Phượng Kinh Thiên

Nghĩ một lát, hắn đáp: “Thế này đi, tiểu vương về cung cẩn thận nhớ lại, lại hỏi cung nhân bên người tiểu vương ngày hôm đó một chút, có lẽ bọn họ nhớ cũng không chừng.”

Cố Lăng chắp tay: “Như vậy cũng tốt.”

***

Hoài vương phủ, đêm gần tan, người tĩnh lặng. Trên chiếc giường lớn hoa lệ, chăn gấm đắp được một nửa, Hoài vương nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Tiếng ho lúc có lúc không đã tiếp diễn gần một canh giờ rồi.

Tiểu Lý Tử đau lòng nhìn Hoài vương yếu ớt nằm trên giường bệnh, khuyên nhủ: “Vương gia, nô tài cho người đi truyền thái y nhé.”

“Khụ khụ... không... khụ... không cần.” Tiếng ho không kìm nén nổi, gân xanh trên trán Hoài vương đều vì ho mà lúc ẩn lúc hiện.

Tiểu Lý Tử nhìn thấy dáng vẻ Hoài vương như vậy, lông mày đã dính sát vào nhau, tiến lên trước đưa khăn tay. Hoài vương đón lấy bịt môi, cố gắng ngăn tiếng ho không ngừng rung động trong cổ họng, khiến khuôn mặt trắng bệch nín nhịn đến đỏ bừng lên. Tiếng ho bị kiềm nén vẫn truyền ra từ trong khăn.

Qua một lúc lâu, tiếng ho mới dần dịu đi được một chút. Hắn ném khăn đi, Tiểu Lý Tử vội vàng đưa chén thuốc tiểu thái giám vừa bưng lên: “Vương gia, uống chút thuốc cho đỡ.”

Hoài vương liếc mắt nhìn nước thuốc đen kịt, không nói một lời nào, uống một hơi cạn sạch. Tiểu thái giám vội vàng đưa nước súc miệng lên, Hoài vương nhận lấy, súc miệng xong nhổ vào trong chậu bạch ngọc. Tiểu Lý Tử lại đưa khăn tay lên, Hoài vương cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng rồi ném ngược vào chậu. Tiểu Lý Tử lại dâng lên một cái mới, Hoài vương đón lấy, vô lực phất phất tay: “Đều lui ra đi.”

“Vương gia, người vừa mới uống thuốc, vẫn nên nghỉ ngơi...” lời khuyên của Tiểu Lý Tử dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoài vương liền nín bặt, buông lớp màn che xuống rồi mới dẫn đoàn người lui ra ngoài.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh. Hoài vương yếu ớt dựa vào giường mềm nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến khi ngoài lớp màn che truyền đến một giọng nói ôn hòa nhưng khó che đậy được sự chói tai.

“Đào Dao tham kiến chủ tử.”

Hoài vương mở mắt: “Vào đi.”

Từng lớp từng lớp màn bị vén lên, người đến không nói không rằng bước đến gần, cách giường chỉ còn một khoảng vừa phải mới dừng bước chân, cung kính cúi mình: “Chủ tử.”

Hoài vương nhìn người mới đến, khóe môi khẽ cong lên, lấy từ trong ngực ra một vật ném xuống dưới chân người đến: “Từ giây phút này trở đi, tấm lệnh bài này có hiệu lực.”

Người đến nhặt tấm âm bài dưới đất lên, yên lặng quỳ lạy dưới đất, ngẩng cao đỉnh đầu, cung kính nói: “Thủ lĩnh U Cảnh Đào Dao nghe lệnh.”

“Trước sáng sớm ngày kia, bổn vương muốn biết gia phả mẫu tộc của Ngọc phi và tất cả các người, việc, vật bên người Nhị hoàng tử, bất kể việc to việc nhỏ đều phải đưa vào hết.”

“Vâng, nô tài nghe lệnh.”

Hoài vương lấy lại âm bài, trầm mặc một lúc lâu mới yếu ớt lên tiếng: “Tiểu Đào Tử, bổn vương làm như vậy rốt cuộc là sai hay là đúng? Ngươi nói xem phụ hoàng có trách bổn vương không?”

Đào Dao nói: “Chỉ cần là việc vương gia muốn làm thì đều là đúng hết.”

“Ha ha... khụ... khụ khụ...” Hoài vương cười nhẹ nhưng lại dẫn đến tràng ho không dễ dàng gì ngừng lại được.

Đào Dao im lặng tiến lên phía trước, nhưng lại dường như nhớ ra cái gì, lẳng lặng lui về chỗ cũ.

“Đi đi.” Những ngày tháng hiu quạnh yên ắng, hắn đã trải qua quá lâu rồi. Hắn muốn vui vẻ náo nhiệt lên, bất kể kết cục là thua hay là thắng, sau khi chết hắn đều phải vào địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh, nhưng cũng là tâm cam tình nguyện. Những ngày tháng thế này, hắn không cam tâm.

“Vâng, nô tài cáo lui.”

***

“Công tử, Liêu thiếu gia đến rồi.” Cố Thu đi vào thư phòng, cúi người nói với Cố Lăng đang cặm cụi trong đống hồ sơ vụ án.

Liêu Thanh Vân bước vào thư phòng, nhìn Cố Lăng đang vùi đầu trong đống sách hồ sơ về vụ án, giọng nói đơn điệu đặc biệt khiến người khác không cảm nhận được sự mời mọc nhiệt tình của hắn: “Không biết Cố huynh có hứng thú với yến tiệc ở vườn hoa mai không?”

Cố Lăng kinh ngạc: “Tiệc vườn hoa mai?” Lúc này, hắn mới phát hiện cả người Liêu Thanh Vân là một bộ y phục làm bằng gấm màu xanh ngọc thêu tơ bạc, trên tóc chỉ gài trâm ngọc bích, dáng vẻ ngời ngời, có thể nói là ngọc thụ lâm phong (*).

(*) Ngọc thụ lâm phong: vẻ đẹp, khí chất của người con trai.

Lông mày Liêu Thanh Vân khẽ nhướng lên, nhận lấy tấm thiệp mời trong tay Liêu Trung: “Lạp đông mỗi năm đều có các tiệc vườn mai lớn nhỏ khác nhau.”

Cố Lăng cười nhạt, hắn sẽ không cho rằng một người cả ngày làm bạn cùng xác chết như Liêu Thanh Vân lại có hứng thú với những chuyện học đòi văn vẻ này: “Không biết tiệc lần này là do ai tổ chức?”

Ngón tay thon dài của Liêu Thanh Vân nhẹ nhàng cầm lấy tấm thiệp mới tinh tế, hoa lệ trong tay, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: “Thương nhân giàu có ở kinh thành – Lâm gia.”

Ánh mắt Cố Lăng lóe sáng: “Là Lâm gia có quan hệ thông gia với Đào gia, Sử gia kia?” Tác phong như vậy, quả thật là hiếm gặp.

“Xem ra Cố huynh trong vài ngày ngắn ngủi đã hiểu rõ người và chuyện ở kinh thành như lòng bàn tay rồi.” Rõ ràng là một câu tán thưởng, nhưng nói ra từ miệng Liêu Thanh Vân, có nghe thế nào cũng không nghe được chút ý tán thưởng nào.

Cố Lăng cười không nói, chỉ nhìn về phía Cố Thu bên cạnh: “Thay y phục.”

Khom lưng bước vào trong xe ngựa, Liêu Thanh Vân khẽ ngây người, khóe miệng khẽ nhấc lên, nhẹ đến mức không thể thấy được. Hắn âm thầm đánh giá cách bày biện, trang trí trong xe ngựa, ngồi xuống cái đệm thoải mái và mềm mại, cả người có chút biếng nhác mà dựa vào cái gối phía sau, khẽ mỉm cười: “Cố huynh thật là một người tao nhã.”

Cố Lăng ngồi đối diện mỉm cười: “Thanh Vân huynh quá khen rồi.”

Liêu Thanh Vân cầm quạt nhẹ nhàng nhấc màn cửa sổ lên, quan sát cảnh vật đang dao động bên ngoài: “Hai ngày nay, Cố huynh tuy có tiến triển, nhưng cũng vẫn đang nằm trong giai đoạn phá án, muốn có được chứng cứ, e là không dễ.”

Cố Lăng gật đầu: “Quả thực không dễ, điều tra thì dễ, tìm bằng chứng mới khó, đưa chứng cứ ấy ra lại càng khó hơn.”

“Tiệc hoa mai hôm nay, Thanh Vân giới thiệu một người với Cố huynh.”

“Ồ?” Cố Lăng nhướng mày, nhưng cũng không bất ngờ.

Liêu Thanh Vân thả tấm màn cửa sổ xuống, nhìn thấy biểu cảm khẽ nhướng mi của Cố Lăng, nụ cười nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, gật gật đầu: “Người này tài mạo song tuyệt, gặp người tao nhã, thanh nhàn lại tài năng kinh người như Cố huynh thật là rất hợp.”

“Có thể khiến Thanh Vân dùng bốn chữ “tài mạo song tuyệt”, trong lòng Cố Lăng thật có chút tò mò.”

Liêu Thanh Vân cười nhẹ: “Có thể được Cố huynh tin tưởng như vậy, Thanh Vân cảm thấy rất vinh hạnh.”

Cố Lăng mỉm cười: “Vậy ta đoán một chút?”

Đôi mày Liêu Thanh Vân khẽ nhướng, một tay nhẹ nhàng nhấc lên: “Mời.”

“Người này chắc là tiểu thư Sử gia Sử Ngưng Tương?” Tuy là một câu hỏi nhưng giọng nói lại mang theo sự khẳng định.

Liêu Thanh Vân vỗ nhẹ tay: “Chỉ hận quen biết muộn.” Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được một người bạn vừa ăn ý lại vừa hợp tính đến như vậy.

Cố Lăng cười lớn: “Thanh Vân huynh giành trước một bước, vậy Cố Lăng chỉ có thể nói một câu, đương nhiên.” Hắn cũng không ngờ lần này vào Kinh, hắn lại có thể kết giao được một bằng hữu tri kỷ như thế.

“Nói về tiểu thư Sử Ngưng Tương này, quả thực cũng không thẹn với thanh danh của nàng ở bên ngoài.” Lời nói của Liêu Thanh Vân tuy là khen, nhưng trên mặt, trong giọng nói lại không có chấn động gì quá lớn.

“Cho dù là vậy nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi.” Cố Lăng cười thản nhiên.

Đối với lời nói giống như trêu chọc của Cố Lăng, Liêu Thanh Vân chỉ nhàn nhạt cười: “Ta và nàng ấy có duyên gặp mặt mấy lần, Sử Ngưng Tương nổi tiếng vừa đẹp lại vừa giỏi, ở Sử gia cũng rất được tôn trọng, vừa mới đến tuổi trưởng thành, lại rất thân thiết với Đại công chúa. Nàng có lẽ cũng biết chút gì đó về vụ án này chăng?” Vẻ bề ngoài trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là một bộ xương khô, tài năng của Sử Ngưng Tương, hắn cũng không có hứng thú. Nếu như không phải vì vụ án, hôm nay hắn sẽ không ép buộc bản thân mình tham gia yến hội vừa lãng phí thời gian của hắn lại vừa vô vị, buồn tẻ này một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui