Phượng Kinh Thiên

Gấp là vì thái độ của di mẫu còn nghiêm khắc và kiên quyết hơn so với dự liệu của nàng.

Sợ là vì sợ di mẫu sẽ thật sự không nghĩ đến suy nghĩ của nàng, đem nàng gả cho người mà nàng không thích.

Vừa chạy ra khỏi Tùng Viên, nàng liền gặp phải Nguyên Linh Chi đến Tùng Viên dùng bữa cùng Tĩnh vương phi.

“Tham kiến quận chúa.” Một đám tỳ nữ phía sau Phương Trinh Ngọc cung kính thỉnh an.

Phương Trinh Ngọc nhanh1chóng lau đi vệt nước mắt trên mặt: “Biểu tỷ.”

Nguyên Linh Chi dừng chân nhìn khóe mắt hồng hồng của nàng, khẽ than một tiếng, sau đó nói với thị nữ phía sau: “Ngươi đi bẩm báo với vương phi một tiếng, cứ nói ta ở với biểu tiểu thư, để bà khỏi lo lắng.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đáy mắt Phương Trinh Ngọc lại ầng ậc nước, có điều, lần này là nước mắt của sự cảm động. Trước kia, nàng ghét bỏ8biểu tỷ quá ngốc nghếch, nhưng bây giờ lại được nghe thấy giọng nói quan tâm này, trong lòng nàng rất cảm động. So với biểu tỷ ngốc nghếch trước kia, nàng càng yêu thích biểu tỷ bị té vỡ đầu sau đó tỉnh lại như bây giờ hơn. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng bởi vì biểu tỷ trở nên thông minh rồi, nên mới biết Trinh Ngọc nàng đối với mình không tốt, cũng sẽ đối xử không tốt lại, nhưng thực2ra biểu tỷ vẫn rất quan tâm nàng.

“Biểu tỷ, hu hu...”


“Được rồi, đừng khóc nữa, tỷ cùng muội về phòng.” Nguyên Linh Chi lo lắng nhẹ giọng an ủi Phương Trinh Ngọc đang khóc đến nỗi xé lòng kia. “Biểu... biểu tỷ... Hức... đa tạ tỷ vẫn còn... quan tâm muội.” Nàng trước giờ chưa từng nhìn thấy biểu cảm nghiêm khắc như vậy của di mẫu, mãi cho đến lúc nãy, nàng mới biết được di mẫu tuy rất thương nàng, nhưng bà lại4quan tâm đến thanh danh của bản thân mình hơn.

Di mẫu đến nhìn cũng không thèm nhìn Vũ Văn công tử một cái, liền quả quyết nói không với hắn, chỉ bởi vì hắn xuất thân là thương nhân, sợ đem nàng gả qua đó sẽ phụ sự ủy thác của nương nàng. “Đừng khóc nữa, nương cũng chỉ là nhất thời gấp gáp nên giọng điệu có chút nặng.” Phương Trinh Ngọc ngẩng đầu lên, khẽ co rút lại, rất đáng thương: “Nhưng mà di mẫu muốn đem muội gả cho Tứ công tử phủ Trung Dũng Hầu. Biểu tỷ, muội không thích hắn.”

Nguyên Linh Chi nhíu mày: “Tứ công tử phủ Trung Dũng Hầu?”

Phương Trinh Ngọc gật đầu thật mạnh, nhấn mạnh lần nữa: “Biểu tỷ, tỷ giúp muội nói với di mẫu một tiếng đi, muội thật sự không muốn gả cho hắn.” Tứ công tử phủ Trung Dũng Hầu đâu phải là kẻ nàng không quen, một bộ dáng ngốc nghếch y như biểu tỷ trước kia vậy, nàng không muốn sống cả cuộc đời với một người như vậy đâu. Huống chi còn phải cùng chung chăn gối với hắn? Nàng không muốn.

“Được rồi, chúng ta quay về trước rồi hãy nói.”

Thu Ninh Cung rối loạn vì sự việc Ninh phi hôn mê cuối cùng cũng đã yên bình trở lại vào đầu chiều tối.

Tam hoàng tử nhận được tin tức cũng vội vàng chạy đến. Vừa vào trong điện, hắn liền nhìn thấy mẫu phi đang nửa nằm trên giường nửa ngây ngấn sờ sờ phần bụng, ánh mắt đen lại, nhưng trong chốc lát bỗng lộ ra niềm vui vẻ.

“Mẫu phi.”


Ninh phi tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ đến đứa con trong bụng, lại nghĩ đến câu nói trong hoàng gia không có tình phụ tử cũng không có tình huynh đệ, nhất thời trong lòng rất phức tạp.

“Trọng Nhi.” Ninh phi muốn đứng dậy.

Nguyễn Trọng Sinh bước chân gấp gáp vội vàng bước lên trước đỡ bà ngồi xuống, có chút trách móc: “Mẫu phi, người đừng đứng dậy, cẩn thận thân thể.”

Ninh phi cười cười: “Nói chuyện cùng mẫu phi.”

“Phụ hoàng đến thăm người rồi sao?” Sắc mặt Ninh phi nhạt đi: “Đến rồi, ngồi được khoảng thời gian một chén trà liền rời đi, nhìn không ra là vui hay buồn.”

Nguyễn Trọng Sinh lên tiếng an ủi: “Mẫu phi đừng lo lắng, phụ hoàng nhất định cũng rất vui.” “Trọng Nhi rất vui?” “Hài nhi đương nhiên vui rồi, hài nhi từ sớm đã muốn có một đệ đệ.” Ánh mắt Ninh phi trở nên dịu dàng: “Vậy thì tốt.“.

“Mẫu phi, bây giờ người mang thai đệ đệ, thì đừng cấm túc hoàng tỷ nữa được không? Để tỷ ấy ở với người đi, hài nhi cũng yên tâm hơn.”


Ninh phi ngây người, sau đó giận dữ nói: “Nó thật là có bản lĩnh, vậy mà lại bảo con cầu xin giúp nó.” Nguyễn Trọng Sinh mím môi cười.

Ninh phi nghĩ một lát rồi nói: “Thôi đi, có điều phải cẩm túc cho xong tháng này đã.”

Nguyễn Trọng Sinh nghĩ, hơn nửa tháng dù sao cũng tốt hơn là cẩm túc nửa năm đi? Hắn cũng coi như là không phụ sự kỳ vọng của hoàng tỷ rồi.

Hơn nửa tháng sau đó, Cố An An chỉ cần ra khỏi cửa, thì chắc chắn sẽ đụng phải Vũ Văn Tranh, người có lòng thì đương nhiên sẽ nhìn ra Vũ Văn công tử có ý nhờ cậy vào Cố Bát tiểu thư.

Vũ Văn Tranh bây giờ cũng tính là đã quen mặt ở Kinh thành rồi, lại thêm Trịnh Hỉ dường như sợ thiên hạ không loạn vậy, chuyện này, đương nhiên cũng sẽ được lan truyền rộng rãi.

Đến trên phố, lúc tin đồn tấm lòng của Vũ Văn công tử hướng về Cổ Bát tiểu thư được truyền ra, mọi người trong Kinh thành thật ra có chút bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là một chuyện rất bình thường.

Hơn nữa, hai nhà cũng miễn cưỡng tạm coi là môn đăng hộ đối rồi!

Chỉ là chuyện xảy ra tiếp theo khiến mọi người càng thêm tò mò hơn.

Phương Trinh Ngọc nghe thấy tin đồn này, lo sợ, vội vàng bám lấy Nguyên Linh Chi bảo nàng cứu giúp. Trải qua một cuộc tẩy não của Nguyên Linh Chi, Phương Trinh Ngọc cũng thật sự hạ quyết tâm. Nàng không quan tâm đến sự phản đối của Tỉnh vương phi nữa, một lòng một dạ theo đuổi Vũ Văn Tranh, vì tình yêu của mình mà không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.


Chỉ cần là nơi có Vũ Văn Tranh xuất hiện, thì nhất định sẽ có Phương Trinh Ngọc, Vũ Văn Tranh muốn tránh cũng không tránh được.

Thế là, biểu tiểu thư Tỉnh Vương Phủ bị liên lụy vào. Vốn là một nam một nữ môn đăng hộ đối như một đôi do trời tạo thành lại thêm một khuê nữ của Kinh thành nữa, mọi chuyện càng trở nên thú vị hơn rồi.

Mối quan hệ khó mà rạch ròi giữa ba người này khiến cho mọi người trong thành có thêm câu chuyện để bàn tán vào lúc rảnh rỗi.

Tĩnh Vương Phủ tuy là hoàng thất không có ai làm quan, chỉ là người nhàn rỗi, nhưng cho dù có nhàn rỗi, cũng không thể bỏ được hai chữ hoàng thất. Phương Trinh Ngọc tuy không mang họ Nguyên, nhưng lại do Tỉnh vương phi nuôi lớn, mẫu thân của nàng là muội muội ruột con dòng chính của Tỉnh vương phi. Năm đó, lúc Phương phu nhân chết, bà đã vượt qua dòng tộc Phương Thị mà đem con gái giao phó cho tỷ tỷ Tĩnh vương phi nuôi dưỡng, việc đó cũng đại biểu cho việc sau này Phương Trinh Ngọc xuất giá sẽ do Tĩnh vương phi sắp xếp.

Tĩnh vương phi và muội muội tình cảm sâu đậm, cũng thật lòng thương yêu Phương Trinh Ngọc, trừ việc Phương Trinh Ngọc mang họ Phương ra, còn tất cả mọi thứ còn lại đều được hưởng như một thành viên trong Tĩnh Vương Phủ vậy.

Cho nên, thân phận của Phương Trinh Ngọc có chút đặc biệt, cùng với việc danh tiếng của Linh Chi quận chúa nổi lên, Tỉnh Vương Phủ cũng bắt đầu bị người khác chú ý. Phương Trinh Ngọc lấy thân phận biểu tiểu thư của Tĩnh Vương Phủ chen vào giữa Vũ Văn công tử và tiểu thư Cố gia, cục diện như thế đều khiến cho mọi người cảm thấy thú vị. Đại sảnh Cố Phủ. “Ca, huynh tìm muội có chuyện gì?” Cố An An đi vào đại sảnh. Cố Lăng tỏ ý bảo nàng nhìn lên bàn.

Cố An An nghi ngờ nhìn qua. Nhìn thấy trên bàn trước mặt Cố Lăng đang bày một quyển tiểu thuyết còn đang tỏ hương mực, nàng chợt ngây người, sau đó mắt nàng mở lớn, cắn chặt răng nói: “Ca, huynh đừng nói

với muội đây là tiểu thuyết liên quan đến muội?”

“Đúng vậy.” Đáy mắt Cố Lăng lướt qua một tia sáng. “Đáng chết.” Cố An An kêu to một tiếng, xông lên trước cầm lấy cuốn tiểu thuyết kia, nhanh chóng mở ra, vừa xem mà sắc vừa xanh mét. Thấy sắc mặt của nàng như vậy, cái nhíu mày nơi đầu mày của Cố Lăng mới từ từ giãn ra, nhưng sắc mặt vẫn không vui như trước. Trước tiên là lời đồn, bây giờ đến cả tiểu thuyết cũng có, xem ra mọi chuyện không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa. Người đứng phía sau, thật sự không xem Cố Lăng hắn ra gì hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận