Phượng Kinh Thiên

Nhưng Khánh Đế lại nôn nóng trấn áp lũ phản quân ngày càng lớn mạnh, lập tức hồi Kinh nắm giữ triều chính. Khi tình hình chiến sự dần dần ổn định lại, ông liền kiên quyết hạ tiếp lệnh điều mười vạn binh lực từ ô Thành, với ý đồ muốn một mẻ diệt sạch đại quân của Minh Vương.

Đương nhiên, khi bắt đầu, Khánh Đế vốn không có ý định điều quan từ ô Thành đi, mà là cưỡng chế người chinh chiến.

Sau khi trải1qua quá trình Lâm Duy Đường dốc toàn lực khuyên can thì ông ta cuối cùng cũng hủy bỏ ý niệm muốn cưỡng chế người chinh chiến. Ông ta cũng biết không thể chọc giận bách tính lần nữa! Hơn nữa, Lâm Duy Đường nói trúng tim đen của ông ta, đội quân mới bị ép buộc chiến đấu, chưa được huấn luyện đã bị đẩy ra chiến trường, bước vào chỗ chết là điều chắc chắn không thể bàn cãi rồi, nhưng ông cũng lo rằng8những kẻ đó hận ông, đến lúc lâm trận lại phản lại quân mình, vậy thì hậu quả khó mà lường trước được.

Mà ô Thành tuy đối mặt với biên ải nước Sở, là cửa ngõ của quốc gia, nhưng chiến sự giữa nước Sở và nước Chu vẫn còn ảnh hưởng, nước Sở muốn tấn công nước Đại Nguyên, lực bất tòng tâm... Đến cuối cùng, ông ta vẫn hạ lệnh điều quân từ Ô Thành.

Chỉ có điều, viện binh còn chưa tới nơi thì đã2nhận được cấp báo từ ô Thành trước tiên, quan binh Bắc Kiều của nước Sở áp sát, tuy rằng không lộ mặt công kích, nhưng quan binh nước Sở bí mật gây rối bách tính vùng biên cương. Tuy rằng không đến mức gây ra những tội ác tày trời như giết dân đốt nhà, cưỡng hiếp dân nữ, nhưng lại cướp bóc trắng trợn đến cạn kiệt lương thực, vải vóc, hơn nữa hành động của chúng càng ngày càng ngang ngược không kiêng nể4ai, thấp thoáng hành động muốn dấy binh. Khánh Để nhận được tin tức, giận đến mức tím tái, suýt chút nữa nghiền nát hàm răng. Thật bất ngờ là người mình đồng da sắt như ông ta, ấy vậy mà giờ phút này cũng không thể chống cự nổi mà đổ bệnh, dọa một đám tùy tùng, ngự y chết khiếp. Khi ánh chiều tà sắp khuất dạng, trời đã vào hạ cho nên buổi tối cũng không quá nóng nực, nhưng cũng không mát mẻ gì lắm.

“Hoàng... hoàng thượng, thuốc... hoàng thượng nguôi giận...”

“Loảng xoảng”, khay thuốc trên tay nội thị thái giám đang nơm nớp lo sợ bị Khánh Đế hất tay đánh đổ xuống đất. Vị thái giám kia hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, tuyệt đối không dám đưa mắt nhìn lung tung đi đâu, càng không dám phát ra một tiếng động.


Khánh Đế đỡ lấy gáy, mắt nhắm nghiền. Trong lúc này, sự lạnh lùng, cứng rắn luôn luôn hiện hữu trên gương mặt ông dường như xuất hiện nét mệt mỏi và suy yếu.

Đêm ngày càng tối mịt, chúng tùy tùng đứng ngay ngắn một bên không ai dám bước lên trước thúc giục hoàng thượng lên giường nghỉ ngơi, tất thảy đều gắng gượng giữ trạng thái đứng thẳng người.

“Truyền Lâm Duy Đường.” May thay, Khánh Để cuối cùng cũng mở lời.

Vị thái giám đứng nãy giờ như tượng đá nghe thấy vậy liền cung kính nhận lệnh rồi lui ra ngoài. Một lúc sau, Lâm Duy Đường tiến vào, hắn làm như không ngửi thấy mùi thuốc còn sót lại trong không khí, cung kính bước tới: “Thần tham kiến hoàng thượng, vạn tuế...”

“Được rồi, trẫm lúc này không muốn nghe những lời này.” Khánh Đế ngồi thẳng lưng, không chút nhẫn nại cắt ngang lời hắn.

Lâm Duy Đường cúi thấp đầu, cung kính lui sang một bên.

“Trẫm truyền ngươi tới, là muốn nghe suy nghĩ của người về thể cục hiện nay.”


Lâm Duy Đường do dự lên tiếng: “Thần cho rằng, nước Sở nhiều nhất chỉ là thừa nước đục thả câu để cướp bóc, chứ không thực sự có ý muốn phát động tấn công.”

“Trẫm cũng suy nghĩ như vậy.” Khánh Để lạnh nhạt đáp. Ông ta ngừng lại chốc lát, đến khi ánh mắt ông ta lướt qua đống tấu chương chất thành núi trên bàn thì bỗng trở nên thâm trầm.

“Nếu như trẫm giao binh quyền Tấn Châu cho ngươi, ngươi có dám nhận?”

Lâm Duy Đường kinh ngạc ngẩng đầu: “Chuyện này...”

Khánh Đế ấn mi tâm, khó giấu nổi nét mệt mỏi trên gương mặt bởi Kinh Bắc là trái tim của ông, không thể dàng mất đi.

“Hiện nay, bách tính Kinh Bắc mất trắng, nghèo túng cơ cực, lòng dân Kinh Bắc không yên, ổn định Kinh Bắc, là chuyện không thể chậm trễ.” Ông vốn định muốn trong thời gian nhanh nhất trấn áp được phản quân, nhưng xem ra tình hình hiện nay, khả năng này đã bị phá hủy, ông chỉ có thể tính kế lâu dài.

Những ngày này, ông cũng tận mắt thấy được năng lực của Lâm Duy Đường, nếu Tấn Châu có hắn trấn thủ, chắc chắn có thể khống chế được cục diện một phần nhất định, chỉ là, Lâm Duy Đường dẫu sao cũng không lấy được tín nhiệm của ông. Bây giờ, ông quả thực không an tâm khi giao cho hắn trọng trách lớn như thế, cho nên lâm vào thế khó xử.


Lâm Duy Đường mím chặt môi, quỳ xuống đáp: “Thần sợ rằng khó đảm nhận trọng trách lớn, mong hoàng thượng suy xét lại.” Hoàng đế dù đã muốn dụng hắn, nhưng lại không tin tưởng hắn, cho nên mới hỏi câu này trước mặt hắn nhằm thăm dò.

Thật ra Khánh Đế, ông ta cũng xem như là con rồng dũng mãnh, có dã tâm cũng có khả năng ẩn nhẫn, thủ đoạn cường bạo, lãnh khốc, đích thực khiến người ta ngước nhìn mà kinh sợ, khiến họ phải chùn bước. Hơn nữa, ngoài bản thân mình ra, ông ta không tin bất cứ ai, có lòng hoài nghi lớn lại ngoan cố, bảo thủ.

Vị hoàng đế như vậy, là đế vương khiến cho trên dưới triều thần, bách tính đều cảm thấy không an toàn, cũng không an tâm.

Hiện nay, tận mắt trông thấy ông ta bị con gái đẩy từng bước, từng bước vào thế tuyệt vọng, mà hiện nay con gái ông ta vẫn nấp trong bóng tối mà hô mưa gọi gió.

Thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của Khánh Để không phải là dồn toàn bộ đối thủ vào chỗ chết rồi lên làm vua thống trị thiên hạ vào mười chín năm về trước, cũng chẳng phải là lần ông ta dùng thủ đoạn để diệt trừ toàn tộc Lưu Thị đã phò trợ ông đăng quang hoàng đế vào chín năm trước, mà là... vào mười sáu năm trước, ông ta để Lưu hoàng hậu ha sinh Nguyên Vô Ưu.

Đột nhiên, hắn vô cùng mong đợi, vào ngày hôm ấy, người đàn ông trước mắt mình, sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?

Khánh Để khẽ nhíu mày trước lời khước từ của hắn, phản ứng của Lâm Duy Đường khiến ông có chút bất ngờ.

Người như Lâm Duy Đường, tài năng của hắn, ông không hề nghi ngờ, nhưng người này không bì được với Bình Duệ. Bởi người này nhìn thì có vẻ mong muốn vì công vì nghĩa, nhưng trên thực tế lại quá bạc tình, từ việc hắn bỏ thành khi Hạng Thị phá thành rồi quay trở lại Kinh thôi thì ông đã có thể nhìn ra.


Người như vậy, không dùng được, huống hồ gì, hắn công khai thể hiện rõ là vì Vô Ưu... Nghĩ đến Vô Ưu, ánh mắt Khánh Đề thoáng qua nét trầm lắng.

Hoài Bình trụ vững được, vừa nằm ngoài dự kiến trước đó của ông, có vui mừng, cũng có thất vọng. Lúc đầu, ông đã cho rằng Tam hoàng tử sẽ là người khiến ông an lòng, nhưng không ngờ người làm được điều đó lại chính là Vô Ưu.

Tình cảm của ông đối với đứa con gái này lúc nào cũng phức tạp.

Tình cảm Lâm Duy Đường dành cho Vô Ưu lại rất chân thành, một lòng hướng về Vô Ưu, thế nên không thể để hắn nắm binh tại Tân Châu được. Bởi vì nếu như Vô Ưu có thay lòng đổi dạ, Tam hoàng tử bị thương, thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi, ngộ nhỡ hai người họ liên minh... Đến lúc đó, không biết ông sẽ phải đối mặt với cái gì nữa, không cần nói cũng hiểu rõ. Ông tuyệt đối sẽ không để mình bước tới bước đường bị con trai, con gái bức thoái vị.

“Trẫm sẽ suy nghĩ thêm, ngươi lui xuống đi.” Nghĩ đến đây, Khánh Để lại cảm thấy, Tấn Châu xác thực không thể giao cho Lâm Duy Đường.

“Rõ, thần cáo lui.” Ấn giấu trong đôi đồng tử cúi thấp của Lâm Duy Đường là sự mỉa mai chỉ riêng mình hắn rõ.

Khánh Để vốn cho rằng triệu Lâm Duy Đường đến trước thì có thể thăm dò rõ ngọn ngành, không ngờ lại càng khiến ông buồn bực hơn. Khánh Đế ấn mi tâm đang nhíu chặt đau nhức của mình, lại nhìn đống tấu chương chất chồng trên bàn, trong lòng lại càng sốt ruột, cáu kỉnh, sau đó ông ta hất tay một cái, tất thảy rơi tung toé xuống đất.

Những cung nhân chờ hầu hạ tại đây đều im thin thít, ngay cả thở hắt ra cũng không dám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận