Phượng Kinh Thiên

Việc hai nhà Đào - Liêu kết thân vốn đã khiến người khác chú ý, hơn nữa đó còn là hoàng thượng ban hôn.

Tin tức nhanh chóng được lan ra, khiến cho cả triều đình và hậu cung đều kinh ngạc và suy nghĩ sâu xa. Tuy rằng đều là thông qua mối quan hệ cá nhân mà biết được mối hôn sự này là ân điển mà Mai phi cầu xin cho nhà mẹ, nhưng vấn đề cũng nằm1ở đó.

Tuy là cầu xin ân điển, nhưng cũng là đã cầu xin được! Hơn nữa người cầu xin ân điển lại còn là Mai phi! Phải biết rằng, không chỉ là triều thần và hậu phi, đến ngay cả bản thân hoàng đế cũng hiểu rõ trong lòng, mỗi một hành động nhỏ nào của ông cũng có thể làm lòng người khác dậy sóng. Rõ ràng là biết sẽ gây nên sóng gió trong lòng mọi người, nhưng8hoàng thượng vẫn ân chuẩn ân điển này! Chuyện này nói rõ điều gì? Trong lòng tất cả mọi người có cả trăm ngàn suy nghĩ, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ! Điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề: chính là Mai phi chưa bị thất sủng, thậm chí còn đang đắc sủng. Mà việc bà đắc sủng như vậy cũng nói rõ, trước giờ hoàng thượng vẫn luôn thích kéo những người có liên quan cùng2nhau xử tội cũng không hề vì chuyện của Đại hoàng tử mà giận dữ, không vui với Mai phi cùng Ngũ hoàng tử.

Từ kết quả này nói lên điều gì? Người có lòng đều nghĩ đến chuyện lúc ban đầu, lại âm thầm so sánh kết cục, trong lòng cũng dường như hiểu rõ chút.

Vụ án của Đại công chúa, khiến người khác phải giữ kín miệng như bưng như một điều cấm kỵ.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng4tử bị liên lụy vào trong, cả hai người đều bị xử chết, mẫu thân của Nhị hoàng tử là Ngọc phi cũng bị xử tội chết, nhưng Mai phi lại vẫn an toàn không hề hấn gì, sử gia rớt đài, nhận một kết cục thê thảm mà Đào gia lại... được hưởng vinh hoa. Nghĩ đến đây, không ít người như chợt bừng tỉnh, chẳng trách Liêu gia và Đào gia cùng từ bỏ mối hiềm khích khi xưa, còn kết thân với nhau nữa.

Thu Ninh Cung.

Nước trong hồ xanh biếc như ngọc, mặt hồ bởi vì không khí mà chuyển động. Trong đình bát giác, Ninh phi đứng bên hồ, đưa tay ra lấy thức ăn cho cá rồi cho những chú cá trong hồ ăn. Nhìn cá trong hồ bởi vì thức ăn bà vứt vào mà tranh nhau không ngừng, khóe môi hồng khẽ nhếch lên một nụ cười, càng cười càng lộ ra vẻ khoan thai dịu dàng.

“Nương nương, Tam công chúa làm loạn để xin được gặp người.” Liễu ma ma bước lên trước nhẹ giọng nhắc nhở với Ninh phi dường như đang rất vui vẻ với việc cho cá ăn. Nụ cười của Ninh phi biến mất, đầu mày khẽ nhíu lại, không còn tâm trạng cho cá ăn, bà nhận lấy chiếc khăn lau sạch tay, xoay người ngồi xuống trong đình. “Để công chúa vào đi.”

“Hài nhi tham kiến mẫu phi.” Nguyên Tích Trân thấp thỏm không yên hành lễ thỉnh an. “Các ngươi lui xuống đi.” Ninh phi lạnh giọng ra lệnh, nhưng cũng không có bảo Nguyên Tích Trân đứng dậy.


Trong lòng Nguyên Tích Trân kêu bịch một tiếng, cung kính cúi đầu. Những người hầu trong đình đều yên lặng lui xuống. “Quỳ xuống.”

Giọng nói của Ninh phi một chút cũng không nghiêm nghị, nhưng vô cùng có uy. Nguyên Tích Trận gần như nghĩ cũng không kịp nghĩ mà quỳ xuống.

Ninh phi không lên tiếng, khiến trong lòng Nguyên Tích Trân lại bắt đầu thấp thỏm. Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn bị cấm túc trong tẩm cung, nàng không hiểu vì sao mẫu phi cấm túc nàng, nhưng nàng biết mẫu phi thật sự đã giận rồi.

Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bản thân đã làm sai chuyện gì, chọc cho mẫu phi phải cấm túc nàng trong tấm cung tu thân dưỡng tính?

Ninh phi nhìn đứa con gái đang quỳ nhưng rõ ràng vẫn chưa hiểu được tại sao mình lại bị cấm túc, đối với việc dạy bảo con gái, bà tự nhận là đã dùng hết mọi tâm tư, nhưng kết quả... bà rất thất vọng.

“Thời gian ba tháng kéo dài thành nửa năm. Trong nửa năm này, nếu như con vẫn không có cách nào nhận ra được khuyết điểm của bản thân, vậy thì, nửa năm sau, mẫu phi sẽ trực tiếp xin ý chỉ từ phụ hoàng con, chỉ hôn cho con xuất giá.” Ninh phi nhàn nhạt nói.

Nguyên Tích Trân mở to mắt, có chút không dám tin nhìn Ninh phi.

“Mẫu phi, hài nhi không hiểu.”

“Vậy thì hãy suy nghĩ, đến khi nào hiểu rồi thì hãy đến tìm bản cung.” Giọng Ninh phi trở nên nghiêm khắc. Nguyên Tích Trân cắn chặt môi, không dám lên tiếng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nước mắt, còn có sự quật cường và đau lòng.


“Quay về cung, hãy tự mà phản tỉnh đi.” Nguyên Tích Trân không thể nào nhịn được nữa mà đứng dậy, nước mắt đầy mặt mà chạy ra ngoài. “Công chúa.” Nhìn thấy nàng đau đớn rời đi, những người hầu đứng đợi bên ngoài đều vội vàng đuổi theo.

Ninh phi xoa trán nhắm mắt lại, nhưng lại ảm đạm lên tiếng: “Cũng tại ta quá chiều nó.”

Liễu ma ma bên cạnh Ninh phi trấn an: “Tấm lòng của nương nương, Tam công chúa sẽ hiểu được.” Ninh phi cười khổ: “Hiện nay tính cách của nó đã thành tính, bản cũng có muốn uốn nắn, rõ ràng biết là hiệu quả không bao nhiêu lại còn ảnh hưởng đến tình mẫu nữ, nhưng vẫn muốn làm như vậy.” “Nô tỳ to gan, chủ tử cứ để cho Tam công chúa tự suy nghĩ như vậy, việc này... cũng khó trách Tam công chúa không biết làm sao.”

Ninh phi đứng dậy bước đến bên lan can cạnh hồ, ngây người nhìn những chú cá đang bơi lội tung tăng bên dưới, âm thầm thở dài: “Bản cũng vẫn luôn cho rằng nó thông minh hơn người, bất kể chuyện gì cũng chỉ cần bản cung ở bên cạnh nhắc nhở vài câu, nó liền hiểu, nhưng bây giờ xem ra, bạn cũng đã dạy dỗ nó sai cách rồi.”

Trước đây không có so sánh, bà cũng không ép buộc, nhưng ít nhất, Tích Trân vẫn có thể nắm bắt được. Bắt đầu từ ngày Nguyên Vô Ưu bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung, bà đã biết con gái của mình thua cho con gái của Lưu Thị Oanh Hoa rồi. Lưu Thị Oanh Hoa sinh được một đứa con gái khiến người khác e sợ cũng khiến người khác kinh ngạc.

Tích Trân không bằng nàng ta, nhưng bây giờ, Tích Trân đến cả người bên cạnh còn không bằng, bà không cách nào bình tĩnh được nữa.

“Tìm cơ hội mời các phu nhân dòng dõi cùng vào cung nói chuyện, bảo Tĩnh vương phi dẫn theo Linh Chi quận chúa cùng vào cung.” Tích Trận thua Nguyên Vô Ưu, bà nhận rồi, ít nhất trên một phương diện nào đó bà cũng thắng được Lưu Thị Oanh Hoa, nhưng đến cả một quận chúa nhàn rỗi được nhờ vào chút ánh sáng của Lưu Thị Oánh Hoa cũng có thể cưỡi lên trên đầu con gái bà, chuyện này khiến bà rất không thoải mái. Bà phải xem xem, rốt cuộc Linh Chi quận chúa này như thế nào, lại dám đem con gái bà làm đá kê chân, hơn nữa dùng xong liền vứt đi.

“Vâng, nương nương.” Liễu ma ma cung kính trả lời. Sau khi chần chừ một lúc, bà lại thấp giọng hỏi: “Chủ tử, Mai phi...” Gần đây trong ngoài cũng đều không yên, Mai phi cầu xin ân điển cho nhà mẹ với hoàng thượng quả thực không phải là chuyện nhỏ. Ninh phi khẽ phất tay: “Không cần quan tâm.” Mai phi quả thực là thông minh lên không ít, nhưng có một câu nói, là thông minh ngược lại bị thông minh hại, bà ta quá gấp gáp rồi. “Vâng.” Liễu ma ma thấy phản ứng của chủ tử nhà mình như vậy, trong lòng cũng bắt đầu an tâm hơn.

Hoài Vương Phủ, Tiểu Trúc Thanh Tâm. Ánh sáng buổi chiều chiếu lên người, ấm áp thoải mái khiến người ta muốn ngủ một giấc. Trong đình viện, Cố Y Y híp mắt nhìn Cố An An đang nằm trên ghế mỹ nhân, tay chân dang rộng rất không có dáng vẻ đoan trang của nữ nhi, không nhịn được lắc đầu: “An An, ở đây không có người ngoài, nhưng dáng vẻ này của muội cũng thực là không ra thể thống gì. Nếu như bị bà nội nhìn thấy, nhất định bà sẽ dạy dỗ muội một trận.”


Cố An An mở một mắt chớp chớp mắt với Cố YY, rồi lại yên tâm nhắm mắt lại, có điều tư thế kia cũng đã thu lại một chút.

Ánh mắt Cố YY nhìn Cố An An dịu dàng hơn. Thực ra, An An thông minh hơn nàng nhiều, tiến lui hành động đều tự nhiên thoải mái, mà nàng... lại quá cố chấp. Người ta nói chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, nhưng nàng nhìn thấy quan tài rồi vẫn không rơi nước mắt.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm, Cố An An đành mở mắt ra lần nữa, cho rằng Cố YY vẫn còn bất mãn với dáng vẻ của mình, bĩu môi mà ngồi dậy: “Như vậy đã được chưa? Thực ra bà nội cũng không thể nào thấy được, đây là Kinh thành mà.”

Cố Y Y rũ mắt xuống. Đúng vậy, đây là Kinh thành, không phải nhà lớn của Cố gia ở Viễn Tây, bất kể An An thẳng thắn như thế nào, bà nội cũng không thấy được, mà Cố gia đối với nàng mà nói cũng đã quá xa xôi rồi.

“Tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?” “Không có gì, nào, ăn thử đi, đây là tỷ làm thử đó.” Cố Y Y ngồi xuống ghế đối diện, đẩy điểm tâm trên bàn qua cho Cố An An ăn thử.

Cố An An liếc mắt qua, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Cố Y Y. Ánh mắt nàng có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, cười nói: “Vậy muội phải thử xem.” YY tỷ lấy hết tâm tư đích thân làm ra điểm tâm, biểu ca lại chưa từng nếm qua một lần. Tấm lòng của tỷ ấy đưa đến Thần Viện, lại chẳng qua cũng chỉ để cho Lý tổng quản thưởng cho người hầu, nàng không tin tỷ tỷ không biết một chút nào, nhưng tỷ ấy lại tự dối mình gạt người.

“Ưm, mùi vị vừa tới, muội thích.”

Trên mặt Cố YY lộ ra nụ cười: “Thích thì đem một ít về cho đại ca thử xem, tỷ làm rất nhiều.”

Vị ngọt của miếng điểm tâm trong miệng trong khoảnh khắc biến thành vị đắng, Cố An An rất muốn lay tỉnh nàng, chất vấn nàng vì sao phải để cho bản thân sống như vậy? Nhưng trong lòng Cố An An hiểu rõ, đây đều là do YY tỷ tự mình lựa chọn, nàng không có tư cách chất vấn tỷ ấy.

“... Được, đợi một lát nữa muội quay lại lấy.”

“Muội muốn đi đâu?” Cố YY có chút lo lắng hỏi.


Cố An An vờ như không nhìn thấy sự lo lắng của nàng, tự làm ra gương mặt đang chuốc khổ mà nói: “Muội phải đi gặp Vô Ưu công chúa.” Cố YY âm thầm thở nhẹ một hơi, vậy thì tốt, nàng còn thật sự lo rằng An An thẳng tính sẽ xông vào tìm hiểu ca mà đổi chất.

“An An rất thân thiết với Vô Ưu công chúa?” “Cũng tạm.” Nàng cũng thật sự muốn thân cận với Vô Ưu công chúa, nhưng e là rất khó đi. Cố Y Y im lặng một lúc, cười nhạt nói: “Cũng tốt, muội thân thiết với Vô Ưu công chúa một chút, cũng có thể học được rất nhiều thứ.”

Cố An An gật đầu, những thứ học được rất nhiều, nhưng nhiều hơn là sự tò mò. Tiễn Cố An An đi, Cố Y Y quay về đình viện. Nàng nhìn điểm tâm trên bàn như đang suy nghĩ điều gì, có lẽ, nàng không thể cứ dừng lại mãi ở đây được. Lúc Cố An An đến, Nguyên Vô Ưu đang ngồi chơi đàn trong vườn hoa. Tiếng đàn tuyệt vời khó nói nên lời khiến người ta như si như mê, mà người gảy đàn, càng khiến người khác thêm mê luyến. Trước một khung cảnh đoạt hồn phách trước mắt này, Cổ An An dừng bước, không dám bước tiếp, e sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng tới bức tiên cảnh này.

Đàn ngọc màu vàng, mười ngón tay trắng nõn gảy nên khúc nhạc động lòng người nhất. Dưới ánh nắng dịu dàng, gương mặt của mỹ nhân gảy đàn tinh tế không một khuyết điểm tỏa lên một tầng ánh sáng mỏng, lông mi dài cắt ngang tầng ánh sáng ấy khiến ánh sáng vỡ ra bao trùm lên không khí, xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể hít thở được. Cố An An cảm thấy bản thân mình chưa từng thả lỏng và thoải mái đến như vậy.

Có một sự thoải mái không nói thành lời, một sự tuyệt vời không thể tả được, khiến nàng nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu dần dần ngây ra, thậm chí nàng cảm thấy bản thân đã trôi nổi trong không trung, giống như đang lạc vào tiên cảnh vậy. “Biểu tiểu thư.” Tiểu Hoa Tử đẩy nàng một cái. Cố An An như tỉnh dậy từ trong mộng, ngơ ngẩn xoay đầu lại, ánh mắt nhìn Tiểu Hoa Tử, nhưng ý thức vẫn đang còn si mê trong tiên cảnh tuyệt vời vừa nãy.

Thấy nàng tỉnh táo lại, Tiểu Hoa Tử sau khi chắp tay hành lễ xong liền lui xuống.

Cố An An nhúc nhích người, chậm rãi xoay đầu. Giá đàn huyền ảo xinh đẹp kia vẫn nằm đó, nhưng đã không còn người đánh đàn nữa rồi.

“Mời ngồi.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nói.

Cố An An nhìn về nơi âm thanh vừa phát ra, thấy Nguyên Vô Ưu đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn trà gần cửa sổ, lười biếng dựa vào, không kìm nén được sự bất ngờ: “Lúc nãy,... công chúa có đang đánh đàn không?” Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu. Không phải là nằm mơ, nàng thật sự là đang đánh đàn! Cố An An kích động, vui vẻ, kính phục không biết phải nói gì, khó trách ngày hôm đó công chúa có thể phá giải tiếng đàn của Vô Hồn công tử mà cứu mọi người.

Nguyên Vô Ưu khẽ phất tay tỏ ý mời nàng ngồi: “Ngươi đến tìm ta, là có chuyện gì?”

Cố An an lúc này mới nhớ tới mình vì việc gì mà đến, liền ho nhẹ một tiếng, cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn hỏi rõ tiếng đàn vừa nãy, thấp giọng nói: “Liêu đại ca gần đây rất không tốt, công chúa, người giúp Liêu đại ca được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận