Phượng Kinh Thiên

Nguyên Vô Ưu hờ hững mỉm cười. Mặc dù đang quỳ nhưng lưng nàng vẫn thẳng tắp, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Khánh Đế chưa từng né tránh: “Hồi phụ hoàng, Vô Ưu và Bình Quốc Công Phủ không thù không oán.”

Động tác ngâm trà của Khánh Đế dừng lại, đôi mắt đen sắc bén như muốn nhìn thấu xem lời nàng nói là thật hay giả.

Không khí trong điện cũng vì sự yên tĩnh này mà có chút trì trệ,1nhưng hai người dường như không hề hay biết.

Khánh Đế nhìn nàng chăm chú một lúc lâu rồi mới từ từ thu hồi ánh mắt. Ông buông mắt khiến người ta không thể đoán được ông có tin lời nàng nói hay không, càng không thể đoán được ông đang nghĩ điều gì.

Sau khi Khánh Đế thu hồi ánh nhìn, Nguyên Vô Ưu cũng hờ hững buông mắt.

Khánh Đế cụp mắt, thản nhiên nhấp một ngụm trà trong chén. Vẫn là ngữ8khí thoải mái nhưng lại nói ra lời khiến người ta sợ hãi mất hồn: “Nói nghe thử xem, con có cách nghĩ như thế nào về việc trẫm diệt Lưu Thị?”

Nguyên Vô Ưu lại ngước mắt lên, nhẹ than một tiếng: “Trước khi trả lời câu hỏi này của phụ hoàng, Vô Ưu bình thân đã được không? Vô Ưu không cho rằng quỳ trước mặt phụ hoàng là không dám nói lời gian dối.”

Khánh Đế động đậy mí mắt nhìn2nàng, thấy ánh mắt vừa như bất lực vừa như tự giễu của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Sao, con không muốn trẫm bắt con quỳ sao?”

Nguyên Vô Ưu lại thở dài một tiếng, vỗ vỗ tấm thảm dưới đầu gối: “Bây giờ ngoài trời lạnh lẽo đầy tuyết đấy phụ hoàng.”

Khánh Đế đã hiểu ra nhưng vẫn nhướng mày: “Thì sao?”

“Vì vậy, mặc dù Vô Ưu bị giam cầm nhưng trong Vô Ưu Cung luôn đốt địa long rất4nóng, quỳ lâu sẽ bị phỏng. Vô Ưu nghĩ có lẽ đây không phải là phụ hoàng cố ý phạt Vô Ưu, vì vậy, nếu người đã không muốn thì Vô Ưu nhắc nhở người một tiếng cũng là việc hợp tình hợp lý.”

Khánh Đế im lặng, sau đó khóe môi nhếch lên nửa cười nửa không: “Con tự tin là trẫm không phải cố ý muốn phạt con sao?”


Nguyên Vô Ưu không hề do dự mà gật đầu: “Đương nhiên, còn nữa, chuyện Lưu Thị diệt tộc có liên quan gì đến Vô Ưu đâu? Đây là con đường bọn họ lựa chọn, hậu quả tự mình gánh vác.”

Khánh Đế hơi híp mắt nhìn Nguyên Vô Ưu, trong lòng thầm kinh ngạc. Đứa con gái này... hết lần này đến lần khác vượt ngoài dự đoán của ông, khiến tâm trạng ông rất phức tạp.

“Hình như trẫm đã đánh giá thấp con rồi, Vô Ưu.” Khánh Đế thâm sâu khó dò nói.

Nguyên Vô Ưu hơi mỉm cười. Lần thứ hai, nàng tự ý đứng dậy, sau đó ngồi xuống ghế dưới ánh mắt thâm sâu của Khánh Đế, thanh nhã chỉnh sửa vạt váy, động tác tràn đầy tự tin và ung dung.

“Đây... không phải là điều phụ hoàng mong đợi sao? Vô Ưu chẳng qua đang tuân lệnh phụ hoàng mà thôi.”

Khánh Đế đột nhiên bật cười, mặc dù ý cười không chạm đến đáy mắt nhưng đây cũng xem như là nụ cười ấm áp nhất mà Khánh Đế dành cho nàng từ trước đến nay.

“Tốt lắm, trẫm rất hài lòng khi con giác ngộ được như vậy.”

Nguyên Vô Ưu đứng dậy cung kính hành lễ: “Có thể khiến phụ hoàng hài lòng là phúc phận của Vô Ưu. Những lời phụ hoàng chỉ dạy, Vô Ưu sẽ luôn khắc ghi trong lòng.”

Sắc mặt Khánh Đế hòa hoãn hơn, nhưng chỉ gật đầu biểu thị ý vui vẻ.

Hai người nói vài câu rồi lại rơi vào yên tĩnh.

Khánh Đế đặt chén trà xuống, hờ hững nói: “Nếu con đã biết mình đang làm gì, vậy thì nhân sắc trời còn sớm mau trở về đi. Mặc dù phụ vương con nạp thiếp nhưng cũng đừng làm qua quýt quá. Hoài vương bệnh tật đầy người, có muốn quản chuyện trong phủ cũng không được. Con giúp Hoài vương quản lý là phải.”

“Vâng.”


Khánh Đế đứng dậy, nhìn thật sâu vào mắt nàng, lại nói: “Vô Ưu, nhớ kỹ thân phận của con, đừng làm phụ hoàng thất vọng.”

Nguyên Vô Ưu buông mắt hành lễ: “Vâng, Vô Ưu xin vâng theo lời dạy của phụ hoàng.”

Lúc này, Khánh Đế mới hài lòng rời đi.

Nguyên Vô Ưu chậm rãi đứng dậy. Nàng từ từ giương mắt lên, biểu cảm bình tĩnh như hồ nước sâu thẳm không chút gợn sóng.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy tiến vào. Hai người có hơi lo lắng không biết ban nãy hoàng thượng nói chuyện gì với công chúa, có khi nào người quở trách công chúa không?

“Công chúa?”

“Chuẩn bị đi, hồi phủ.” Nguyên Vô Ưu xoay người đi vào nội điện.

Sao cơ? Ngọc Châu Ngọc Thúy ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Nhưng chẳng phải hoàng thượng nói muốn phạt công chúa cấm túc nửa tháng hay sao? Sao lại... hôm nay mới là ngày thứ tư thôi mà?

Nguyên Vô Ưu không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì thì khẽ nhướng mày: “Sao?”

Hai người đang ngơ ngác nhanh chóng hoàn hồn. Bọn họ không dám chậm trễ nữa, vội vàng chỉ huy cung nhân bên ngoài vào.

Việc Nguyên Vô Ưu bị hoàng thượng phạt cấm túc nửa tháng, nhưng chỉ chưa đến bốn ngày đã ra khỏi Vô Ưu Cung quay về Hoài Vương Phủ rất nhanh đã lan truyền ra khắp hậu cung và triều đình.


Sau khi tin tức này lan ra, Bình quốc công sa sầm mặt mũi không nói lời nào đi thẳng vào thư phòng, mãi đến giờ cơm tối cũng không ra ngoài, khiến cho trên dưới toàn Bình Quốc Công Phủ đều cảm thấy thấp thỏm bất an.

Quản gia sai một tên hầu nhanh nhẹn đi mời Tam thiếu gia trở về.

Bình Duệ cởi áo khoác trên người xuống rồi đi vào thư phòng. Hắn không chút bất ngờ khi nhìn thấy một đống sách bị quăng ngổn ngang dưới sàn. Hắn liếc mắt nhìn thư phòng một lượt, lập tức ước đoán được mức độ tổn thất.

Một bộ ấm chén, một bộ văn phòng tứ bảo*, một đôi bình hoa bạch ngọc, còn có một đôi sư tử chặn giấy bằng ngọc nữa, đều là những thứ ngàn vàng khó mua được. Bình thường đây là những thứ yêu thích của lão gia, nhưng hôm nay tất cả đều bị ném hết, xem ra hẳn là ông đang rất tức giận.

Tuy nhiên, nhìn lại sắc mặt đã bình tĩnh lại của phụ thân, Bình Duệ khẽ mỉm cười. Hắn có quay về giúp ông hạ hỏa hay không cũng không cần thiết nữa rồi.

(*) Văn phòng tứ bảo: gồm bút lông, mực tàu, triện, giấy.

Bình quốc công nhìn hắn, rất khó chịu mà hừ một tiếng: “Con còn quay lại làm gì? Không phải nói là không nhúng tay vào chuyện này sao?”

“Con chỉ muốn về thăm cha một lát thôi, cho cha đỡ vì bực tức quá mà hại đến thân thể.”

“Con... thôi bỏ đi.” Bình quốc công ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm vào những vật yêu quý đã bị chính mình phá hủy, nặng nề than một câu: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng thượng nhất quyết muốn biến Bình Quốc Công Phủ trở thành bàn đạp của Vô Ưu công chúa, ta có không phục đến thế nào đi nữa thì cũng phải chịu khuất phục mà thôi.”

Bình Duệ mỉm cười: “Cha có thể nghĩ thông, con yên tâm rồi.”

Bình quốc công tức giận, trợn mắt lườm hắn: “Mặc dù những người kia không phải là thân tín của ta, nhưng ít nhất bọn họ cũng phải nể mặt ta mới châm chước cho Tôn gia. Bây giờ thì hay rồi, tất cả đều gạt bỏ hết rồi. Một khi người của Cố gia đã tiếp quản thì cả Kinh thành này sẽ bị Cố gia xâm chiếm hết. Còn nữa...” Mặt Bình quốc công lại trở nên khó coi: “Một đám phản bội tham sống sợ chết Tôn gia, con phải đi xử lý hết cho ta, hừ, bọn chúng tưởng ta là người chết rồi phải không?”

Bình Duệ mỉm cười, không tỏ thái độ gì cả.

Bình quốc công híp mắt: “Sao? Con không đồng ý ư?”

“Không phải là không đồng ý, mà là lần này Tôn gia đi nước cờ quá hay.” Nhà có người già như có báu vật. Người Tôn gia chỉ có vài người trẻ tuổi thông minh mà thôi, nếu những người này được dẫn dắt tốt thì vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Tộc trưởng Tôn gia không phải là người tầm thường.


Sắc mặt Bình quốc công trầm xuống.

“Cha, vị trí hoàng thượng sắp xếp cho người bây giờ đã trở thành sự thật rồi, cần gì phải vùng vẫy nữa? Người cũng biết, con, chính là lối thoát của Bình Quốc Công Phủ.”

Bình quốc công lại thở dài một hơi. Ông đương nhiên biết bề ngoài thì hoàng thượng sẽ không bạc đãi ông, nhưng... chỉ là ông có chút không cam tâm.

Trước kia, vì cái tước vị này, ông đã phải thỏa hiệp rồi. Ông cũng thành công trong việc đưa Bình Quốc Công Phủ lên đỉnh cao trong tay ông. Trong gia tộc vương công, không ai có thể làm được điều đó, nhưng bây giờ mới mấy năm ngắn ngủi đã bị thiệt hại nặng nề, mặc dù là do hoàng thượng ngầm đồng ý nhưng với thù oán giữa Vô Ưu công chúa và ông, nàng há có thể bỏ qua cơ hội báo thù ông sao? Ông chỉ sợ Vô Ưu công chúa lấy việc công trả thù riêng.

Duệ Nhi dựa vào năng lực của chính mình mà khiến hoàng thượng xem trọng, đương nhiên không cần lo lắng về tiền đồ của nó nữa, nhưng cả Bình Quốc Công Phủ rộng lớn này cũng chỉ có mỗi Duệ Nhi là không cần lo lắng mà thôi, những kẻ khác, ai mà không cần ông phải dụng tâm cơ chứ?

Mấy hôm nay, ông khoanh tay đứng nhìn động tĩnh của Vô Ưu công chúa, bất giác cảm thấy thầm kinh ngạc. Tuổi còn nhỏ như thế mà đã có dã tâm của cả tộc Lưu Thị, cũng có cả thủ đoạn hung ác của hoàng thượng nữa, không hổ là con nối dõi của Lưu Thị và hoàng thượng.

Nàng nên cảm thấy vui vì mình là công chúa chứ không phải là hoàng tử, bằng không hoàng thượng cũng không thể tha cho nàng, nhưng cũng chính vì nàng là con gái, ngược lại lại trở thành lưỡi dao sắc bén nhất trong tay hoàng thượng.

Khách quan mà nói, nếu Vô Ưu công chúa chỉ có thủ đoạn tàn độc thì cũng chẳng sao, nhưng nàng còn tinh thông tính toán, từ từ thực hiện, nhìn thì có vẻ không liên quan như chia năm xẻ bảy nhưng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Bình Duệ thấy sắc mặt phụ thân phức tạp thì cũng biết suy nghĩ trong đầu ông.

“Cha đang lo lắng cho đại ca sao?”

Bình quốc công mấp máy môi muốn phản bác nhưng trước ánh mắt thấu hiểu của con trai thứ ba, ông chỉ nhẹ thở dài một tiếng: “Duệ Nhi, cha đương nhiên yên tâm về con, nhưng nếu mấy đại ca con không có tước vị Bình Quốc Công Phủ bảo vệ, sau này, bọn nó chắc chắn sẽ sa sút. Cha tin rằng con có thể lo liệu, nhưng đại ca con lòng dạ hẹp hòi, từ nhỏ đã có khúc mắc với con, chỉ e rằng đến lúc đó, bọn nó có chết cũng không muốn nhận ân huệ của con.”

Hai mắt Bình Duệ vụt sáng, khóe mắt liếc nhìn bên ngoài thư phòng. Hắn cười nhạt: “Cha gừng càng già càng cay, có cha ở đây, người bên cạnh nhất thời cũng không thể bắt nạt mấy huynh ấy được, hơn nữa, con cũng sẽ chăm sóc hai người. Không nói đến phú quý, nhưng chuyện ăn ở thì không thành vấn đề.”

Ngoài cửa, hai tay Bình Lập – đích tử Bình gia nắm thật chặt, đáy mắt ánh lên sự nhục nhã. Những năm qua, mặc dù hắn có khúc mắc, có bất mãn và không cam tâm nhưng hắn vẫn luôn tin rằng cái tước vị này vốn là thuộc về hắn. Hắn coi như đó là điều đương nhiên, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra, thì ra trong lòng cha và Tam đệ, nếu Bình Lập hắn không có cái tước vị Bình Quốc Công Phủ bảo vệ thì hắn thậm chí còn không có khả năng sinh tồn nữa.

Không phải vì cái gọi là gia quy, không phải vì sự khác nhau giữa đích xuất mà là vì thương hại và cảm thông. Bọn họ vẫn luôn xem thường hắn như thế này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận