Phượng Kinh Thiên

Nước Chu, Bình Thành Quan, Tổng Binh Phủ.

Trong một tháng, nước Sở liên tiếp phát động tấn công trên dưới mười lần với nước Chu. Sau khi trải qua gần một năm rèn luyện tập duyệt, Sở Tuyệt cuối cùng cũng chính diện tấn công nước Chu.

Hơn mười lần giao chiến, hai nước đều có thắng thua, hình thành một trận thể cân bằng1binh lực của hai bên.

Đối mặt với sự công kích hung hăng từ nước Sở, tướng sĩ của nước Chu đều im lặng đối phó. Tuy có thắng có thua, nhưng có Chu Thanh sắc đích thân trấn thủ, lòng quân và lòng dân đều rất ổn định, cho dù tin tức bại trận có truyền ra, cũng không ra ảnh hưởng gì lớn8cả. ở nước Chu, nhân dân và quân đội đều cung kính, sùng bái Chu Thanh Sắc vô cùng.

Trong đại sảnh của Tổng Binh Phủ, sau khi Chu Thanh Sắc bày trận đối phó lại công kích của Sở Tuyệt, thì liền cho các tướng sĩ lui ra, một mình hắn tản bộ trong định viện.

Mặt trời lặn lúc chiều tà, ánh sáng đỏ2cháy đan thành một bức tranh đẹp đẽ khiến người khác chói mắt, hết sức xinh đẹp động lòng người. Chu Thanh Sắc đứng trên bậc thang nghênh gió, nửa híp mắt thưởng thức cảnh đêm đang dần đến, nhưng trong đầu nghĩ đến không phải tình hình chiến sự trước mắt, mà là... chiến sự của nước Đại Nguyên. Một lát sau, trong4đầu hắn hiện lên hình ảnh của một người khiến hắn cúi đầu mỉm cười.

Vô Ưu... Hay cho cái tên Nguyên Vô Ưu!

Tần Hằng mang theo dáng vẻ mệt mỏi bụi bặm tiến vào, chợt nhìn thấy biểu cảm Chu Thanh Sắc như vậy, bước chân khẽ dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn đi qua.

“Tần Hằng bái kiến chủ soái.”

Chu Thanh Sắc ngẩng đầu lên thấy hắn, nhướng mày, nhưng cũng không quá kinh ngạc, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng: “Sao không ở bên cạnh Lam hoàng muội nhiều chút? Bản soái cũng không có triệu tập đệ về biên quan.” Ánh mắt của Tần Hằng lướt qua một tia mềm mại bởi vì nghe thấy tên của thế tử mới cưới, sau đó vội chỉnh lại sắc mặt, trong ánh mắt hắn lộ ra tia kiên định nói: “Mạt tướng thân là tướng quân, đã định sẵn là phải phục vụ trong quân doanh. Trên đường đến đây, mạt tướng nghe nói rằng nước Sở tấn công, mong đại soái ân chuẩn, mạt tướng lúc nào cũng có thể tiếp chiến.” Dừng một chút, hắn lại thêm một câu: “Công chúa cũng đồng ý và cổ vũ cho suy nghĩ của mạt tướng.”

Chu Thanh Sắc cười cười: “Bọn đệ kiên định như vậy, mà đệ cũng đã về tới đây rồi, bản soái cũng không thể nói gì hơn. Còn về việc có ra đánh trận hay không, bản soái tự có sắp xếp, đệ cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”


“Vâng.” Tần Hằng chắp tay, nhưng chưa rời đi mà vẫn đứng đó, như là còn điều gì đó muốn nói.

“Còn chuyện gì?”

Tần Hằng mím mím môi, sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống, cúi đầu thấp giọng nói: “Nếu như không có đại soái, mạt tướng và công chúa cũng không thể kết thành phu thê. Ân tình này của đại soái, Tần Hằng và công chúa sẽ nhớ mãi trong lòng, cả đời không quên. Nếu như đại soái cần gì, Tần gia và Tần Hằng có chết cũng không từ.”

Chu Thanh Sắc dường như không nghe ra được hàm ý của Tần Hằng, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngày đêm bôn ba, đệ cũng mệt mỏi rồi, còn không mau lui xuống nghỉ ngơi đi.” Tần Hằng ngẩng đầu, hắn tin Tam hoàng huynh của hắn nhất định hiểu được, nhưng phản ứng của Tam hoàng huynh... hắn thực sự là nhìn không ra!

“Mạt tướng cáo lui.” Bất kể thế nào, những lời hắn muốn nói cũng đã nói ra rồi.

Nếu như là trước đây, có đánh chết hắn hắn cũng không bao giờ nói ra những lời này, nhưng bây giờ bởi vì Tam hoàng huynh, nói ra những lời này không khó khăn gì, mà ngược lại còn là lẽ đương nhiên, thậm chí là còn vì vậy mà cảm thấy vinh hạnh nữa.

Tâm tình như vậy cũng không phải bởi vì cảm kích Tam hoàng huynh giúp hắn và công chúa trở thành một đôi, mà bởi vì Tam hoàng huynh làm cho con dân của cả nước Chu hãnh diện, có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Hiện nay, cả nước Chu từ tướng sĩ cho đến dân chúng không ai là không sùng bái Tam hoàng tử.

Hoàng thượng mang bệnh lâm triều, chủ trì triều đình mà lực bất tòng tâm*. Tuy rằng đã lập thái tử, nhưng tư chất của thái tử quá bình thường, không thể trở thành phúc của nước Chu được.

(*) Lực bất tòng tâm: có lòng nhưng mà không có sức. Trước đây, mọi người chỉ cảm thấy thái tử tuy không có tài nhưng có chí tiến thủ, thủ thành miễn cưỡng cũng coi như tạm được, nhưng từ khi thái tử can chính vào việc quân sự, dẫn đến chỉ soái không thể không giết đi tướng sĩ của mình, thì không chỉ Tần gia hắn, mà tướng sĩ ba quân cũng không ai là không thất vọng về thái tử.

Về tình về lý, về công về tư, hắn đều hi vọng Tam hoàng tử có thể thay thế thái tử. Đợi sau khi kết thúc chiến tranh với nước Sở, trở về Kinh thành tiếp tục sự nghiệp thống nhất tứ phương, mở ra một thời kì mới cho nước Chu.


Hôm nay, hắn nói những lời này cũng không chỉ là đại diện cho một mình hắn, mà là đại diện cho cả Tần gia, đồng thời cũng đại diện cho tướng lĩnh ba quân, thậm chí là cả đội quân hùng hậu của nước Chu.

Bọn họ, đều chỉ phục tùng một mình hắn!

Chu Thanh Sắc nhìn bóng lưng Tần Hằng đang dần rời đi, đầu mày khẽ nhíu lại. Hắn không nghĩ là mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Ban đầu, hắn không có hứng thú gì lớn với ngôi vua, vốn chỉ là muốn sau khi diệt trừ nước Sở để hoàn thành dã tâm thống nhất thiên hạ, hắn liền có thể không lo lắng gì mà tiêu dao trong thế gian. Nhưng bây giờ, dưới sự dẫn dắt có chủ ý của phụ hoàng, bất luận là bách tính hay tướng sĩ, đều rất bài xích thái tử, tích cực tiến cử hắn lên ngôi.

Trước đây, hắn không có hứng thú, bây giờ, hắn lại càng không có hứng thú hơn. Giờ đây, hắn gấp gáp muốn bình ổn cuộc chiến này để rời khỏi đây, toàn tâm toàn ý hoàn thành nhiệm vụ lớn là cưới vợ. Việc đó, so với ngồi ở nơi biên quan này đánh nhau với Sở Tuyệt còn quan trọng hơn nhiều. “Chủ tử.” Mắt Chu Thanh Sắc sáng lên, quay người nhìn người xuất hiện phía sau: “Thế nào?” “Bẩm chủ tử, nước Sở ở Bắc Kiều Quan có hành động lạ, quân binh bao vây mười dặm, tạo thành sức uy hiếp với ô Thành của nước Đại Nguyên.”

Khóe mắt Chu Thanh Sắc lóe sáng, cười như không cười nói: “Huynh đệ họ Sở tâm tư thật sự lớn, một mặt thì giao chiến trực diện với chúng ta, mặt khắc thì muốn thừa nước đục thả câu nước Đại Nguyên, cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, lại không biết rằng mình bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.”

“Nói tình hình bây giờ của nước Đại Nguyên đi.” Nhìn xem, hắn và đồ đệ giỏi của hắn có phải là tâm linh tương thông không cơ chứ!

“Vâng.” Người đến cung kính cúi đầu, thấp giọng bẩm báo: “Một tháng trước, Tam hoàng tử Nguyễn Trọng Sinh tuổi chỉ vừa mới mười ba của nước Đại Nguyên xin được xuất chinh, Khánh Đế điều năm vạn quân từ hai cánh trái phải của Hổ Doanh giao cho hắn, hơn nữa còn lệnh cho Vô Ưu công chúa đi theo làm quân sự, hiện nay đã đến Bình Châu.”

Mắt Chu Thanh Sắc có ánh sáng khác lạ: “Là Nguyên Hạo Thiên lệnh cho Vô Ưu công chúa xuất binh cùng với quân đội?”

“Chúng thuộc hạ sợ tiết lộ hành tung, không dám đến gần hoàng cung và Hoài Vương Phủ, chỉ đành ở ngoài Kinh thành của nước Đại Nguyên nghe ngóng tình hình, lại phải thêm người theo phía sau đại quân xuất chinh. Theo tin tức từ hai bên, ta đều có thể thấy, Vô Ưu công chúa xuất chinh vốn không phải là chủ ý của Khánh Đế, mà là Nguyễn Trọng Sinh xin ý chỉ, muốn Vô Ưu công chúa cùng xuất chinh.”

“Ồ?” Chu Thanh sắc nhưởng cao mày, đáy mắt như hiện lên vài ý cười, trầm giọng nói: “Nước Đại Nguyên cuối cùng cũng có một hoàng tử thông minh, chỉ là... đáng tiếc, hắn sinh không đúng lúc. Nói tiếp đi.” “Vâng. Người của nước Đại Nguyên đứng ra quyết đấu với Minh Vương họ Phùng tên Chinh. Người này là đại soái ở Ô Thành, dụng bình ổn định dài lâu. Ông ta và Nguyễn Mộ chính diện giao chiến với nhau năm trận, không chính diện giao chiến ba trận. Kết quả chỉ thắng được ba trận, nhưng lại không hề đạt được một chút lợi ích thực tế nào, ngược lại còn bị Nguyên Mộ đánh cho liên tục thoái lui, không thể không lui ra đến biên giới Kỷ Đông. Hiện nay, ông ta đã lùi về mười lăm dặm.”

“Ừ, thị tộc ở địa phương nước Đại Nguyên?” “Văn Thị ở Dung An là thị tộc đầu tiên đứng ra lấy danh nghĩa bảo vệ bách tính mà đóng chặt cửa ra vào của mấy con đường thiết yếu. Đệ Ngũ Thị ở Định Dương vội vàng hưởng ứng theo, mạnh mẽ cắt giảm số thuyền vận chuyển hàng hóa trên đường thủy, cũng vội vàng kiểm soát việc vận chuyển lượng thực, dầu và các hàng hóa khác. Sau đó, Trịnh Thị ở Quảng Nam và Trần Thị ở Ứng Trung cũng liên tục hưởng ứng, học theo Văn Thị phong tỏa những con đường chính lại. Hiện nay, lương thực của nước Đại Nguyên và các hàng hóa khác đều đang trong tình trạng thiếu thốn. Thương nhận thấy lợi nên nâng giá, lòng dân dao động, ngòi nổ chiến tranh đã dấy lên. Không đến nửa năm, e là sẽ đại loạn.”


Mắt Chu Thanh Sắc sâu thêm, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn. Hay cho một Nguyên Vô Ưu, nàng làm đồ đệ của hắn cũng thật là thiệt thòi cho nàng rồi. So với người sư phụ như hắn, nàng còn hơn một bậc!

Người đời chỉ biết Chu Thanh Sắc nhàn nhã ngồi trong doanh trướng cười nhạt mà tàn sát sa trường, một trận đánh bại Chiến Thần vương vang danh thiên hạ! Nhưng người đời nào biết, trong thiên hạ vẫn còn một người nữa ngồi nhàn nhã trong nhã lầu mà điểm họa giang sơn? Hơn nữa, đó còn là một người con gái. Điểm này, hắn thật sự không bằng nàng.

“Tiếp tục quan sát, có bất kì động tĩnh gì cũng phải nhanh chóng bẩm báo. Còn nữa, bất kì lúc nào cũng phải bảo vệ sự an toàn của Vô Ưu công chúa trước tiên.”

Người đến chần chừ một chút: “Cao thủ bên cạnh Vô Ưu công chúa rất nhiều, một khi thuộc hạ tiếp cận quá gần, e là sẽ bị phát hiện, đến lúc đó...”

“Không sao, cho dù bại lộ, cũng phải lấy việc bảo vệ an toàn của Vô Ưu công chúa làm nhiệm vụ chính. Nếu như bại lộ thân phận, thì không được giấu giếm gì nàng, nàng... sẽ không làm khó các ngươi đâu.” “Vâng, thuộc hạ hiểu.” Bóng của người kia âm thầm đến, lại âm thầm biến mất.

Chu Thanh Sắc bước xuống bậc thang, ngồi xuống ghế đá bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm đường chỉ đỏ không biết đã biến mất từ lúc nào nơi cuối chân trời. Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó khóe miệng chậm rãi nở ra một ý cười. Có lẽ, đã đến lúc mặt đối mặt với sở Tuyệt rồi.

Đại quân nước Sở đã dần tiến gần vào biên giới. Đối với sự công kích của Sở Tuyệt, nước Chu sớm đã có tướng sĩ canh chừng. Họ cũng không hề rối loạn, ngược lại rất bình tĩnh ứng phó.

Trong đại sảnh, phò mã mới nhận chức Tần Hằng xin được ra trận. “Chủ soái, Tần Hằng xin được ra trận.” Chu Thanh Sắc phất tay ngắn lời nói của Tần Hằng lại, sau đó đứng dậy nói: “Hôm nay, bản soái tự mình nghênh chiến.”

Lời này vừa nói ra, các tướng sĩ có mặt ở đó đều kinh ngạc.

Các tướng lĩnh rối rít phản đối.

“Chủ soái không được.” “Chủ soái không được.” Ánh mắt Chu Thanh Sắc lướt qua một đám người đang lo lắng xung quanh. Hắn không nói hai lời, bóng người lóe sáng, nhân lúc mọi người còn đang chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã lấy một tốc độ như sét đánh ngang tai mà biến mất, vứt hết những binh khí của tướng sĩ vừa cầm lấy trong tay xuống đất.

“Quân lệnh của bản soái, mọi người không được nói nữa.”


Mọi người kinh ngạc cúi đầu nhìn binh khí không cánh mà bay mất của mình, lại nhìn về phía chủ soái sớm đã không còn bóng dáng trong đại sảnh. Sau khi hết kinh ngạc, không hẹn mà gặp cùng nhau chạy ra ngoài.

“Chủ soái...”

Đợi đến khi bọn họ đuổi kịp, Chu Thanh Sắc đã chạy ra khỏi thành rồi.

“Mau, mở cửa thành.”

Bên ngoài cổng thành ba mươi dặm, quân của hai nước đang đánh nhau. Chỉ cần một tiếng hạ lệnh, bọn họ sẽ lao vào đánh nhau đến mức người chết thì ta sống, ta sống thì người chết.

Nghe tin Chu Thanh Sắc cuối cùng cũng đích thân ứng chiến, ra đối mặt với quân đội nước Sở, tất cả tướng sĩ đều vươn tay vươn chân, muốn ra thử sức. “Vương gia, mạt tướng xin được nghênh chiến với chủ soái của nước Chu.” “Vương gia, mạt tướng cũng muốn đi.” “Mạt tướng cũng muốn đi.”

Sở Tuyệt phất tay, híp mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, không lên tiếng.

Mà trong đội quân đối diện, vang lên một giọng nói quen thuộc truyền từ xa đến: “Bản soái Chu Thanh Sắc, đích thân đến gặp Sở Tuyệt.”

Nghe thấy câu này của Chu Thanh Sắc, Bạch Lang thúc ngựa chạy đến gần Sở Tuyệt, thấp giọng nói: “Vương gia, Chu Thanh Sắc đột nhiên đích thân ra ứng chiến, e là có điều bất thường, vì sao không phải người đi thăm dò trước rồi mới...”

Sở Tuyệt lạnh lùng ngắt lời của Bạch Lang: “Bản vương đã đợi hắn rất lâu rồi.”

Nói xong, không đợi Bạch Lang phản ứng lại, Sở Tuyệt đã thúc ngựa chạy lên trước.

“Vương gia?”

“Vương gia...” Tất cả tướng sĩ của nước Sở đều bất ngờ, tất cả vội thúc ngựa chạy theo. Mệnh lệnh của Sở Tuyệt vang lên từ xa: “Các tướng nghe lệnh, đứng chờ ở đó.” “Vương gia...” Bạch Lang gấp gáp không biết như thế nào mới tốt, chỉ đành vội vã ra lệnh cho hai bên: “Nhanh, mau đuổi theo vương gia, bảo vệ vương gia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận