Phượng Kinh Thiên

Mỹ cảnh xinh đẹp của chốn ngoại thành tựa như một bức tranh sơn thuỷ, quả khiến cho văn nhân thư sinh, những kẻ lòng tràn ngập sự yêu mến cùng nhã hứng muốn gửi gắm tình cảm vào giữa

nơi núi non, sông nước này phải đứng ngồi không yên. Địa điểm du1xuân phải chọn đến đầu tiên, tám chín phần đều là miếu Nguyệt Lão, nơi cách Kinh thành khoảng mười dặm đường. Miếu Nguyệt Lão là nơi để mọi người cầu nhân duyên, dù cho là kẻ nghèo hèn hay người sang quý, đã là nữ nhi, không một cô gái nào là8không quan tâm đến con đường nhân duyên của chính mình. Huống hồ, từ miêu Nguyệt Lão hướng lên phía đông, chính là viện Thường Xuân, nơi được những người quyền quý hay tới lui nhất, quý công tử cùng quý thiên kim tiểu thử phải nói là nhiều như mây trên trời,2còn về phía nam là học viện Linh Sơn sở hữu thanh danh nức tiếng chốn Kinh thành, văn nhân thư sinh tài tử muốn đếm cũng đếm không xuể. Đôi người lẻ tẻ, hay thành nhóm, hay kết đội, kiệu liên, xe ngựa, xe kiệu, hoa lệ, hay mộc mạc, khiến người4nhìn ngắm phải bối rối, hoa mắt.

Từ thời điểm xuân vừa đến, miếu Nguyệt Lão đã bắt đầu đón tiếp từng đợt sóng du khách vô cùng náo nhiệt đến tham quan. Thời tiết giờ đây đã dần trở nên ấm áp dễ chịu, nên ai ai cũng hưng phấn và nồng nhiệt.

Viện Thường Xuân, đình Bích Dao.

Nước hồ trong tựa ngọc, những cành liễu mỏng manh bên bờ hồ đong đưa trong làn gió, cỏ hoa ngập lối, tiếng hót vui say của chim chóc, đàn bướm chập chờn đôi cánh mơ. Thật là một bức hoạ xuân diễm kiều, tưng bừng và phồn hoa biết nhường nào.

Trong đình, có hai cô nương trẻ tuổi, thân mặc trang phục thêu hoa sặc sỡ nổi bật, không gian dập dờn hương trà thanh mát, làn khói vấn vít, ngay cả tướng mạo thị nữ đang đứng cạnh bên chờ đợi cũng thật đoan chính, nghiêm nghị.

“Trà thật ngon.” Cố An An nâng tách trà rồi nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt cũng vì vị trà tuyệt hảo ấy mà loé sáng.

Đào Phi Vũ thấy nàng thích, liền cảm thấy vui mừng, vội nói: “An An, người thích thì khi trở về, ta liền mang một ít đến tặng ngươi.” Đây là trà mà khi nàng vào cung, cố mẫu đã lấy cống phẩm để bạn thưởng cho nàng.

“Sao có thể làm thế được, thế nhưng, cứ ngập ngừng e lại thể hiện sự xa cách, ta đành phải tỏ ra tôn kính, không bằng nghe theo người thôi.” Cố An An thẳng thắn đáp.

“Ừ.” Khuôn mặt của Đào Phi Vũ đỏ bừng, muốn nói lại thôi, trông muôn phần xinh đẹp. Cố An An nhẹ cười. Sau đó, nàng rũ mắt, Đào Phi Vũ mở lời mời nàng đến chơi nàng cũng không hề bất ngờ chút nào, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của nàng chính là hôm nay Lâm Doanh Doanh lại không theo cùng. Nghĩ đến tin đồn mới đây bảo rằng, Thất tiểu thư Đào gia và quận chúa Linh Chi giờ đây qua lại vô cùng khăng khít, nụ cười treo bên khoé môi nàng lại càng thêm sâu. Xem ra, Lâm Doanh Doanh nàng ta, ắt là có nguy cơ rồi.


Không biết rằng khi quận chúa Linh Chi gặp Lâm Doanh Doanh, hai người họ sẽ khen ngợi lẫn nhau hay là phân tranh cao thấp trong âm thầm đây.

“Đúng rồi, sao Lâm cô nương không đi cùng?” Đào Phi Vũ ngẩn người, đáp rằng: “Tỷ ấy đến muộn một chút.” Nàng đã mời nàng ấy, nhưng nàng ta lại chẳng đến cùng nàng, người đi cùng nàng lại chính là quận chúa Linh Chi. Những ngày qua ở bên cạnh Linh Chi quận chúa, nàng cảm thấy bản thân thật sự đã học hỏi được rất nhiều.

Cố An An hiểu ý gật đầu, không hỏi gì thêm nữa. Không khí trong đình có chút yên ắng, thái độ không nóng cũng không lạnh của Cố An An khiến Đào Phi Vũ khó mà mở lời.

Nhìn Cổ An An đang thực nghiêm túc uống trà, mi tâm nàng nheo lại, chẳng nhẽ nàng Cố An An này, vì việc nàng đã đính hôn với Liêu Thanh Vân nên trong lòng nảy sinh khúc mắc, uất ức gì chăng?

Cũng may mắn thay, bầu không khí này không kéo dài quá lâu, một giọng nói nào đó cất lên, âm thanh như đã quen tự bao giờ, ngữ khí quen thuộc vô cùng. “Tiểu Thất.”

Đào Phi Vũ nhìn thấy người nọ, nhanh chóng đứng dậy tiếp đón: “Quận chúa.” Cố An An khẽ nhếch chân mày. Quận chúa, người mà gần đây trong Kinh thành thanh danh lên như diều gặp gió, ngày càng nhiều người biết đến đây sao? Tin đồn kia quả thực chẳng sai, hai người họ đúng là đã rất thân thiết, chỉ không biết là, Linh Chi quận chúa kia tiếp cận Đào Phi Vũ thực chất là có mục đích gì?

“Cổ An An tham kiến quận chúa.” Nàng đứng dậy lùi về một bên hành lễ.

Nguyên Linh Chi lặng lẽ đánh giá Cổ An An đang đứng trước mặt mình, ánh mắt chợt lóe, hiền hoà đáp lời nàng: “Cố tiểu thư không cần phải khách khí.”

Ba người lại cùng nhau ngồi xuống.


Cùng nhau nói chuyện, Cố An An trái lại cực kì kinh ngạc, lời lẽ ăn nói cùng trình độ hiểu biết của quận chúa Linh Chi thực sự vượt ngoài dự đoán của nàng.

“Nghe những lời quận chúa nói, An An được khai sáng thật nhiều điều.” Một con người trong một sớm một chiều có thể thay đổi nhiều như vậy hay sao? Hay nàng ta từ trước đến nay đều cố tình không để lộ tài năng, để bản thân trông như một kẻ ngốc nghếch đần độn không biết thứ gì ư?

Nguyên Linh Chi khiêm tốn, chỉ chắp tay, luôn miệng nói không dám, không dám. Hai người lại trò chuyện một lúc, chủ đề không biết hữu ý hay vô ý thế nào mà Nguyên Linh Chi lại nhắc đến Liêu Thanh Vân. Cố An An nói bọn họ biết, nàng bây giờ đã là thuộc hạ của Liêu đại ca, cùng hắn ra vào nha môn xử án. Nguyên Linh Chi bất ngờ hỏi nàng: “An An đã trở thành thuộc hạ của Liêu công tử rồi ư?”

“Phải.”

Đào Phi Vũ có chút căng thẳng, buột miệng nói: “Không lẽ ngươi không sợ hãi chút nào hay sao? Đấy chính là thi thể người chết, người bình thường đều không dám đến gần.”

Nụ cười trên khuôn mặt Cố An An vẫn kiên định: “Ta thấy vẫn khá ổn. Lúc trước, khi chưa hề tiếp xúc, ta cũng cảm thấy rất kinh hãi, nhưng sau khi tiếp xúc thật sự rồi, mới phát hiện ra Liêu đại ca quả thực rất tài giỏi. Ta nhìn thấy cảnh hắn giải phẫu tử thi, thế nhưng lại không một chút run sợ, trái lại ta nghĩ, đây đúng là một công việc đầy áp lực.”

Khựng lại một lát, nàng ta làm như không hề nhìn thấy cặp lông mày nhăn lại cùng bờ môi hơi mím chặt của Đào Phi Vũ, vô cùng tự nhiên, thoải mái cười nói tiếp lời: “Hơn nữa, Liêu đại ca là một người nhã nhặn, đối xử với ta rất tốt, hệt như huynh trưởng của ta vậy.”

Nguyên Linh Chi chỉ mỉm cười không nói gì.

Trong lòng Đào Phi Vũ cực kì khó chịu, Cổ An An đấy là có ý tứ gì chứ? Rõ ràng biết nàng và Liêu Thanh Vân đã đính hôn, ả ta còn ăn nói như thế, là đang thị uy với nàng... hay thật sự có tâm ý bất chính nào đó với Liêu Thanh Vân?


“Nghe nói miếu Nguyệt Lão này rất linh thiêng, đã đến đây rồi, nhân lúc trời vẫn còn đẹp, ta đi cúng bái đây.” Cố An An đứng dậy cáo từ. “Chuyện đấy là đương nhiên rồi. Cố tiểu thư đi trước, đợi một lát nữa, chúng ta sẽ đến ngay.” Nguyên Linh Chi nói.

Cố An An nhẹ nhàng gật đầu, thanh nhã xoay người rời đi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không hề nhìn đến Đào Phi Vũ quá một lần.

Rời khỏi đình Bích Dao, Cố An An lạnh lùng thờ ơ đi ra bên ngoài, nụ cười trên khuôn mặt dần dần phai đi, âm thầm tự thở dài trong lòng. Tâm tư Đào Phi Vũ đúng là thuần khiết vô cùng, nhưng cũng chỉ là một con bé ngốc nghếch không hơn không kém.

Tuy rằng Liêu đại ca là một người không ưa tiếp xúc hay nói chuyện với người khác, nhưng nếu như phải cưới về một phu nhân chuyên bị người khác lợi dụng để làm bàn đạp ấy thì... Thôi bỏ đi, dù sau những chuyện như vậy cũng chẳng đến phiên nàng bận tâm.

Lo suy nghĩ đến xuất thần, nàng không để ý có một người nào đó bỗng từ chỗ khúc rẽ trước mặt cũng đang dần tiến tới. Hai người suýt chút nữa đã đụng phải nhau, may mắn nàng phản ứng nhanh nhẹn, nhạy bén mà né được, nhưng thân thể lại mất đi thăng bằng té ngược về phía sau. Ngay lập tức, người kia nhanh như gió đã giơ tay ra đỡ lấy nàng, lại vừa lúc nàng chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra liền đã buông tay, lùi về phía sau. “Tiểu thư.” Thị nữ phía sau chạy đến, lo lắng đỡ lấy nàng.

“Ta không sao.” Cố An An khẽ cử động chân một chút, nàng yên tâm không bị làm sao, mới ngẩng đầu nhìn người khi nãy chút nữa đã đụng ngã mình, là hắn sao? Vũ Văn Tranh?

Vũ Văn Tranh thấy nàng không sao, vội vàng chắp tay tạ lỗi: “Xin thứ lỗi, vì tại hạ nhất thời không để ý.”

Cố An An mỉm cười: “Ta cũng vậy, người nói lời xin lỗi phải là ta mới đúng. Công tử không bị sao cả, ta cũng một phen giật mình, chúng ta không cần phải để tâm đến chuyện này nữa.”

Vũ Văn Tranh nhìn nàng, nhã nhặn mỉm cười: “Tại hạ là Vũ Văn Tranh.”

“Ta biết, chúng ta đã từng gặp nhau ở Vọng Giang Các.” Người này giống với Nguyên Linh Chi, cũng là một đêm thành danh như vậy. Nghe thấy nàng nói biết hắn là ai, Vũ Văn Tranh cười tươi hơn, đuôi mắt tạo nên một đường cong như trăng khuyết. Cổ An An, Bát tiểu thư của Cố gia, em gái ruột của Cổ Lăng, so với Phương Trinh Ngọc, đây mới chính là người hắn muốn tiếp cận hơn hết thảy.

“Thật sự không ngờ, Bát tiểu thư vẫn còn nhớ tại hạ, Vũ Văn Tranh vô cùng bất ngờ.”


Cổ An An nhìn hắn, mỉm cười nói: “Vũ Văn công tử như hạc giữa bầy gà, đương nhiên ta nhớ rõ.”

Đôi mắt mang theo ý cười của Vũ Văn Tranh dường như cố ý lại vừa như vô tình lướt qua khuôn mặt nàng. Trái tim Cổ An An chợt cảm thấy căng thẳng, ánh mắt ấy... quả thực cực kì thất lễ. Nhưng đợi đến khi nàng bình tĩnh trở lại, Vũ Văn Tranh đã nghiêng người nhường đường cho nàng, nhã nhặn lại khiêm tốn nói: “Bát tiểu thư đi trước.” Cố An An ngẩn người, nhưng nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường, nàng nhẹ gật đầu: “Vậy xin đa tạ công tử.” Nàng cùng thị nữ ung dung lướt qua người Vũ Văn Tranh, đi về phía trước. Đi được vài bước, bỗng có cảm giác khác lạ nào đó khiến bước chân nàng hơi khựng lại. Sau khi chần chừ một lát, nàng quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang đứng yên tại chỗ cũ, thân ảnh thon dài, xinh đẹp, lại rắn chắc như thân trúc, vẫn mỉm cười chăm chú nhìn theo nàng. Thấy nàng quay đầu, đôi mắt sâu hoắm của hắn vì thế mà bất ngờ lóe sáng.

Trong lòng Cố An An hồi hộp không thôi, một luồng ý nghĩ nói không thành lời dân sinh sôi nảy nở nơi đáy tim. Nàng muốn trốn tránh, nhưng lí trí lại nói với nàng rằng, nàng đã vô phương né tránh. Nàng lặng lẽ hít sâu một hơi, lễ phép lại gật đầu với hắn lần nữa: “Cáo từ.” Vũ Văn Thanh chắp tay lại chào: “Mời.”

Cố An An chậm rãi quay đầu, kìm nén bước chân đang muốn hối hả, nàng từ từ bước đi. Tuy nàng không thể nhìn thấy hắn, nhưng nàng cảm giác được đôi mắt nóng bỏng của hắn từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người nàng vẫn chưa rời.

Hắn đang chăm chú dõi theo nàng. Ý nghĩ kia trong chốc lát đã khiến tay chân Cổ An An cứng đờ, chẳng còn hơi sức để ý đến thất lễ hay thất nghĩa, đôi chân nàng bỗng tự động gia tăng nhịp bước. Nhưng nàng đã không nhìn thấy, Vũ Văn Tranh đứng nguyên ở chỗ cũ nhìn nàng không chớp mắt, nụ cười mang theo ý tứ thâm sâu khó đò vẫn còn đọng lại nơi đáy mắt của hắn.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi ánh nhìn ấy của Vũ Văn Tranh, Cố An An dừng bước. Nàng chọn một ngôi đình nào đấy ngồi xuống, lại nghĩ về cảnh tượng khi nãy, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.

Nàng vì lo lắng thay cho Liêu đại ca nên mới sầu muộn thất thần, không lẽ Vũ Văn Tranh cũng đang suy nghĩ chuyện gì sao?

Được rồi, cứ cho là hắn đang lo nghĩ gì đó, đụng phải người, nhưng ánh mắt hắn ta cứ dán chặt lên nhất cử nhất động của nàng, thế là có ý gì chứ?

Hắn mà không có ý đồ gì thì nàng đi đầu xuống đất.

Cổ An An mang đậm suy tư khuyu tay đỡ lấy cằm. Nàng đến kinh thành này cũng đã hơn nửa năm rồi, lúc mới đến sao chẳng thấy ai tiếp cận nàng? Bây giờ đi theo Nguyên Vô Ưu, càng ngày càng đắc thể rồi, vị thế Cố gia cũng đã tương đối vững chắc, mấy người này có phải ai ai cũng muốn nhắm vào nàng chứ gì? Hay nói cách khác, những kẻ này đều muốn lợi dụng nàng, để tiếp cận công chúa Vô Ưu?

Khóe miệng Cố An An khẽ nhếch lên. Nàng không phải Đào Phi Vũ đâu, muốn biến nàng thành bàn đạp à, cũng phải xem thử ngươi có đủ bản lĩnh không đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận