Phượng Kinh Thiên

Dường như tất cả đang nhìn thấy thần tiên cưỡi tường vân ngũ sắc, nhẹ nhàng đáp xuống nhân gian.

Không Vô Hồn im lặng đứng chính giữa đại sảnh, như thượng tiên không nhiễm bụi trần, thoát tục xuất thần, rõ ràng y mặc quần áo diễm lệ vô cùng, nhưng cả người vẫn tỏa ra sự thanh thoát cách biệt trần thế.

Yên ắng không tiếng động! Không Vô Hồn không quan tâm đến sự im lặng của mọi người, ánh mắt1hờ hững như thần tiên nhìn xuống chúng sinh, lướt nhìn mọi người một lượt, giọng nói bay bổng kì diệu vang lên. “Tại hạ là Không Vô Hồn, bái kiến chư vị khách quý.”

Qua một lúc lâu, đám người ngây ngẩn như bị người khác hạ chú thuật mới lần lượt hoàn hồn. Không Vô Hồn vỗ tay, hai hàng người hầu nối đuôi nhau đi vào. “Hôm Tết Nguyên tiêu, tại hạ thất lễ khiến chư vị sợ hãi, hôm8nay lại mời các vị đến đây tụ tập, chuẩn bị một phần lễ mọn, mong quý vị vui lòng nhận cho.” Lời vừa dứt thì người đã đi mất, những người tinh mắt chỉ kịp thấy ông áo đỏ tươi biến mất trên lầu hai. Nếu như không phải biết trước thân phận của Vô Hồn, thì việc y xin lỗi mà cao ngạo ngông nghênh thế này sớm đã khiến những vương công quý tộc ở đây tức giận rồi.

Nhưng2biết được y là truyền nhân của Khai quốc Quốc sư thần bí và truyền kì nhất nước Đại Nguyên, ngay cả hoàng thượng cũng đã mặc nhận rồi, mọi người chỉ đành nuốt ấm ức vào trong, im lặng không nói gì.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy “lễ mọn” của y, sự ấm ức và im lặng này đều tự động biến mất. Mặc dù không phải là vật gì quá hiếm lạ nhưng giá trị của “lễ mọn” cũng không hề4tầm thường, huống hồ nhiều người như thế này, mỗi người đều có phần, cộng hết lại, sự giàu có bậc này làm sao không khiến người khác chấn kinh được?

Trong gian sương phòng đầu tiên ở lầu hai, Nguyên Vô Ưu nhìn Không Vô Hồn làm như đôi chân chỉ để trang trí mà trực tiếp bay lại gần người nàng. Nàng cúi đầu nhìn bộ quần áo đỏ tươi diễm lệ trên người y, nghiền ngẫm mỉm cười.

“Tiểu Vô Ưu, người đang cười nhạo ta sao?” Không Vô Hồn hơi bĩu môi nói.

Nguyên Vô Ưu rùng mình một cái, giơ ngón tay đấy cái đầu đang tựa lên vai mình của y: “Tránh xa ta ra một chút, cho dù ngươi không khiến ta buồn nôn thì ngươi cũng tự thấy buồn nôn mà đúng chứ? Việc gì phải thế?

Ngay sau đó, Không Vô Hồn liền xuất hiện trên ghế quý phi, ngả ngớn nằm nghiêng trên chiếc ghế quý phi trong phòng, ánh mắt hờ hững liếc qua những người ở đó, cuối cùng dừng lại trên người Cố An An đang nhìn


mình đến ngây người. Y xấu xa cười, nháy mắt với nàng: “Qua đây.” Cố An An đi qua theo lời của hắn như bị trúng tà. Sắc mặt Cố Lăng khẽ biến, chạy nhanh như chớp qua đứng chặn trước mặt Cố An An, ánh mắt nhìn Không Vô Hồn sắc lẹm như dao: “Ngươi đã làm gì?” Người trước mắt rõ ràng thanh đạm như tiên nhưng lại phát ra tà khí từ trong xương cốt.

Không Vô Hồn mỉm cười, ánh mắt chuyển sang Nguyên Vô Ưu. Sau đó, y cũng nháy mắt với nàng, nhưng lần này lại không mang yêu khí mà lại là ánh mắt vô tội: “Tiểu Vô Ưu, ta không làm gì cả.” “An An?” Cố Lăng vừa cảnh giác nhìn Không Vô Hồn chằm chằm vừa nghiêng đầu gọi Cố An An, nhưng Cổ An An không hề có hành động gì, cả người cứng đơ như khúc gỗ. Cố Lăng nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Môi Không Vô Hồn hơi nhếch lên, đáng tiếc, có khắc tinh của hắn là Nguyên Vô Ưu đang ở đây.

Liêu Thanh Vân cảm thấy có gì đó không đúng, hắn cũng đi qua. Nguyên Vô Ưu dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái đơn giản, ánh mắt Cố An An đang ngơ ngẩn như khúc gỗ liền chớp một cái, nàng hơi khó hiểu nhìn Cố Lăng đang đứng chắn trước mặt mình: “Ca ca, sao vậy?”

Liêu Thanh Vân nhìn nàng, ánh mắt chợt lóe lên nhưng cũng chỉ mím môi, buông mắt nâng tách trà bên tay lên.

Lòng Cố Lặng thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Nguyên Vô Ưu ngây ra một lát rồi cảm kích gật đầu với nàng, nhưng mặt không đổi sắc lắc đầu với Cố An An vẫn còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Không sao.” Nguyên Vô Ưu thu tay lại, nhìn Không Vô Hồn, mặt hơi nghiêm lại, nghiêm túc cảnh cáo: “Sau này không được vậy nữa.” Không Vô Hồn cười hì hì, rất buồn chán nói: “Chẳng qua ta thấy tiểu cô nương rất đáng yêu nên trêu chọc chút thôi.” “Ồ, vậy sao?”

Không Vô Hồn nhướng mày, đáy mắt vụt qua ánh nhìn cảnh giác: “Làm sao?”

“Không sao, chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, bản công chúa chẳng thừa hơi đi quan tâm đến những kẻ không liên quan đến mình, nhưng...” Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nói rất chân thành: “Nếu như là người bên cạnh bản công chúa, bất kể là nam hay nữ, người trêu chọc vào thì ta có vô số cách để khiến người phải cưới cô ta hoặc hắn ta, cho người chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Phụt” Liêu Thanh Vân phun ra một ngụm trà. Cố Lăng lấy tay bụm miệng chặn lại tiếng họ sắp sặc ra, hai mắt Cố An An phát sáng, sùng kính nhìn chằm chằm vào Nguyên Vô Ưu.

Khóe môi, gò má và khóe mắt của Không Vô Hồn đều không nhịn được mà co giật dị thường.


“Ngươi thật bất công, vậy ta sẽ chàng ghẹo ngươi, xem ngươi làm sao có thể muốn ta cưới ngươi?” Không Vô Hồn cười như không cười kháng nghị.

Nghe thấy lời này, động tác lau nước trà bên khóe môi của Liêu Thanh Vân dừng lại.

Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Ngươi chắc chắn ư?” Không Vô Hồn nhướng mày: “Đương nhiên chắc chắn rồi, sao, người muốn ta cưới ngươi à? Tiểu Vô Ưu?”

Nguyên Vô Ưu giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc: “Không, ta nói là, ngươi chắc chắn, là người đùa giỡn ta, chứ không phải là ta đang đùa giỡn ngươi chứ?” Không Vô Hồn ngây người, lập tức liên hóa đá.

Liêu Thanh Vân mím môi cười, trong lòng thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn liền ngây người. Nàng vĩnh viễn sẽ không dùng thái độ và ngữ khí này để nói chuyện với hắn đúng không? Cũng như nàng vĩnh viễn sẽ không đối xử thân thiết với hắn như với Ninh Thanh.

Cố An An quyết định, từ giây phút này trở đi, người nàng sùng kính nhất chính là Vô Ưu công chúa. Cố Lặng yên lặng cười, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không phải là như thế này hay sao? Nếu như không có nàng, hôm Tết Nguyên tiêu sẽ xảy ra chuyện gì, e rằng không ai dám nghĩ tới nữa.

Hắn chưa bao giờ là kẻ tin vào vận mệnh, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy, có lẽ sự tồn tại của nàng chính là vận mệnh, vận mệnh là người nắm giữ vận mệnh của tất cả mọi người. Tiểu Hoa Tử bước vào, nhìn thấy đám người không nhịn được cười trong phòng thì có hơi ngạc nhiên. Xảy ra chuyện gì rồi?

“Sao vậy?” Nguyên Vô Ưu bình thản lên tiếng. Tiểu Hoa Tử bước lên trước, cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm công chúa, Đào gia Thất tiểu thư cầu kiến Liêu công tử.” Ý cười nơi đáy mắt Liệu Thanh Vân biến mất, sắc mặt trở nên lạnh nhạt.

Cố Lặng hơi ngạc nhiên nhìn Liệu Thanh Vân, sắc mặt Cố An An có chút thay đổi, nhưng nghĩ đến việc ban nãy Liêu đại ca tức giận, rồi lại nghĩ người trong lòng Liêu đại ca là Vô Ưu công chúa, mà Vô Ưu công chúa - ngay cả người như Vô Hồn công tử đây cũng không thể kiếm được chút lợi lộc gì trên người nàng, huống hồ là Đào Phi Vũ?

Cổ An An cảm thấy, nàng vẫn nên thong thả đứng quan sát một bên thì hơn, bằng không động chạm phải Vô Ưu công chúa là việc rất xui xẻo.


“Công chúa, Thanh Vân đi ra ngoài một chuyến.” Liệu Thanh Vân cung kính xin chỉ thị. Hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết việc này, bằng không để truyền ra ngoài thì không thể xử lý nổi. Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Đi đi.” Cổ An An thầm quan sát sắc mặt của Vô Ưu công chúa, thấy nàng bình tĩnh không đổi sắc, ngay cả tò mò cũng không có, lòng nàng ta thầm thở dài một tiếng. Liêu đại ca, huynh tự cầu phúc cho mình đi, ai bảo huynh đi thích người chỉ có thể ước chứ không thể với tới cơ chứ!

Cố Lăng vô thức bưng tách trà bên tay lên nhấp một ngụm, buông mắt thật thấp.

Không Vô Hồn quan sát hết biểu cảm của mọi người, y nhướng mày hứng thú nhìn Nguyên Vô Ưu. Y xoa nhẹ chiếc cằm xinh đẹp và thầm suy nghĩ: nha đầu này hời hợt như vậy, lại rất khôn khéo, nàng còn chưa dậy thì

mà đã nghiêng thành thế này rồi, không biết khi nàng đã hoàn toàn nở rộ rồi sẽ nhận được bao nhiêu tơ tình nữa đây?

Hơn nữa, càng quan trọng hơn là,y đột nhiên thấy hơi hiếu kì, rốt cục nàng sẽ đi đến vị trí như thế nào? Đào Phi Vũ không ngờ người ngồi sau tấm rèm lại là tùy tùng của Vô Ưu công chúa. Nguyên Vô Ưu rõ ràng không ở đây nhưng lại cố ý làm vậy, chẳng lẽ lo lắng sẽ xuất hiện nguy hiểm gì sao?

Đứng một mình trong sương phòng hoa lệ rộng rãi, nghĩ lát nữa Liêu Thanh Vân sẽ xuất hiện, Đào Phi Vũ căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Nàng mím môi đến bên cửa sổ, nhìn đường phố náo nhiệt bên dưới, cảm xúc hơi dao động.

Liêu Thanh Vân bước vào, nhìn bóng lưng nàng, hắn nhíu mày nhưng không hề do dự mà bước qua. “Thất tiểu thư.”

Đào Phi Vũ giật mình, chậm chạp quay đầu.

Liêu Thanh Vân đứng sau lưng nàng, hắn nhìn nàng, ánh mắt... bình tĩnh đến kì lạ, bình tĩnh đến mức, không hề mang chút căng thẳng hay khác lạ nào. Đào Phi Vũ hơi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy mình không nên đến tìm hắn.

“Ta... ta đột nhiên nhớ ra mình còn có chút việc, ta đi trước đây.” Nói xong, nàng bèn hoảng hốt cuống quýt xoay người rời đi.

“Thất tiểu thư.”


Đào Phi Vũ giả vờ không nghe, bước chân nhanh hơn. Nàng đột nhiên không muốn nghe ý kiến của hắn nữa.

“Tiểu Thất.”

Đào Phi Vũ đột nhiên dừng bước. Đã bao lâu rồi nàng chưa nghe hắn gọi mình như thế này? Tiểu Thất, Tiểu Thất, không ai biết rằng sở dĩ nàng dùng tên Tiểu Thất, là bởi vì hắn là người đầu tiên gọi cái tên này. Rất nhiều hồi ức tưởng chừng đã quên đi đột nhiên tái hiện lại một cách rõ ràng trong đầu nàng sau tiếng gọi Tiểu Thất ấy của hắn. Rõ ràng như thế, thân mật như thế.

Đào Phi Vũ đột nhiên lã chã rơi lệ.

Thấy nàng dừng bước, Liêu Thanh Vân không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại trái tim lại chùng xuống. Bây giờ hắn có thể chắc chắn nàng cũng đồng ý và cả mong đợi nữa chứ không chỉ là ý của người nhà Đào gia. Thời niên thiếu, nói rằng hắn đối xử với nàng như em gái, chi bằng nói hắn đối xử với nàng như em trai thì đúng hơn. Sau này, tình cảm bạn bè ấy lại kết thúc tuyệt tình như vậy, hắn tưởng rằng nàng rất ghét hắn, thật không ngờ...

“Đừng... đừng nói được không? Liêu... Liêu nhị ca?” Đào Phi Vũ ôm mặt thút thít lên tiếng, cũng nói lên khát vọng sâu kín nhất trong lòng nàng. Liệu nhị ca, những năm này, chỉ cần ban ngày lạnh lùng với hắn, ban đêm nàng sẽ mơ thấy cảnh nàng chạy theo sau lưng hắn gọi Liêu nhị ca như ngày xưa.

Liệu Thanh Vân im lặng. Nghe thấy nàng lại gọi hắn Liêu nhị ca, lòng hắn không những cảm thấy không vui, mà còn u ám vô cùng. Hắn không ngờ sự việc lại đi đến bước này, Đào Phi Vũ đối với hắn... mấy năm nay, cho dù có gặp nàng, nàng đa số cũng chỉ lơ hắn đi, kể từ khi nào... nàng đối với hắn lại như vậy?

Hắn rất ngạc nhiên, nhưng... việc này hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết, đối với nàng, đối với hắn, đều tốt.

Không nghe thấy tiếng hắn, nước mắt Đào Phi Vũ khó khăn lắm mới ngừng nay lại tuôn trào như mưa. Nàng đã từng lo lắng, cũng đã từng nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ không thích nàng, dù sao thì nàng đã từng đối xử không tốt với hắn như thế, chính nàng đã kết thúc tình bạn giữa hắn và nàng.

Nhưng, lúc thật sự biết được hắn không thích nàng, nàng mới phát hiện ra mình quả thật rất yếu đuối, nàng không thể chịu đựng được kết quả như thế này. “Tiểu Thất...”

“Ta không muốn nghe.” Đào Phi Vũ chạy vọt ra ngoài.

Liệu Thanh Vân nhìn người vừa chạy ra ngoài, lông mày hơi nhăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận