Phượng Kinh Thiên

Bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người khác không dám hít thở.

Ánh mắt lạnh lùng của Liêu Thanh Vân liếc qua hai người đang thể hiện tỷ muội tình thâm kia, đầu mày hắn khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, dửng dưng như không liên quan gì.

Khóe mắt Nguyên Tích Trân khẽ động. Tuy rằng nàng và Thất tiểu thư của Đào gia không có nhiều giao tình cho lắm, nhưng với thân phận của Đào Thất, nàng cũng nên lên tiếng cầu xin cho nàng ta, dù sao thì Đào Thất là1tiểu thư của Đào gia, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật chứ?

Chẳng qua, nàng thật sự muốn nhìn xem có phải Nguyên Vô Ưu sẽ thật sự trách phạt Đào Thất? Mấy năm qua, Mai phi tuy rằng rất yên lặng ở trong cung, Đào gia làm việc gì cũng âm thầm, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể tùy tiện trêu chọc. Bất kể Nguyên Vô Ưu làm như vậy là vì cái gì, thì có liên quan gì đến nàng ta? Nàng ta chỉ cần lạnh lùng đứng một bên quan sát8là được.

Hơn nữa... nàng ta vừa mới bị Nguyên Vô Ưu cảnh cáo, người biết thức thời mới là kẻ thông minh thật sự. Đối với sự tồn tại của Nguyên Vô Ưu, cũng giống như lời nàng ta đã nói trên đại điện Kim Loan lúc vừa mới bước ra khỏi lãnh cung vậy, chỉ cần phụ hoàng vẫn còn tại vị một ngày, thì nàng ta chính là công chúa có thân phận cao quý nhất nước Đại Nguyên, đây là sự tồn tại mà không ai có thể thay đổi được. Vì vậy những công chúa, hoàng2tử không phải do hoàng hậu sinh ra như bọn họ, quỳ gối cúi người chấp nhận làm kẻ hầu người hạ dưới chân nàng là chuyện đương nhiên và tất nhiên mà thôi.

Nàng ta rất tán đồng với lời của mẫu phi, chỉ cần chịu được sự cô đơn, chỉ cần có đủ sức nhẫn nhịn, sẽ có một ngày, sẽ có một ngày nàng ta có thể vượt qua và đứng trên Nguyên Vô Ưu. Đến lúc đó... nàng ta sẽ đem tất cả sự sỉ nhục, uất ức bao nhiêu năm qua trả lại hết cho nàng!

Đào4Phi Vũ sau khi nghe thấy lời nói của Nguyên Vô Ưu, trong lòng có chút lạnh lẽo, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép nàng ta lộ ra chút yếu đuối. Nàng ta đã từng thề, bất kể như thế nào nàng đều phải bảo vệ Tương Tương, cho nên nàng ta không thể cũng sẽ không có chút sợ hãi nào.

Tấm lưng quỳ trên mặt đất của nàng ta bỗng đứng thẳng, nàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu, ánh mắt mạnh mẽ không chút sợ hãi.

“Mạo phạm công chúa là lỗi của thần thiếp, nếu như công chúa muốn giáng tội, thần nữ tuyệt không có gì để nói.”

“Không... Tất cả chuyện này đều là lỗi của tỳ thiếp, xin công chúa trách phạt.” Sắc mặt Bạch Mẫu Đơn cũng trắng bệch mà quỳ rạp xuống mặt đất.

“Tương Tương, chuyện này không liên quan đến ngươi.”

“Phi Vũ, ngươi đừng nói nữa, là ta liên lụy đến ngươi.”

Hai người kẻ xướng người ca tỷ muội tình thâm, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều nhíu mày lại, đặc biệt là Cố An An. Trong lòng nàng ta thực ra không ghét gì Đào Phi Vũ, dù sao con người của Đào Phi Vũ cũng rất đơn giản, trong những người có xuất thân như bọn họ, kiểu người như vậy, thật sự không nhiều.

Hôm nay, nàng ta liều chết bảo vệ Sử Ngưng Tương với lí do là mạo phạm công chúa, quả thực là tỷ muội tình thâm. Tình cảm của nàng ta có thể tha thứ được, thậm chí tình cảm chân thật ấy còn khiến người khác động lòng. Sử Ngưng Tương may mắn biết bao mới có thể kết giao được với một người ra sức bảo vệ mình như vậy.


Nhưng trái lại, tuy nàng ta đã trọn vẹn nghĩa tình tỷ muội với Sử Ngưng Tương, nhưng lại mất đi lễ nghi. Người xúc động không màng mọi thứ, là người mà các đại gia tộc kiêng kỵ nhất.

Sau khi chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, e là những gia tộc có lòng muốn hỏi cưới nàng ta cũng sẽ thất vọng mà chùn bước.

Cho nên, so với sự xem trọng tình cảm của Đào Phi Vũ, sự ích kỷ của Sử Ngưng Tương khiến người khác càng xem thường hơn.

Có lẽ, Sử Ngưng Tương không ngờ rằng công chúa sẽ giá đáo đến Mai Phố Viên của Lâm gia, nhưng sự xuất hiện của nàng ta ở vườn mai này là vì muốn có được sự bảo vệ của Đào Phi Vũ, thậm chí là Lâm Doanh Doanh, từ đó có thể đứng vững ở Kinh thành là một sự thực không thể chối cãi.

Có điều, có những chuyện người tính không bằng trời tính. Vô Ưu công chúa dường như không hề muốn nể mặt của Đào gia, cũng không ai biết Vô Ưu công chúa sẽ xử lí chuyện này như thế nào?

Tứ công chúa vẫn luôn ghi nhớ lời dặn dò của Lương quý nhân, trừ khi là có người lên tiếng hỏi, nếu không thì nàng ta không được phép nói nhiều cũng không được lo chuyện bao đồng. Nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, ánh mắt Nguyên Trân Trân có chút sợ hãi, nàng ta không nhịn được mà đưa tay kéo kéo tay áo của Nguyên Vô Ưu, sợ hãi cầu xin: “Nhị... Nhị hoàng tỷ, tỷ... tỷ tha cho bọn họ đi.” Sự nặng tình của Đào cô nương và Sử cô nương thực sự khiến nàng ta rất cảm động.

Nguyên Tích Trân híp mắt, ánh mắt âm thầm lướt trên mặt của Nguyên Trân Trân, trong lòng cười lạnh. Nếu như Lương quý nhân có mặt ở đây, sợ là phải tức đến nôn ra máu mất.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nhẹ vuốt đầu Nguyên Trân Trân: “Ngọc Châu, Ngọc Thúy, các ngươi đưa Tứ công chúa ra ngoài đợi bản công chúa.”

“Vâng, công chúa.” Ngọc Châu, Ngọc Thúy liếc mắt nhìn nhau. Xem ra công chúa nhà các nàng thật sự rất thích vị Tứ công chúa này.

“Nhưng... Nhưng mà...” Nguyên Trân Trân vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói dịu dàng của Ngọc Châu ngắt lời.

“Mời Tứ công chúa.”

Nguyên Trân Trân lo lắng nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, có phải là nàng đã nói lời không nên nói khiến Nhị hoàng tỷ giận rồi?

Nhìn Tứ công chúa vừa mở miệng cầu xin thì bị người khác đưa ra ngoài, một số người xung quanh muốn xin cho Đào Phi Vũ đều bỏ đi ý định đó. Chỉ là khi nhìn dáng vẻ hung hăng ép người của Nguyên Vô Ưu, bọn họ đều âm thầm lắc đầu. Lưu gia bị diệt, Vô Ưu công chúa không có huynh trưởng cũng không có đệ đệ, lại còn bị đưa qua làm con thừa tự cho Hoài vương. Bây giờ, hoàng thượng vẫn còn sống, nên nàng có tư cách để ra oai ức hiếp người khác, nhưng qua mười năm nữa, hai mươi năm nữa, e là kết cục của nàng sẽ không tốt đẹp gì.


Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu dời đến người của hai tỷ muội tình thâm trước mặt. Nhìn vào tình tiết giống những phim truyền hình cẩu huyết này, trong lòng nàng thực không nói nên lời. Mất hết lý trí, bốn chữ này ghép vào người Đào Phi Vũ quả thực là vô cùng thích hợp, mà e rằng đây cũng là chuyện mà Sử Ngưng Tương nghĩ đến và mong muốn.

Sử Ngưng Tương rất thông minh, đáng tiếc, số của nàng ta không tốt, lại gặp phải Nguyên Vô Ưu nàng.

“Ngươi bằng lòng chịu phạt thay cho nàng ta?”

Trong lòng Bạch Mẫu Đơn hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, không chút chần chừ mà gật đầu: “Bẩm công chúa, vâng, tỳ thiếp bằng lòng chịu phạt thay Phi Vũ.”

Đào Phi Vũ vội vàng nói: “Không, công chúa điện hạ, chuyện này không liên quan đến Tương...”

Chỉ là nàng ta còn chưa nói hết lời, Nguyên Vô Ưu liếc mắt một cái, Tiểu Hoa Tử liền bước lên trước ban cho nàng ta một cái tát.

Có thể nói dù đã lớn đến như vậy rồi, Đào Phi Vũ cũng chưa từng bị ức hiếp đến vậy. Tuy rằng nàng ta vẫn kiên quyết tỏ vẻ bằng lòng chịu phạt như cũ, nhưng trong lòng vẫn luôn cho rằng bản thân mình sẽ không nhận phải hình phạt quá lớn nào.

Nhưng lúc cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ trên gương mặt, nàng ta bỗng chốc ngây người.

Không chỉ có nàng ta, mà đa số mọi người ở đây ít nhiều gì cũng cảm thấy kinh ngạc.

Nguyên Vô Ưu đến nhìn cũng không thèm nhìn Đào Phi Vũ, mà chỉ nhìn Bạch Mẫu Đơn dường như cũng bị đang bị dọa đến kinh ngạc, nụ cười nhàn nhạt trên môi từ đầu đến cuối cũng không hề mất đi: “Sử Ngưng Tương, Đào Phi Vũ bằng lòng vì ngươi mà dĩ hạ phạm thượng*, bất kính với bản công chúa. Còn ngươi? Ngươi cũng luôn miệng cầu xin bản công chúa cho nhận phạt thay, chỉ là, bản công chúa có chút tò mò, lời này của ngươi có mấy phần thật lòng?”

(*) Dĩ hạ phạm thượng: kẻ người dưới mà lại dám đắc tội với người bề trên.

Bạch Mẫu Đơn không biết vì sao trong lòng có chút bất an, nhưng tình hình trước mắt đã không cho phép nàng ta lui bước.

“Bẩm công chúa, tấm lòng của tỳ thiếp, trời đất có thể chứng giám.”


Nguyên Vô Ưu thờ ơ vuốt ve những đường chỉ vàng được thêu chìm trên ống tay áo, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn: “Trời đất có thể chứng giám? Tốt lắm.”

Trong lòng Bạch Mẫu Đơn không nhịn được run lên một cái, sự lo lắng mơ hồ trong lòng kia càng ngày càng lớn khiến khuôn mặt nàng ta trở nên trắng bệch yếu đuối, vừa thấy đã đau lòng.

Ánh mắt Liêu Thanh Vân khẽ động, sự đạm mạc trong mắt lại có thêm chút phức tạp. Vô Ưu như vậy khiến lòng hắn thắt lại đến đau nhói, không phải là bởi vì hai tay của nàng nhuốm máu, mà là bởi vì hoàn cảnh phía sau khiến tay nàng nhất định phải dính máu.

Nguyên Vô Ưu chầm chậm hạ mắt xuống, không ai có thể thấy được một tia lạnh lẽo lướt qua trong mắt nàng.

“Nếu như ngươi đã thật lòng muốn chịu phạt thay Đào Phi Vũ, vậy bản công chúa sẽ toại nguyện cho hai người các ngươi. Người đâu, kéo xuống dưới, đánh Sử Ngưng Tương ba mươi roi thật nặng.”

Tôn phu nhân hít sâu một hơi, đánh ba mươi roi thật nặng? Hình phạt không quá nặng, nhưng cũng không nhẹ.

Cả người Bạch Mẫu Đơn cứng lại, khí lạnh trực tiếp truyền thẳng từ dưới chân lên đỉnh đầu, trong lòng có một trực giác gần như là khẳng định, Vô Ưu công chúa vốn không định tha cho nàng. Ba mươi roi này đánh xuống, nàng không chết thì cũng bị thương nặng, cho dù có sống thì cũng chỉ có thể kéo chút hơi tàn mà thôi.

Cố Lăng rũ mắt xuống che giấu những cảm xúc trong lòng, một chữ “nặng” đã đủ để thể hiện sát khí của nàng. Nàng cuối cùng cũng hành động rồi, chính là bắt đầu từ Sử Ngưng Tương này.

Lúc Đào Phi Vũ tỉnh táo lại từ trong sự ngây ngốc, nàng ta liền nghe thấy mệnh lệnh kia của Nguyên Vô Ưu, ba mươi roi thật nặng?

“Không, công chúa, thần nữ xin công chúa khai ân, Tương Tương không chịu nổi...”

Bốp!

Cái tát của Tiểu Hoa Tử lại rơi lên mặt Đào Phi Vũ một lần nữa.

Ánh mắt của Đào Phi Vũ ngập nước mắt, dấu tay đỏ hằn trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn khiến người khác không dám nhìn thẳng. Tôn phu nhân quỳ bên cạnh cũng nhịn không được mà rùng mình. Bà không hiểu vì sao Vô Ưu công chúa lại làm như vậy? Tôn gia nhà bà chưa từng đắc tội với nàng ấy, lẽ nào Sử Ngưng Tương lại từng mạo phạm đến công chúa nàng?

Rất nhanh sau đó, thị vệ đã tiến đến kéo Bạch Mẫu Đơn đang căng cứng người tuyệt vọng xuống nhận phạt. Đào Phi Vũ sống chết nắm lấy tay của Sử Ngưng Tương, điên cuồng mà hét lớn về phía Nguyên Vô Ưu: “Chuyện này vốn không liên quan đến Tương Tương, ta không cần nàng ấy chịu phạt thay ta, ngươi muốn đánh, muốn giết, cứ nhằm vào ta, không cần trút giận lên Tương Tương.”

Trong ánh mắt trống rỗng của Bạch Mẫu Đơn hiện lên sự tuyệt vọng. Nàng ta không hiểu, vì sao ông trời nhất định phải diệt nàng? Rốt cuộc nàng đã làm sai chuyện gì?


Liêu Thanh Vân nhíu mày lại, khóe môi động đậy, nhưng vẫn không nói gì.

Cố An An có chút khó hiểu nhìn về phía Đào Phi Vũ. Nàng ta thật sự vì một người phụ nữ lợi dụng bản thân mình mà bất chấp hiểm nguy đến vậy ư? Đây không phải là đưa bản thân ra chịu đòn hay sao?

Lâm Doanh Doanh cũng ngây người vì chuyện đang xảy ra, sắc mặt nhìn như vô cùng hoảng sợ, nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ. Nàng ta đang nghĩ cách làm thế nào để vẹn toàn cả hai bên, vừa không để bản thân nguy hiểm mà vừa không bị người khác gièm pha?

Nụ cười nhàn nhạt của Nguyên Vô Ưu cuối cùng cũng nở rộ, không làm gì thì có vẻ cũng không được.

“Nếu đã như vậy, kéo cả hai người xuống, ba mươi roi thật nặng như nhau. Tiểu Hoa Tử, ngươi đi xem cho bản công chúa, cho dù là hôn mê, cũng không được thiếu một roi nào.”

Lời này vừa nói ra, Lâm Doanh Doanh liền khổ sở cầu xin: “Khởi bẩm công chúa, Tiểu Thất muội muội trong tình thế cấp bách mới nói ra những lời mạo phạm đến công chúa, Tương Tương muội muội thật sự rất thân thiết với tiểu Thất muội muội, tình cảm sâu đậm, mong công chúa khai ân, giơ cao đánh khẽ!”

Nói xong, Lâm Doanh Doanh dập đầu thật mạnh, trán dập đến trên bàn gỗ, vang lên âm thanh “bịch bịch“. Một lát sau, giữa trán liền xuất hiện dấu đỏ.

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu không hề dừng lại trên gương mặt nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Chấp hành đi.”

“Vâng, công chúa.” Tiểu Hoa Tử đồng cảm nhìn Đào Phi Vũ một cái, trong lòng lắc đầu, Đào gia sinh ra một cô nương thiếu suy nghĩ như vậy, cũng khó trách chủ tử nhà hắn được.

Sắc trời đẹp đẽ, ánh mặt trời đỏ tươi, chiếu xuống vườn tuyết mai sáng lấp lánh, y như tiên cảnh!

Đến ngay cả khí lạnh thấu xương dưới ánh mắt trời rực rỡ cũng biến mất không ít, nhưng... trên thực tế, vào giờ phút này, Mai Phố Viên lại lạnh lẽo vô cùng!

Khắp Mai Phố Viên đều chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ kiềm nén của hai người con gái đang hành hình dưới đài ngắm hoa mai, từng tiếng, từng tiếng xuyên thẳng vào tai người khác, khiến họ không thể xem nhẹ.

Mà thiếu nữ tuyệt mỹ đang ngồi vô cùng thong thả càng khiến người khác không thể xem thường được, thậm chí khi nhìn nàng, những âm thanh vang lên bên tai cũng dần dần không còn nữa.

Bất kể là nhìn gần hay nhìn xa, Vô Ưu công chúa trước mắt đều đẹp đến mức lay động lòng người, khiến người khác thầm lạnh lẽo trong lòng, càng khiến cho họ hít thở không thông.

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ cong, mày mắt dịu dàng, nụ cười nhạt khuynh thành, dáng vẻ lười biếng, bàn tay trắng trẻo thon dài được giấu dưới ống tay áo mềm mại đẹp đẽ quý giá, khiến người khác vừa nhìn liền sinh ra lòng tôn kính, không dám tùy tiện xem thường.

Đột nhiên, trong lòng những người nhìn thấy cảnh này đều có một cảm giác hoang đường và không chân thật, dường như, thiếu nữ trước mặt này nên như vậy, nên có dáng vẻ cao quý ở trên cao như vậy, tựa như thần Phật đang liếc nhìn chúng sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận