Phượng Kinh Thiên

Đối với sự đùa cợt của Không Vô Hồn, Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời, không lên tiếng.

Không Vô Hồn đợi một hồi lâu vẫn không thấy nàng phản ứng lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy dáng vẻ ngẩng đầu nhìn trời của nàng, cũng không nhịn được1sự tò mò mà nhìn lên trời theo nàng. Bầu trời cũng được xem là trong xanh sáng sủa, chẳng qua...

“Trò đùa nhỏ.”

Nguyên Vô Ưu một tay nắm dây cương, một tay còn lại vuốt vuốt cằm, hỏi: “Sư thúc tổ tuổi cao?”

Phía sau im lặng vài giây, sau8đó liền vang lên giọng nói âm thầm nghiến răng: “Cao, tuổi?” “Lẽ nào không phải? Tuy rằng sự thúc tổ có thuật lưu giữ dung nhan, nhưng theo bản công chúa, sự thúc tổ tuổi cũng đã gần bốn mươi rồi.” Không Vô Hồng hít một hơi: “Tuổi2gần bốn mươi?” Khoảnh khắc tiếp theo, hắn mạnh mẽ nâng cao giọng, giọng nói mê hoặc lòng người bỗng chốc bị kéo cao lên. “Con mắt chó nào của người thấy ta gần bốn mươi rồi?” Thượng tiên đầy khí chất trong khoảnh khắc như đã bị rớt4xuống phàm trần. Nguyên Vô Ưu cười thấp, không hề đem sự tức giận xù lông của một tiên nhân nào đó đặt vào trong mắt, đổi với những chữ đầy tính công kích của hắn cũng dường như không để ý. Nghe thấy nàng cười, Không Vô Hồn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”

“Trò đùa nhỏ thôi.” Lần này đến lượt Nguyên Vô Ưu cười cợt.

“Ngươi...” Không Vô Hồn cúi đầu xuống trừng mắt nhìn nàng, nhưng ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại, một bụng tức giận cũng bỗng chốc bị quên sạch, giống như là phát hiện một bí mật kinh thiên động địa mà quỳ xuống phía sau Nguyên Vô Ưu. Lúc hắn muốn đưa tay ra xác định lại, bỗng lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của nàng.

“Ngươi tốt nhất đừng có đụng đến tóc của ta.” Kiểu tóc này mỗi ngày đều tốn của nàng rất nhiều thời gian. Bàn tay của Không Vô Hồn dừng lại trong không trung, khẽ híp mắt lại, nhưng lại dùng một giọng không để ý lắm mà nói: “Ta phát hiện bí mật của ngươi rồi, Tiểu Vô Ưu.” “Ừ, có cần ta nói chúc mừng không?”

Khóe miệng Không Vô Hồn co rút, tiểu cô nương này... lẽ nào là sống trên núi quá lâu, nên bây giờ cô nương dưới núi đều trở thành kiểu khó khiến người khác yêu thích như thế này rồi?

Bỏ đi, không chọc tiểu cô nương nữa.

Không Vô Hồn ngồi lên yên ngựa, cùng ngồi chung một con ngựa với Nguyên Vô Ưu.

“Vì sao người lại không sợ ta?” Nguyên Vô Ưu quay đầu liếc xéo hắn: “Quỷ ta còn không sợ, sao phải sợ người như ngươi?”


Đáy mắt Không Vô Hồn lướt qua một tia sáng, lại cười nói: “Người không hồn, không phải là quỷ sao?” “Ta mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, người có thể giúp người, trong nước Đại Nguyên này, chỉ có ta.” Nguyên Vô Ưu vô cùng bá đạo nói. Không Vô Hồn rũ mắt xuống, thần sắc không rõ, giọng nói đùa nghịch như cũ: “Tiểu Vô Ưu, người đang du ta quy thuận ngươi?” “Không, ta đang thương lượng.” “Thương lượng?” Không Vô Hồn đùa vui nhấn mạnh hai chữ.

Nguyên Vô Ưu siết chặt dây cương khiến ngựa đi chậm lại, có vẻ thong thả.

Đầu Không Vô Hồn gối lên hai tay, cả người đều nghiêng về phía sau, một động tác khó khăn như vậy nhưng khi hắn làm, lại nhẹ nhàng, thoải mái và biếng nhác giống như là đang dựa vào lưng ghế vậy.

Hai người không lên tiếng nữa, tuấn mã màu trắng chở hai người chầm chậm đi vào trong thành, mắt đã thấy cửa Đông ngay trước mắt rồi.

Bóng dáng Không Vô Hồn lướt qua, rồi biến mất. Nguyên Vô Ưu dừng ngựa, nhìn về phía hắn biến mất, khẽ mỉm cười, lại ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời trong xanh nhưng mưa gió sắp đến rồi.

Buổi triều sớm hôm nay, trên Kim Loan Điện, cả triều đình đều chấn động, bởi vì Bình Lập lên triều rồi.

Bình Duệ cúi đầu, hóa ra đây chính là lễ vật đáp trả mà Vô Ưu công chúa tặng cho hắn, để Bình Lập đàn áp khí thể của hắn, đâm cái gai này vào mắt hắn, quả thực khiến cho lòng hắn rất là không thoải mái.

Thực ra không phải chỉ mình Bình Duệ không thoải mái, mà quan viên của cả triều đình cũng không thoải mái, nhưng có không thoải mái đi chăng nữa thì cũng phải nhịn xuống.

Bình tướng quân tuổi còn trẻ đã được phong tướng, vị trí cao, quyền lực lớn không nói, chỉ riêng sự trọng dụng mà hoàng thượng dành cho hắn đã đủ để bọn họ không dám đắc tội với hắn rồi. Có hắn ở đây, Bình Lập vào triều, thực ra cũng không khiến người khác bất ngờ và cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng khiến bọn họ chấn kinh và cảm thấy phẫn nộ là, ngày đầu tiên Bình Lập vào triều, đã khiến cho sự bình yên mà bọn họ cố gắng duy trì nổi sóng, khiến bọn họ trở tay không kịp.

Bầu không khí trong đại diện im lặng lạ thường, không khí dường như đều ngưng tụ lại vậy.

Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ việc Bình Lập lúc này đang quỳ dưới điện, cung kính trình lên bản tấu chương.


Hắn đích thân dâng tấu xin hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc những quan viên nhận hối lộ, đút lót và có liên quan đến vụ án Sử Ngưng Tương được chuộc thân kia. Từ quan viên Kinh thành đến quan viên địa phương, chỉ cần là những quan viên có dính líu đến đều bị liệt kê vào danh sách trong tay hắn.

“Trình lên đây.” Khánh Đế lạnh giọng nói.

Thi Tề bước lên trước nhận lấy bản tấu trong tay Bình Lập, trình lên cho Khánh Đế.

Sau khi Khánh Đế xem xong, hai tay bộp một tiếng gấp bản tấu lại. Thực ra âm thanh cũng không lớn lắm, nhưng giờ phút này trong đại diện quá mức yên lặng, nên khiến cho âm thanh đó vang vọng chấn động lòng người hơn.

bên dưới, không ít người đã mồ hôi đầm đìa, cũng có không ít người chuyện không liên quan đến mình nên lạnh lùng bàng quan đứng nhìn, còn có một số người kinh hoàng khiếp sợ, sợ mình bị liên lụy vào. Ánh mắt của Khánh Để lướt qua từng triều thần bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người Cố Lăng, con người đen lại càng thêm sâu, nhưng giọng nói nhàn nhạt hỏi: “Cổ khanh thấy chuyện này thế nào?” Cố Lăng đứng ra khỏi hàng, cung kính nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần xin được xem xét lại bản tấu của Bình quốc công.”

Một hòn đá gợi lên biết bao cơn sóng!

Một câu xem xét lại của Cổ Lăng khiến người khác kinh ngạc, nhưng còn không khiến người khác khiếp sợ bằng một tiếng gọi Bình Lập là Bình quốc công của hắn.

Đại công tử phủ Bình Quốc Công đã thừa kế tước vị, rất nhiều người đều biết việc này, nhưng bởi vì Bình quốc công Bình Hữu Trị ảnh hưởng quá lớn, nên tất cả mọi người vẫn không ý thức được người làm chủ phủ Bình quốc công bây giờ là Bình Lập.

Bình Lập mang theo tước vị lên triều, đối với triều đình mà nói, không tính là chuyện lớn, nhưng cũng tuyệt không phải là chuyện nhỏ.

Điều này thể hiện cho việc, quyền lực trong triều lại sắp trải qua một trận huyết chiến để thay đổi rồi.

Ngày đầu tiên Bình Lập lên triều đã khua chiêng gióng trống như vậy, đích thân xin xử phạt nghiêm minh những quan viên dám phản bội Bình Quốc Công Phủ của hắn. Tuy không được tốt, thậm chí là hèn hạ, nhưng lại là một chiều cao minh. Tự chặt một tay, ắt có đường lui. Hoàng thượng hỏi ý của Cổ Lăng, chính là để Cố Lăng tỏ rõ thái độ của mình.


Nhưng Cổ Lăng... Thái độ này cũng thật đã vượt qua dự liệu của mọi người, đẩy cục diện càng ngày càng sai, càng ngày càng trở nên phức tạp hơn.

cố Lăng dựa vào quyền lực của Vô Ưu công chúa, Vô Ưu công chúa dựa vào thể lực của cổ gia, đã là chuyện không cần nói mà ai cũng biết, cũng là sự thực mà hoàng đế đã ngầm cho phép, mà Vô Ưu công chúa và phủ Bình Quốc Công có thù oán với nhau cũng là sự thực. Đây là chuyện mà mọi người trong Kinh thành không ai là không biết.

Suy nghĩ từ đó, Cổ Lăng này và phủ Bình Quốc Công đương nhiên phải đứng về hai phía đối lập với nhau, cho dù hoàng thượng có ý thiên vị, Cố Lăng cũng không nên có thái độ như vậy chứ?

Nhưng Cố Lăng lại có thái độ như vậy, thật khiến người khác khó hiểu. Tuy nhiên, dù trong lòng mọi người có suy nghĩ trăm bề, cũng vẫn không theo kịp những gió chuyển xoay vần tiếp theo đó. “Cổ khanh cho rằng, ai có thể đảm nhận trách nhiệm điều tra vụ án này?” Cố Lăng trả lời: “Bẩm hoàng thượng, thần cho rằng, vụ án này để Bình quốc công tra án là thích hợp nhất.”

Mọi người kinh hãi, Cố Lăng không đối đầu với Bình Quốc Công Phủ thì thôi đi, coi như là hắn khéo đưa đẩy, nhưng bây giờ là chuyện gì vậy? Cổ Lăng vậy mà cố gắng giúp đỡ Bình Lập? Thiên vị Bình Lập?

Ánh mắt Khánh Đế lướt qua Bình Duệ, hỏi: “Bình tướng quân thấy thế nào?” Bình Duệ ngẩng đầu, sắc mặt bình thản và đạm mạc như cũ: “Mạt tướng không có ý kiến gì về chuyện này.” Khánh Để có chút im lặng, rồi sau đó nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy, chuẩn tấu, bãi triều!”

Mọi người đồng loạt cung tiễn. Sau khi Khánh Để rời đi, thì triều thần quỳ dưới đất mới đứng dậy, bầu không khí im lặng trong đại điện bị phá vỡ, dần dần trở huyên náo.

Bình Lập đối với những lời thăm dò thật giả và những lời nói kia, bất kể là quan lớn hay quan nhỏ, hắn đều mang theo một nụ cười, thái độ hòa nhã, điều này khiến tất cả đều âm thầm kinh ngạc, ấn tượng đối với hắn cũng thay đổi.

Bình Lập vừa cười, vừa nói chuyện với những người bước tới hàn huyên, vừa nhìn chăm chú Bình Duệ, thấy hắn đứng giữa một đám quần thần khẽ mỉm cười với mình, sau đó hắn liền quay người rời đi. “Tam đệ.” Bình Lập vội gọi hắn đứng lại.

Mọi người vốn đang vây quanh Bình Lập thấy vậy, cũng đều biết ý mà lui xuống, không làm phiền nữa. Bình Lập bước lên trước, cười nói: “Hôm nay để về phủ dùng bữa trưa đi, huynh đệ chúng ta cùng nhau uống ly rượu.” Bình Duệ rũ mắt, giây tiếp theo hắn liền nâng mắt lên, cười nói: “Đại ca có lời mời, tiểu đệ nào dám không theo?” Bình Lập có vẻ rất vui, thậm chí đưa tay ra vỗ vỗ vai Bình Duệ: “Vậy ta về phủ đợi đệ.” Bình Duệ cười gật gật đầu.

Một màn huynh đệ tình thâm như vậy rơi vào trong mắt mọi người, trong lòng họ đều có một cảm giác khác lạ, thánh ý khó dò, hoàng thượng thế mà lại trọng dụng phủ Bình Quốc Công một lần nữa? Mà Cố gia này cũng thật kì lạ! Mọi việc, thật là càng ngày càng trở nên khó đoán rồi.

Một vài quan viên có chút thích thú và quen biết đi đến và thấy tình cảnh này, quay mặt nhìn nhau một cái, có chút bất ngờ, không biết trong hồ lô của Cổ Lăng đang bán thuốc gì? Bọn họ đều bị hắn làm mơ hồ rồi!

Mùa đông chưa hết, ánh trăng trong trẻo, khiến cho ban đêm có chút lạnh lẽo, chẳng qua, so với những cơn rét lạnh đến thấu xương, sự lạnh lẽo này vẫn khiến mọi người dễ chịu hơn.

Hậu đường vườn Bán Ba, đèn cầy cháy sáng. Liêu Thanh Vân cúi người, hết sức chăm chú lắp ráp lại những bộ hài cốt mà hắn nhặt được ở bãi tha ma.


Tên sai vặt đứng cạnh bên ngoài thấy Cố Lặng bước vào, vội bước lên trước hành lễ và thấp giọng báo: “Cổ đại nhân, công tử nhà ta đang ở hậu đường, người đợi ở sảnh trước, hay là đi hậu đường?”

Đối với vườn Bán Ba của Thanh Vân, Cố Lăng đã đi lại quen thuộc như phòng khách của chủ nhà mình vậy. “Không cần phải làm gì cả, ta đi hậu đường.” Nghe thấy lời này, tên sai vặt vốn đang chuẩn bị đi dâng trà lên dừng bước lại, cũng không xem Cố Lăng là người ngoài nữa.

Cố Lặng bước nhẹ vào trong hậu đường. Liêu Thanh Vân đang làm việc, Cố Lăng cũng không lên tiếng làm phiền. Nhìn các vật phẩm trưng bày ở bốn phía xung quanh, Cổ Lăng khẽ mỉm cười, những lưỡi dao hay thi thể khiến người khác dựng cả tóc gáy này nhìn nhiều thì thành quen thôi.

Cố Lăng đưa tay ra lấy một cây đao nhỏ dùng để róc xương cầm trong tay quan sát, tưởng tượng cảnh Thanh Vân lần đầu tiên sử dụng con dao này, hắn có chút buồn cười.

“Tâm trạng hôm nay của huynh rất tốt.”

Cố Lăng quay đầu, nhìn Liêu Thanh Vân đang rửa tay sau khi làm việc xong, nghĩ đến tình thế trong triều hiện nay, hắn thu lại ý cười trên mặt, nhàn nhạt nói: “Bình Lập hôm nay vào triều rồi.”

“Đây không phải là do huynh một tay thúc đẩy sao?” Liêu Thanh Vân lấy một chiếc khăn sạch lau đi nước còn đọng lại trên tay, nâng mắt nhìn Cổ Lăng, tuy bản thân hắn chưa vào triều, nhưng động tĩnh trong triều, hắn đều để ý tới.

Cố Lăng cúi đầu nhìn chằm chằm con dao nhỏ trong tay, nghĩ đến những lời nàng nói với hắn đêm qua ở Vọng Giang Các mà cất lời: “Mãi đến hôm nay ta mới hiểu, vì sao nàng lại dùng Bình Lập rồi.”

Động tác lau tay của Liêu Thanh Vân khẽ dừng lại, không lên tiếng.

Cố Lăng cất con dao trong tay về chỗ cũ, có chút tò mò nói: “Huynh từng có khúc mắc gì với hắn sao?” Hắn phát hiện Thanh Vân không muốn nói nhiều về Bình Duệ, nếu không thì Thanh Vân cũng sẽ không im lặng mãi cho đến ngày hôm nay. Thanh Vân nhất định có mối quan hệ không bình thường với Bình Duệ.

Hai người quay lại đại sảnh lần nữa, tên sai vặt theo bản năng dâng trà lên, sắc mặt của Liêu Thanh Vân có chút hoảng hốt.

Sự tò mò trong lòng của Cổ Lăng càng ngày càng sâu, nhưng cũng không hối thúc hắn. Bất kể Thanh Vân và Bình Duệ có quan hệ sâu xa gì, nếu hắn hỏi, Thanh Vân nhất định sẽ nói với hắn.

Không phải là vì hắn, mà là vì nàng.

Cố Lăng uống liên tục ba chén trà, cuối cùng mới nghe được giọng nói của Liêu Thanh Vân, nhưng điều hắn nghe được lại khiến hắn bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận