Phượng Kinh Thiên

Đối với những người cố ý thì mặc dù không tự mình chứng thực, nhưng nghe vào tại đã có hiệu quả nhất định rồi.

Gió đông lạnh thấu xương thổi táp vào mặt đau như dao cắt.

Tốp hai tốp ba quan lại tan buổi chầu sớm nối đuôi đi1ra rồi chào tạm biệt nhau ở cửa cung.

“Cổ đại nhân.”

Cố Lăng đang định leo lên ngựa, nghe thấy tiếng gọi sau lưng, hắn đứng thẳng người dậy, quay đầu lại nhìn và chắp tay với người kia: “Bình tướng quân.”

Bình Duệ thanh nhã chắp tay đáp lễ, giọng8điệu thản nhiên, rất thoải mái nói: “Mấy hôm trước, Vọng Giang Các vừa mới một đại đầu bếp đến, những món ăn mới rất ngon, hôm qua Bình mỗ đã đặt một bàn, Cổ đại nhân có nể mặt đến được không?” Cổ Lăng cười nói: “Được. Bình2tướng quân mời là phúc ba đời của Cổ Lăng.” “Nếu đã như vậy, Bình mỗ xin đợi Cổ đại nhân đại giá.” “Được, mời Bình tướng quân.” Cố Lăng khiêm nhường nói.

Bình Duệ thanh nhã gật đầu rồi rất có trách nhiệm mà nhảy lên ngựa đi trước4một bước.

Không lâu sau, bóng dáng Bình Duệ đã biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Cố Lăng cũng dần tan biến. Hắn quay đầu nhìn về phía hoàng cung, ánh mắt lạnh lùng cô liêu.


Sau khi Bình Duệ và Cố Lăng dùng bữa ở Vọng Giang Các, ngay đêm hôm đó, Kinh thành bình yên đón nhận một cơn hỗn loạn lặng lẽ nhưng vô cùng chấn động nhân tâm.

Đêm tối sâu thẳm như nghiên mực đặc sệt, gió rét rít gào như tiếng dã thú há miệng gầm gừ muốn xâm chiếm nhân gian.

Trong hoàng cung, mưa tanh gió máu. Khi trời vừa hứng sáng, cuối cùng cũng giết vào Thánh Nguyên Cung. Thị Tề nhìn kẻ dẫn binh tiến vào, đôi mắt ông trợn tròn vì chấn kinh.

“Bình... Bình... Bình tướng quân, ngươi có ý gì?”

Nụ cười của Bình Duệ vẫn thanh thuần như cũ, ngay cả động tác dùng khăn trắng lau vết máu trên thanh trường kiểm của hắn lúc này cũng thanh nhã cao quý như không hề có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, động tác ấy không còn khiến người ta cảm thấy thoải mái như được tắm gió xuân nữa. “Rất đơn giản, Bình mỗ đang bức vua thoái vị.” Bình Duệ ung dung lau sạch vết máu trên kiếm, cười nhạt lên tiếng. “Ngươi... người đâu...”

“Đừng kêu nữa, ám vệ của hoàng thượng, hừ, đều ở kia.”

Thi Tề đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Bình Duệ, đôi mắt đang mở to phút chốc co rút lại. Những cái đầu của ám vệ mà hoàng thượng để lại bảo vệ trong cung đều nằm trong chiếc túi vải trong tay người đàn ông sau lưng Bình Duệ.

“Bình Duệ... chủ tử đối xử với ngươi không bạc, sao người lại đại nghịch bất đạo như thế?” Thi Tề biết Bình Duệ làm đến bước này thì có nghĩa là đại cục đã định rồi, nhưng ông vẫn không thể chịu đựng được sự thay đổi lớn đến thế. “Chủ tử đối xử không bạc với ta, nhưng ta cũng đối xử không bạc với chủ tử, vì vậy, việc này không hề trái với chuyện mà ta muốn làm lúc này.”


“Ngươi muốn tự mình làm vua?” Thi Tề biết Bình Duệ nhìn như vô hại này thật ra rất có dã tâm, nhưng ông không ngờ rằng dã tâm của Bình Duệ lại lớn đến như vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng khống chế được hoàng cung là có thể mặc hoàng bào trên người, đăng cơ làm hoàng đế sao? Bình Duệ cười nhạt, buông chiếc khăn trắng trong tay ra, để mặc nó bay nhè nhẹ xuống những thi thể chất đầy dưới chân mình, cười như không cười lắc đầu: “Việc một bước bay lên trời là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm.”

Thi Tề nghe hắn phủ định thì biến sắc, đanh giọng nói: “Cho dù ngươi có góp sức cho Minh Vương, nhưng ông ta có tha cho loại người bất nghĩa phản bội chủ tử như ngươi không?”

“Bình huynh thật có nhã hứng, bận rộn suốt cả một đêm mà còn có tâm trạng tâm sự với Thi công công.” Giọng nói của Cổ Lăng vang lên.

Bình Duệ nhướng mày, xoay người nhìn lại.

Cổ Lăng mặc cung phục, sau lưng là một đám đại thân bị người ta dùng vũ khí uy hiếp sợ hãi đến run chân, trong đó, bốn vị đại thần giám quốc nay chỉ còn lại có hai người.

Bình Duệ liếc mắt nhìn một cái, cười như không cười nói: “Xem ra vẫn còn có mấy kẻ bảo thủ không sợ người.” Những người có dự cảm đều không lên triều, đúng là rất thức thời.

Thị Tề nhìn Cố Lặng bước vào, ông giật bắn mình, một suy nghĩ táo tợn xuất hiện trong đầu ông. Ông muốn lên tiếng nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh, bởi vì ý nghĩ trong đầu quả thật quá đáng sợ. Nếu như kẻ tạo phản thật sự là Vô Ưu công chúa, vậy... hoàng thượng làm sao có thể chịu nổi?


Cố Lặng nhìn Thi công công, mỉm cười nói: “Thi công công hình như hiểu ra rồi?” “Không... không thể nào...” Đôi môi Thi Tề run rẩy, mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Ngay lúc này lại có hai đội người ngựa xông vào. Hai mắt Thị Tề bừng sáng nhưng ngay sau đó, mặt ông đen như chết cháy. Kẻ tiến vào là Bình Lập và tinh bộ thị lang Tôn Binh. Hai người này đều đang mặc quân phục những tay lại cầm bội kiểm, trên kiếm có nhiễm máu tươi. Thị Tề nhắm mắt, nước mắt tuôn như mưa. Ông không ngờ rằng, chủ tử một đời ngang tàng lại rơi vào cảnh ngộ như thế này. Hoàng cung đổi chủ nhưng chủ tử lại chẳng hề hay biết.

“Hoàng thượng, nô tài đi trước một bước.” Thi Tề nói xong, mắt cứng đờ, cắn lưỡi tự vẫn. Bình Duệ buông mắt thở dài một tiếng. Người duy nhất trung thành không bao giờ rời bỏ Khánh Đế, có lẽ chỉ có Thi công công mà thôi. “Đưa Thi công công đi hậu táng.”

“Vâng, tướng quân.” Cố Lăng chắp tay với Bình Duệ: “ở đây giao cho Bình huynh xử lý vậy, Cố Lăng muốn đi Nhân Lãnh Cung đón thái... hậu.”

Ánh mắt Bình Duệ lóe sáng, mỉm cười nói: “Đón thái hậu tôn giá, đương nhiên là đại sự rồi. Mời Cố huynh.”

Cố Lăng gật nhẹ đầu, dẫn Bình Lập và Tôn Binh rời đi. Khi đi ngang qua người Bình Duệ, bước chân Bình Lập khựng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nhưng ánh mắt lại rất chân thành. Hắn cúi người trịnh trọng hành lễ với Bình Duệ: “Tam đệ, huynh chính thức xin lỗi đệ vì đã bắt nạt Tam đệ khi còn nhỏ, xin Tam đệ nể tình chúng ta là huynh đệ, cho ta một cơ hội để bù đắp.”

Nói xong, Bình Lập không dám nhìn phản ứng của Bình Duệ, sải bước rời đi như đang bỏ chạy. Bởi vì câu nói này của Bình Lập nên bước chân của Cố Lăng đang đi đằng trước hơi chậm lại nhưng không dừng hẳn, hắn đi thẳng ra ngoài. Đây là chuyện riêng giữa Bình Duệ và Bình Lập, đương nhiên phải để bọn họ tự giải quyết.

Bình Duệ lạnh lùng nhìn Bình Lập đang đi sau lưng Cổ Lăng. Hắn buông mắt. Bình Lập đương nhiên có sai, những kẻ sai nhất không phải là hắn ta, đợi hoàn thành xong đại sự, hắn đương nhiên sẽ tìm đến người đó tính toán nợ cũ.

Mùa đông tháng mười hai năm Khánh Đế thứ mười chín, Bình Duệ và Cố Lăng phát động cung biến, khống chế Kinh thành.

Cùng đêm bọn họ phát động cung biển, tình hình chiến trận ở Tân Châu cũng có sự thay đổi. Nguyên Vô Ưu dẫn binh từ Hoài Bình đến tập kết làm đánh từ phía sau Minh Vương.


Lâm Duy Đường nhậm chức chủ tướng, phần đại quân ra thành ba nhánh công kích tạo thành thế gọng kìm đánh Minh Vương ở giữa, khiến Minh Vương thiệt hại nặng nề. Trận chiến này đánh suốt một tháng trời, mặc dù có khó khăn có bi tráng, thương vong nặng nề vô cùng nhưng cuối cùng thì Minh Vương cũng không thể không lui về Ký Đông. Chuyện này đương nhiên sau này sẽ nói.

Trong lúc đang bị kìm đánh cả trước và sau thì tin chiến thắng liên tiếp truyền về, Khánh Để đang ở trong quân doanh Tân Châu nghe thấy tin tốt lành thì tinh thần phấn chấn, có thể nói là vui ra mặt.

Ông ta tin rằng, giả sử trong khoảng thời gian tới, cho dù tạm thời vẫn chưa diệt được Minh Vương nhưng ít nhất cũng đã đẩy lui đại quân về thành Ký Đông rồi. Đến lúc đó, đại quân của ông vây đánh mà còn lo không dẹp được đám phản quân này sao? Chỉ cần giải quyết xong mỗi họa ngầm này, ông sẽ đợi đại quân trở về doanh rồi khải hoàn về triều nữa thôi.

Khi Khánh Đế đang nghĩ ngợi đến kích động thì Trác Quý nhếch nhác xông vào. “Hoàng thượng, không hay rồi, quân địch đã giết đến đây rồi, ước tính có hơn vạn binh lực, mạt tướng bảo hộ hoàng thượng về thành Tấn Châu.” Nguyên Hạo Thiên đang vui mừng, nghe thấy tin tức như thế này thì kinh hãi, ông ta thất thổ hét lên: “Chẳng phải Minh Vương đang bị vây kích sao, sao còn có binh lực đánh giết đến đây được?” “Nhưng... tình thế cấp bách, xin hoàng thượng lập tức quyết định, có mấy người mạt tướng bảo vệ hoàng thượng rút đi.”

“Báo, hoàng thượng, phe địch tập kích, xin hoàng thượng lập tức rời đi.” Tham tướng cấm vệ quân cũng mặt mũi nghiêm trọng khuyên nhủ.

Khuôn mặt Nguyên Hạo Thiên căng cứng hỏi: “Bây giờ còn bao nhiêu binh lực nữa?”

Mặt Trác Quý ngưng trọng và bị thống: “Tổng cộng có năm nghìn binh lực, nhưng hơn nửa số đó là thương binh, căn bản không thể chiến đấu.” Ngừng một lát, ông ta lại nói tiếp: “Cho dù có cộng thêm ba nghìn cấm vệ quân của hoàng thượng, tình thế cấp bách, mạt tướng khẩn cầu hoàng thượng rời đi.”

Sắc mặt Nguyên Hạo Thiên trở nên u ám, mấy vị tham tướng cấm vệ quân cũng nặng nề quỳ xuống đất cầu xin.

“Mạt tướng thề chết bảo vệ hoàng thượng rời đi.” Nguyên Hạo Thiên nhìn từng đợt công kích hung mãnh phía trước, cắn chặt răng, ông rít từng chữ qua kẽ rằng: “Rời đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận