Phượng Kinh Thiên

“ Nhưng bây giờ hoàng thượng lại giao vụ án này cho Cố công tử điều tra chính, cha vẫn chỉ là người trợ giúp.” Liêu Thanh Vân bình thản lên tiếng, giọng nói cứng nhắc, khô khan không chút âm điệu, có một loại cảm xúc không nói thành lời như hắn vậy.

Liêu đại nhân liếc nhìn Cố Lăng, im lặng trong giây lát rồi mới từ từ nói: “Vụ án này liên quan vô cùng lớn, cha hi vọng con có thể giúp Cố công tử một tay.” Nếu không phải năm đó lão hầu gia có ơn với ông thì sao ông có được như ngày hôm nay, món nợ ân tình này nhất định phải trả.

Liêu Thanh Vân không lên tiếng, dường như là mặc nhận nghe theo.

Cố Lăng nhìn Liêu Thanh Vân nói: “Tối qua, Cố Lăng đã đọc hết hồ sơ có liên quan đến vụ án này. Trước mắt, vụ án này xem như chưa có manh mối gì, nghe Liêu đại nhân nói, Liêu công tử rất giỏi về việc khám nghiệm tử thi, thường có những suy nghĩ đặc biệt trong việc phá án, cho nên ta không mời mà đến, muốn thảo luận với Liêu công tử, mong Liêu công tử giúp ta một tay.”

Mắt Liêu Thanh Vân khẽ híp lại: “Cố công tử nói là xem như vẫn chưa có manh mối, ý là trong lòng Cố công tử đã có manh mối rồi sao? Nếu không ngại, xin hãy nói ra.”

Cố Lăng liếc nhìn hắn, từ từ nói: “Cố Lăng cho rằng, muốn phá án này, chỉ cần hướng giải đúng, vậy thì không còn gì khó nữa rồi.”

Liêu Thanh Vân dường như bắt đầu có hứng thú, giơ tay tỏ ý mời Cố Lăng tiếp tục nói.

Cố Lăng liếc nhìn hai cha con một cái, nói: “Hoàng cung nội uyển, canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài muốn đột nhập vào gây án, trừ khi hung thủ có khả năng bay lên trời hoặc độn thổ, còn không thì Cố Lăng cho rằng, trường hợp người ngoài vào gây án, có thể loại ra đầu tiên.”

“Nguyệt Thanh Cung là tẩm cung của Đại công chúa, con người Đại công chúa vốn khép kín, ở trong cung chưa từng được người khác chú ý, càng không nói là nàng gây chuyện sinh sự, gây ra thù hận. Hơn nữa nếu như là báo thù, hung thủ vốn không cần phải chọn cách lãng phí sức lực như vậy, lại càng không có khả năng hung ác đến mức thiêu chết hết tất cả các cung nhân, nô tỳ trong Nguyệt Thanh Cung. Cho nên, Cố Lăng cho rằng, ta có thể loại được giả thuyết có người tìm Đại công chúa báo thù.”


Liêu Thanh Vân nghiêm túc lắng nghe, gương mặt không cảm xúc gì, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc lại để lộ ra hắn cũng đồng ý với những suy đoán này của Cố Lăng.

Liêu đại nhân ở bên cạnh nghe Cố Lăng phân tích vụ án đâu vào đấy, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Ông không ngờ rằng, Cố công tử nhìn tuổi còn trẻ mà đã có tâm tư cẩn trọng, bình tĩnh như vậy, cũng khó trách lão hầu gia có thể yên tâm cho hắn đơn độc vào Kinh như thế.

“Nếu như không phải người ngoài gây án cũng chẳng phải những kẻ có thù với công chúa hành hung, vậy thì chỉ có hai khả năng: Một là công chúa phát hiện ra bí mật gì đó, bị hung thủ giết người diệt khẩu, hai là...”

Liêu Thanh Vân trực tiếp đánh gãy lời nói của Cố Lăng: “Ta nghiêng về giả thuyết phía sau hơn.”

Cố Lăng ngây ra, lại dần dần nở nụ cười, đưa tay mời Liêu Thanh Vân tiếp tục.

Ánh mắt lạnh lẽo của Liêu Thanh Vân hiện lên sự sắc bén, giọng nói lại không có bất kì cảm xúc nào như cũ: “Nếu như là Đại công chúa phát hiện được bí mật gì đó, hung thủ muốn giết người diệt khẩu thì có rất nhiều cách, vốn không cần phải dùng cách phóng hỏa cả Nguyệt Thanh Cung như vậy. Án này nhìn như là không có bất kì điểm đáng nghi nào, nhưng thật ra có quá nhiều nghi vấn. Hai giả thiết mà Cố công tử loại trừ phía trước càng giúp chúng ta đến gần thân phận của hung thủ hơn.”

Liêu đại nhân lúc này mới bắt đầu hiểu ra, nhìn Cố Lăng rồi lại nhìn Liêu Thanh Vân, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nhưng cũng không ngăn cản lời nói tiếp theo của Liêu Thanh Vân.

Cố Lăng gật gật đầu nói: “Người có thể phóng hỏa mà thần không biết, quỷ không hay ở Nguyệt Thanh Cung, chỉ có những người có thế lực trong cung mới làm được. Đưa mắt nhìn khắp hậu cung, những người có thế lực cũng không nhiều, muốn bắt được hung thủ có lẽ không dễ dàng gì, nhưng cũng không phải là không thể.”


Liêu Thanh Vân trầm ngâm trong giây lát, ánh mắt bỗng lóe sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ta có xem qua miêu tả việc khám nghiệm tử thi của vụ án này, mười lăm cỗ thi thể đều bị thiêu cháy đen, mười lăm cỗ thi thể ngoại trừ việc có thể phân ra được là nam hay nữ, thì gương mặt và dáng người không thể nào nhìn ra được. Mà đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến hung thủ hao tâm tổn huyết đốt cháy cả Nguyệt Thanh Cung. Cho nên, ta dám phỏng đoán, hung thủ thực ra là đang cố che giấu một bí mật động trời ở Nguyệt Thanh Cung.”

Liêu đại nhân hít một ngụm khí lạnh: “Thanh Vân, ý của con là, nguyên nhân ở Nguyệt Thanh Cung, cũng chính là đang nói, nguyên nhân nằm trên người Đại công chúa?”

“Ta hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Liêu công tử.” Cố Lăng mỉm cười nói.

Biểu hiện của sự tán thành của Liêu Thanh Vân với Cố Lăng cũng chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái mà thôi, trên mặt không hề có sự thay đổi gì: “Trong lòng Cố công tử ắt hẳn cũng có hướng điều tra để tìm ra chứng cứ rồi?”

“Nói chuyện cùng Liêu công tử cả một buổi, Cố Lăng đã thông suốt, trong lòng cũng sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.”

Hai người tuổi tác tương đương nói chuyện với nhau một lúc, trong lòng cả hai đều có chút cảm giác tâm linh tương thông, nhìn nhau nở nụ cười.

“Nếu như Cố công tử cần Thanh Vân giúp đỡ, hãy cứ tới tìm ta.”


“Đương nhiên.”

***

Hoàng cung lúc nửa đêm yên lặng không một tiếng động, cung nhân, thái giám canh gác vì chịu gió lạnh mà rụt cổ lại, cố gắng mở to mắt ra quan sát.

Đèn trong cung chập chờn, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gió lạnh gào thét, trừ những cấm quân thỉnh thoảng đi tuần tra ngang qua thì cả hoàng cung đều rơi vào sự yên lặng, tĩnh mịch vô cùng quỷ dị.

Đột nhiên, có một bóng dáng màu đen nhanh nhẹn trốn trong bụi hoa như một con mèo, bình tĩnh hít thở, trốn đội cấm vệ quân đang đi tuần trước mặt.

Sau khi đợi đội cấm quân đi qua, bóng dáng màu đen mới âm thầm điều chỉnh lại hô hấp, nhanh chóng bước về mục tiêu phía trước.

Xuyên qua những con đường phức tạp, rắc rối trong cung, rất nhanh, bóng đen ấy đã bước tới một cung điện hoang tàn, tối tăm. Trong đêm tối, những bậc thang cao ngất của tòa cung điện ấy như muốn nuốt trọn tất cả vào bụng vậy.

Trong cung điện không treo đèn, nhưng ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn trên hành lang dài chiếu vào, vẫn khiến người khác có thể nhìn rõ tên của tòa cung điện này: Vô Ưu Cung.

Trong đêm tối không thể bước lên bậc thang được, phải nép cả người vào tường để đi vào bên trong. Mãi cho tới một góc vắng vẻ, lạnh lẽo nhất, nhìn bức tường cao sừng sững trước mặt, hắn lấy sợi dây thừng ra, bắt đầu bò lên tường...

***


Trong phòng không thắp đèn, đêm khuya tối tăm nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Ngọc Châu và Ngọc Thúy, Nguyên Vô Ưu không hề đánh thức bọn họ, một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình.

Trần mỹ nhân là tai mắt Lưu Thị Oánh Hoa sắp đặt bên cạnh Ngọc phi, vậy thì những người khác nhất định cũng có tai mắt bên cạnh, những tai mắt đó chính là những người nàng cần phải có được nhất.

Vụ án cháy Nguyệt Thanh Cung, trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là một mồi lửa mà thôi.

Phía sau vụ án này là một trận tranh đấu âm thầm, Đại công chúa chỉ một con cờ phải hi sinh, mà người hi sinh Đại công chúa nếu không phải là Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh thì chính là Nhị hoàng tử Nguyên Hạ Sinh. Hai người này đều có mức độ đáng nghi là năm mươi phần trăm. Để xác định được mục tiêu, việc nàng cần làm là phải tìm được chứng cứ, hoặc là chứng minh Nguyên Hựu Sinh vô tội, hoặc là chứng minh Nguyên Hạ Sinh có tội.

Mà muốn làm được những điều này, trước hết, nàng cần phải tìm ra người mà nàng có thể sử dụng được. Vì vậy, nàng phải tìm được những tai mắt mà Lưu Thị Oánh Hoa đã cài vào, có lẽ những tai mắt này sẽ thay đổi sau cái chết của Lưu Thị Oánh Hoa, không còn trung thành nữa.

Cho dù như vậy, nàng cũng không thể dễ dàng bỏ qua bất kì khả năng nào, chỉ cần cho nàng biết những người này là ai, nàng sẽ tự có cách khiến họ ra sức vì nàng mà làm việc. Cách đêm ba mươi vẫn còn mười hai ngày nữa, nếu như nước cờ này nàng thua, vậy nàng phải thực hiện ngay phương án thứ hai mới được.

Nếu như là trước ngày hôm qua thì thời gian mười hai ngày còn lại không thể nói là dài nhưng cũng không phải là ngắn.

Nhưng hiện tại, hình như nàng lại có thêm một đối thủ cạnh tranh nữa rồi.

Nhân vật đại diện cho thế hệ mới của Cố gia - Cố Lăng, trong một đêm đã vang danh khắp kinh thành, tuổi còn trẻ nhưng lại có thể khiến Cố gia yên tâm cho hắn một mình vào Kinh. Chỉ dựa vào điểm này thôi, nàng cũng sẽ không xem nhẹ đối thủ cạnh tranh này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận