập.

Bây giờ, vị Bình Tam công tử này lại đưa thiệp đến? Không phải là xin được gặp mà đến để gặp? Việc này nhìn như không có gì khác nhau lắm nhưng thực ra lại có sự khác biệt vô cùng lớn.

Cũng khó trách sao Tiểu Cao Tử lại kì lạ như thế.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy cùng tò mò mà nhìn nhau một cái. Ngọc Thúy hiếu kỳ hỏi: “Lẽ nào trên thiệp này không chỉ có tên Bình Tam công tử Bình Quốc Công Phủ mà còn có thân phận khác nữa?”

Tiểu Cao Tử cười hi hi: “Ngọc Thúy cô cô nói rất đúng.”

“Vậy hắn lấy thân phận gì đến để gặp công chúa?” Ngọc Thúy càng tò mò hơn.

Tiểu Cao Tử vuốt vuốt mặt, vuốt mất luôn nụ cười hi hi trên gương mặt, nghiêm chỉnh nhìn ba người sáu con mắt, khóe mắt liếc nhìn công chúa chỉ cười cười nhìn mọi việc mà không hề lộ vẻ tức giận, nói ra một câu khiến mọi người muốn đánh hắn ngay tức khắc: “Mọi người đoán xem.”

Ba người với sáu con mắt kia đang tức giận trừng mắt với Tiểu Cao Tử. Đoán thế nào đây? Ba người bọn họ không phải là thần tiên.

Tiểu Cao Tử tuy cười hi hi nhưng lại rất cung kính đưa thiệp cho Nguyên Vô Ưu: “Chủ tử, người xem.”

Nguyên Vô Ưu vui vẻ nhận lấy thiệp của Bình Duệ, cũng không mở ra, mà là khẽ cười nói: “Nếu như ta đoán không sai, tám chín phần là Bình Tam công tử lấy thân phận tướng quân thủ lĩnh cấm quân mà đến.”

Tiểu Cao Tử ngạc nhiên: “Sao công chúa biết?”

Lúc này, Tiểu Hoa Tử ngược lại không hề bất ngờ, vô cùng xem thường mà liếc mắt nhìn Tiểu Cao Tử ngây ngốc, đắc ý cười hi hi: “Chủ tử anh minh.”

Ngọc Thúy thực ra cũng rất bất ngờ, có điều nàng vẫn rất đắc ý liếc Tiểu Cao Tử một cái, hừ mũi một tiếng.

Ngọc Châu nhìn sắc mặt của ba người thì mím môi cười, rất tôn kính nhìn về phía Nguyên Vô Ưu: “Nô tỳ hầu hạ công chúa thay y phục.”




Bình Duệ yên lặng, ung dung ngồi thưởng trà, trong động tác có sự nho nhã, ung dung không nói thành lời. Mỗi một động tác của hắn vô cùng đẹp đẽ, thực là khó khiến người khác nghĩ rằng hắn là một võ tướng.

Nguyên Vô Ưu bước vào, hắn nhàn nhã buông chén trà trong tay xuống, nho nhã đứng dậy chắp tay hành lễ.

“Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ.”

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống vị trí chủ vị, nhàn nhạt nói: “Bình tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi.”

“Tạ công chúa.” Bình Duệ sau khi tạ lễ xong mới ngồi xuống lại, thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Lúc nhìn đến gương mặt của Vô Ưu, hắn khẽ híp mắt, nhưng sự thay đổi đó cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt, rất nhanh hắn lại thản nhiên như không.

Nguyên Vô Ưu cười, nụ cười có bảy phần thật lòng. Chẳng qua, nụ cười này cũng giống như cái nhíu mày trong khoảnh khắc của Bình Duệ khi nãy, đều là trong nháy mắt, rất nhanh liền không thấy đâu nữa.

Nhận lấy chén trà Tiểu Hoa Tử dâng lên, Nguyên Vô Ưu nhàn nhã tự đắc lên tiếng: “Không biết Bình tướng quân đến đây là vì chuyện gì?”

Bình Duệ đứng dậy, nhẹ cúi đầu nói: “Lời đồn về công chúa và Bình Quốc Công Phủ truyền khắp trên phố, mạt tướng cho rằng phải đến đây giải thích rõ ràng với công chúa.”

“Ồ?” Ánh mắt Nguyên Vô Ưu nhướng lên, rơi trên mặt Bình Duệ: “Không biết Bình tướng quân là thay mặt Bình quốc công đến đây hay lấy thân phận cá nhân đến?”

“Mạt tướng chỉ là vì phụ thân mà đến, nhưng lại không đại diện cho phụ thân, càng không đại diện cho Bình Quốc Công Phủ.” Bình Duệ trực tiếp vào đề.

Nguyên Vô Ưu gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Nếu đã như vậy, vậy tướng quân muốn giải thích như thế nào?”

Bình Duệ ôn hòa lên tiếng: “Tuổi tác của gia phụ và tiểu thư Lữ gia quả thực có chênh lệch, nhưng gia phụ là thành ý cầu thân với Lữ đại nhân, không phải là ý ép cưới như công chúa hiểu lầm.”

Nguyên Vô Ưu buông chén trà xuống: “Theo lời của Bình tướng quân, bản công chúa thật sự đã hiểu lầm rồi?”

Ánh mắt Bình Duệ khẽ động, nhưng cũng không tiếp lời, chỉ mỉm cười đứng đó.

“Nhưng mà...” Khóe môi Nguyên Vô Ưu nở cụ cười, lời nói buông ra lại lạnh lùng: “Là có thành ý đến cầu thân cũng được, ép cưới cũng được, nhưng bản công chúa khá là thích vị đại tiểu thư Lữ gia này. Nếu như nàng ấy không bằng lòng chấp nhận “thành ý” của Bình quốc công, vậy bản công chúa nói vài lời lý lẽ cũng không được sao? Nếu như người của cả thành đều biết bản công chúa đang ra mặt thay cho tiểu thư Lữ gia, lẽ nào Bình tướng quân muốn nói, cả phủ Bình quốc công đều là người câm kẻ điếc, không một ai biết gì hay sao?”

Sắc mặt Bình Duệ vẫn cười như cũ, nhưng mặt mày càng ngày càng trở nên xanh hơn.

Nụ cười trên khóe môi của Nguyên Vô Ưu cũng càng ngày càng rõ hơn: “Nếu như không phải người câm hay kẻ điếc, Bình Quốc Công Phủ lại dám coi như không nhìn thấy bản công chúa sao?”

Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt đứng dậy và đi về phía Bình Duệ, đến khi đứng cách hắn khoảng một mét thì dừng bước. Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt nam tử trẻ tuổi hiền hòa, khí chất xuất chúng kia, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhướng lên, chầm chậm nở nụ cười: “Lời đồn trên phố truyền ra khắp nơi đều đang nói là bản công chúa mượn chuyện của tiểu thư Lữ gia báo thù Bình quốc công? Bản công chúa hết sức hoang mang. Hôm nay, Bình tướng quân đến phủ, bản công chúa rất vui mừng, đặc biệt muốn hỏi Bình tướng quân, bản công chúa và Bình Quốc Công Phủ... có thù sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận