Phượng Kinh Thiên

“Tướng quân, người không sao chứ?”

Nhìn những người lính đã luôn cùng mình vào sinh ra tử, trong lòng Tề tướng quân vừa cảm thấy thanh thản cùng vui mừng, lại vừa có chút đau khổ và ân hận. Lẽ ra, ông không nên vì chút chuyện riêng tư của bản1thân mà kéo bọn họ theo cùng Lâm Duy Đường đi đến chốn rừng sâu nước thẳm này.

Lỡ như ông bỏ mạng ở nơi này, thứ ông để lại cho con cháu đời sau không gì hơn là nỗi ô nhục không cách nào có thể rửa sạch được, mà những8người đi theo cũng nhận hậu quả tương tự một cách thật vô ích. Lâm Duy Đường dừng bước chân, rồi đi qua nói: “Tướng quân ngài còn có thể kiên trì thêm chút nữa hay không?”

Tề tướng quân khổ sở xua tay: “Thần... thực sự không thể đi tiếp được2nữa rồi.” Lâm Duy Đường quan sát cảnh vật và địa hình ở chung quanh, cất lời: “Chỗ này không phải nơi để nghỉ ngơi, các ngươi hãy đỡ tướng quân, chúng ta sẽ đến một nơi an toàn trước đã.” “Tuân lệnh, Lâm đại nhân.” Hai quân sĩ lập tức4tiến đến dìu lấy Tề tướng quân, sau đó họ lại tiếp tục di chuyển.

Đi được gần nửa canh giờ, họ tìm thấy một nơi có núi cùng những dòng suối nhỏ. Lâm Duy Đường cuối cùng cũng dừng lại. “Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.”

Cả đoàn người đều yếu ớt rũ rượi ngã gục xuống đất. “Các ngươi xử lý vết thương cho Tề tướng quân, ta sẽ đi tìm thứ gì đó ăn được rồi quay trở lại sau.” Lâm Duy Đường nói.

“Lâm đại nhân, hãy để thần đi cùng với ngài.” Hồ phó tướng lập tức vội vã lên tiếng. Nếu Lâm đại nhân bỏ rơi bọn họ ở chỗ này, sau đó tự đi một mình thì bọn họ xem như cầm chắc cái chết.


Những người còn lại đều nhìn nhau, đương nhiên họ đã nghĩ đến chuyện này, không ít người họ cũng biết phối hợp cùng nói: “Chúng thần cũng sẽ cùng đi ạ.” Lâm Duy Đường lạnh nhạt nhìn Hồ phó tướng, rồi hắn lại chợt nở nụ cười: “Hồ phó tướng đây có phải đang lo rằng Lâm mỗ sẽ một đi không trở lại hay không?” Suy nghĩ trong lòng bị soi thấu rồi vạch trần khiến khuôn mặt Hồ phó tướng ửng đỏ, giọng nói bắt đầu lắp bắp: “Sao... sao có chuyện đó được ạ?”

Tề tướng quân đưa mắt nhìn Hồ phó tướng, trong lòng hơi khó chịu. Từ trước đến nay, Hồ phó tướng luôn được ông coi trọng, bình thường ông cũng biết tên này thường tỏ ra ranh mãnh, tinh khôn với kẻ khác, nhưng đối với ông vẫn xem như là một người biết trung thành. Chỉ là khi ở chốn rừng rậm hoang sơ này hơn nửa tháng nay, hắn ta dường như đã có chút gì đó thay đổi, trở nên thiếu kiên nhẫn, trở thành một kẻ ham sống sợ chết.

Ham sống sợ chết chẳng qua cũng chỉ là một bản tính thường tình của một con người. Chính bản thân ông cũng sợ phải chết ở chỗ này, nhưng thứ ông thực sự sợ hãi không phải cái chết, mà sợ người khác cho rằng ông là một kẻ đào binh sau đó lại tức tưởi mà chết. Nếu như thế, đời sau của ông ắt sẽ phải sống trong sự nhục nhã, làm sao còn mặt mũi nào để gặp tổ tông. Thế nhưng, chỉ duy nhất có Hồ phó tướng mới là kẻ thật sự sợ chết mà thôi.

Trị kẻ dưới bất nghiêm, thuộc hạ binh tướng trở mặt tạo phản, tham sống sợ chết như ngày hôm nay, ông đã vô cùng thất bại. “Các ngươi không có quyền nghi ngờ Lâm đại nhân. Lâm đại nhân, xin ngài không để bụng.”

Lâm Duy Đường nhẹ gật đầu với Tề tướng quân, suy nghĩ một lát, lại gọi tên bốn người lính khi nãy không lên tiếng: “Các ngươi đi cùng ta lấy thức ăn.” Bốn người bị gọi liền nhanh chóng đứng dậy. “Tướng quân người phải rửa vết thương thật kĩ, ta đi nhặt một ít lá thuốc rồi sẽ quay lại ngay.” “Làm phiền Lâm đại nhân rồi.” Tề tướng quân cảm động thốt lên.

Lâm Duy Đường không hề đoái hoài gì đến Hồ phó tướng, mang theo bốn binh sĩ rời đi. Đợi đến lúc hắn đi khỏi, Hồ phó tướng vẫn còn khá bất mãn, hắn ngờ vực thì thầm: “Tướng quân, lỡ như hắn...”


Đôi mắt Tề tường quân trở nên sắc như dao, nhìn chằm chằm vào hắn: “Hồ Bảo, bốn tướng quân còn ở đây, không đến lượt người lên tiếng đâu.” Hồ phó tướng nghe thấy liền thẫn thờ, hắn quay đầu, ánh mắt hung dữ nhìn đám quân sĩ của hắn, không dám lên tiếng phản bác.

Cũng vào thời điểm ấy, đại trạch của Hàng gia, tại đại sảnh.

Nguyên Mộ đặt tách trà trong tay xuống, ngước mặt nhìn một ông lão dù dáng vóc gầy gò nhưng lại mang ánh mắt vô cùng sắc bén đang ngồi tại ghế trên, nhàn nhạt nói: “Lâm Duy Đường không phải kẻ bỗng dưng lại muốn đi tìm đường chết.”

Ông lão ấy không ai khác chính là Hạng Cửu thái gia của nhà Hạng. Hạng Cửu gia vuốt nhẹ râu: “Công tử lo là Lâm Duy Đường có thể ra khỏi rừng ư?” “Tiểu vương biết chốn rừng sâu nước độc, bí hiểm khó lường, nhưng Lâm Duy Đường con người này, cũng tuyệt đối không hề tầm thường một chút nào, điểm này ở hắn, Cửu gia ngài lẫn phụ vương đều đã tự mình nhận thức rõ nhất. Tiểu vương cho rằng việc phòng ngừa chu đáo hơn một chút là việc không thể bỏ qua, Cửu gia nên chuẩn bị tất cả mọi thứ thật tốt thì hơn.”

Hạng Cửu gia còn hơi hoài nghi, không phải ông không muốn phái người giải quyết, mà người được phái đi chắc chắn phải là một cao thủ. Hơn nữa, người đi lần này ắt sẽ phải nhận lãnh thương tổn. Mặc dù chưa đến

mức độ vạn bất đắc dĩ, ông cũng không quá nguyện ý phái đi những cao thủ mà Hàng gia đã dày công nuôi dưỡng huấn luyện để vào khu rừng rậm kia.


Người đàn ông trung niên đứng một bên cũng chính là gia chủ của Hạng gia - Hạng Lăng Vân. Thời điểm ấy, ông ta liền suy nghĩ, cũng cảm thấy những lời của Nguyên Mộ nói cũng không phải không có đạo lí. “Cha, tiểu vương gia nói cũng rất đúng. Lâm Duy Đường quả thực là một kẻ có bản lĩnh đáng gờm, nhỡ đâu để hắn thoát được thì thực không có lợi cho chúng ta chút nào, huống hồ, nếu thiếu Đông gia của Vọng Giang Các ở Kinh thành lại chính là hắn, nói không chừng hắn đã sớm trở về Ký Đông rồi.”

Hạng Cửu gia híp lại hai mắt, trong mắt dường như loé lên tia sáng.

“Đúng thật là hắn chứ?” Nét mặt Hạng Lăng Vân trở nên vô cùng nghiêm nghị, gật đầu đáp lời: “Tám chín phần là hắn ạ.”

Gương mặt Hạng Cửu gia liền trở nên lạnh lẽo, nhưng khi ông vẫn còn chưa kịp nói lời nào, thì đã thấy Hạng Lăng Phong nhếch nhác, hỗn loạn xông vào phòng. “Cha ơi, đại ca, A Hoành đã trở lại, hắn ta đã vào rừng rồi ạ.”

“Cái gì?”

Hạng Cửu gia lẫn Hạng Lăng Vân đều hốt hoảng đứng bật dậy, sắc mặt hai cha con quả nhiên không dễ coi chút nào.

Nguyên Mộ nhìn hai người họ, mi tâm nhíu chặt lại. Chẳng nhẽ, danh xưng vị công tử Vô Hồn truyền nhân của Khai Quốc Quốc sự chính là Hạng Lăng Hoành sao?


Lần này, hắn trở về là...

“Không được rồi, hắn ta muốn cứu Lâm Duy Đường.”

Lâm Duy Đường mồ hôi nhễ nhại. Hắn cầm chắc đoản kiếm sắc nhọn trong tay, vung kiếm chặt đứt cánh tay của người lính kia lìa khỏi rồi rơi xuống đất, nhưng chỗ cánh tay bị chặt kia vẫn dày đặc vũng máu đen sẫm. Hắn thầm kinh hãi, độc tính mạnh như vậy, khi nãy nếu người lính này không chạy ra đỡ cho hắn một mạng, e rằng người bị trúng độc và thoi thóp trong vũng máu kia sẽ chính là hắn. “Lâm... Lâm đại nhân... xin đừng... đừng phí sức nữa ạ, thần không thể... không thể cứu được nữa rồi.” Người lính bị trúng phải độc yếu ớt vô lực, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. “Nhị Tráng, ngươi không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì đâu đấy.” Những người binh lính khác may mắn giữ được mạng sống giờ đây ai nấy cũng đau lòng, khóc lóc không ngừng. Lâm Duy Đường nặng nề nhìn hắn nói: “Ơn cứu mạng của ngươi, ta không thể đền đáp ngay cho ngươi, nếu ta có thể thoát khỏi cánh rừng này, ta nhất định sẽ tìm đến người nhà của ngươi, ta sẽ cho họ một đời không cần phải lo đến bốn chữ cơm ăn áo mặc nữa.”

“Tạ... tạ ơn Lâm đại nhân, nhưng... nhưng thần đã không còn... không còn người nhà nào nữa rồi, tướng... tướng quân... có ơn với thần.”

Lâm Duy Đường yên lặng, một lúc sau, hắn nói: “Ta thề, nhất định sẽ dốc hết sức lực bảo vệ Tề tướng quân thoát ra ngoài, cũng sẽ hết lòng bảo vệ tính mạng của ông ấy.” “Tạ ơn Lâm...” Hai chữ đại nhân cuối cùng vẫn chưa kịp thốt ra, người lính kia đã trút hơi thở cuối cùng. “Nhị Tráng, Nhị Tráng ơi...” Lâm Duy Đường đứng dậy, đưa mắt nhìn về một nơi cách đó không xa, có một con rắn độc khổng lồ đang nằm ngang trên mặt đất, lại nhìn ba thi thế xấu số đã chết thảm, bờ môi hắn mím chặt lại thành một đường thẳng.

Hắn biết chốn rừng xanh này là một nơi đầy thử thách, nhưng vẫn tính sai lệch sự nguy hiểm mà khu rừng này đang ẩn giấu.

Những cây cổ đại cao vút như muốn đâm thủng bầu trời; dây leo lằng nhằng dày đặc khiến cho thanh kiếm sắc bén cũng khó có thể cắt đứt một cách dứt khoát; mãnh hổ, côn trùng, bọn rắn rết mang độc tố chết người; đầm lầy, khí độc muốn tránh cũng không thể tránh; những tán cây phát triển vượt bậc như những cây dù khổng lồ, che lấp cả bầu trời, ngay cả ánh nắng chiếu xuống cũng không xuyên thấu được; càng đừng nói đến phương hướng. Nơi này, chính là một mê cung không lối thoát. “Chúng ta không thể ở lại chỗ này quá lâu.” Nơi này nồng nặc mùi tanh hôi của máu người, bất cứ lúc nào lũ hổ đói khát kia cũng có thể bị thu hút đến đây. Người binh sĩ đang đau thương ôm lấy thi thể của Nhị Tráng nghe thấy liền không kìm lòng được mà kêu lên: “Lâm... Lâm đại nhân, không lẽ chúng ta cứ bỏ mặc bọn họ ở đây như vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận