Phượng Kinh Thiên

Gương mặt Cổ Lăng chợt sa sầm, những người này...

Văn Vô Hà quay qua chắp tay với Bình Duệ: “Bình đại nhân, Văn mỗ bận chút việc, chén rượu của hôm nay đợi bữa khác sẽ uống, lần sau Văn mỗ sẽ mời.”

“Không dám, không dám, Văn đại nhân, xin tự nhiên.” Bình Duệ mỉm cười đối diện với hắn.

“Liều đại nhân, cáo từ.” Sau đó, Văn Vô Hà lại nhìn sang1Liêu Thanh Vân, lịch sự chắp tay.

“Mời Văn đại nhân.”

Sau khi Văn Vô Hà rời đi, Lâm Duy Đường dùng ánh mắt như cười như không quan sát Bình Duệ, nhưng lại nói với Cố Lăng rằng: “Bình đại nhân quyền cao chức trọng, là do được bệ hạ tín nhiệm, Văn đại nhân xuất thân từ thị tộc Văn gia, có giao tinh tri kỉ với bệ hạ, ngay đến cả8Liêu đại nhân cũng đối với bệ hạ hết sức trung thành. Cổ đại nhân, nguồn gốc quan hệ giữa ngài và bệ hạ rất sâu xa, thế nhưng nếu bàn về sự trung thành và sùng kính với bệ hạ, thì thậm chí ngài còn chưa bằng với Lâm mỗ nửa đường chen ngang. Đã nhận lấy bổng lộc của đế vương, thì ắt phải san sẻ muộn phiền với đế2vương, Lâm mỗ nhiều lời nhiều chuyện, mong Cố đại nhân lượng thứ. Liều đại nhân, cáo từ.”

Liêu Thanh Vân lịch sự đáp lại: “Không tiễn.” Bình Duệ nhướng mày, hắn cũng lịch sự chắp tay với hai người họ, sau đó bèn xoay gót rời đi. Cổ Lăng đứng sững sờ tại đó, tim đập loạn nhịp.

Liêu Thanh Vân ngoảnh lại nhìn khẽ, sau đó nhẹ thở dài đánh sượt lấy4một tiếng, nghiêm túc nói với hắn: “Cố Lăng, đừng tự làm khổ mình nữa, bàn về gia thể thì Cố gia không thấm sâu khó lường như Văn gia, về tài trí thì Lâm Duy Đường không thua kém gì huynh, về sự quả quyết thì huynh không bằng Bình Duệ, thậm chí... bàn về sự thành thực thì huynh không bằng ta, huynh dựa vào cái gì để mà không can tâm? Chẳng qua huynh không dám đối diện với lòng mình đấy thôi, huynh ngưỡng mộ nàng, nhưng lại không dám thừa nhận, không dám đối diện. Cho nên khi nàng ấy đứng ở vị trí huynh không tài nào với tới được, trong huynh mới hoảng loạn như thế, huynh mới không cam tâm như vậy.”


Trái tim Cổ Lãng bỗng run rẩy, hắn phút chốc ngước lên quan sát Liệu Thanh Vân, trong mắt hắn hoà lẫn sự hoảng hốt cùng nét phức tạp: “Thanh Vân...”

Liệu Thanh Vân nhìn hắn bằng ánh mắt thấu hiểu: “Thành thực mà đổi mặt đi, so với trốn tránh hay đè nén thì nó có thể khiến huynh tỉnh táo để nhận ra điều bản thân nên làm là gì. Đừng tự gây khó dễ cho mình nữa, đừng khiến nàng ấy khó xử, đã nhận lấy bổng lộc của đế vương, thì ắt phải san sẻ muộn phiền với đế vương, huynh đừng nên như vậy.”

Nói xong lời này, Liều Thanh Vân cũng không quan tâm phản ứng của Cổ Lăng ra sao, đã bước thẳng ra ngoài. Cổ Lăng lùi lại một bước, toàn thân cứng nhắc ngả người ngồi xuống ghế.

Bên trong Ngự Thư Phòng của Đức Nguyên Cung. Nguyên Vô Ưu xem nốt bản tấu chương cuối cùng, sau đó bèn ném nó lên bàn lại. Nàng đưa tay xoa xoa mi tâm, trong lòng thầm nghiến răng, cái vị trí hoàng thượng này, thật là không phải dành cho người làm. Nàng phải gấp rút hoàn thiện tốt sách lược quản lý, còn tiếp tục sử dụng các phương pháp cũ mèm này nữa, nàng sẽ sụp đổ.

Hoài vương đang nhắm mắt dưỡng thần làm ổ trên chiếc giường mềm của đế vương, chợt nghe thấy tiếng động, hắn liền mở to mắt. Sau khi trông thấy hành động xoa xoa mi tâm của nàng, đáy mắt hắn ánh lên nét đau lòng. Sau khi truyền đến âm thanh vén màn châu, Hoài vương nhìn xuống dưới trong phút chốc, rồi lại ngước lên lại, vẻ mặt bình lặng như mặt hồ. Tiểu Cao Tử nhẹ nhàng tiến tới, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Ninh thái phi làm loạn đòi muốn gặp bệ hạ, thái phi dùng dao kề cổ doạ cho đám người Trác tướng quân phen hú vía. Hiện tại, thái phi đang xông đến hướng đại điện.”

Nguyên Vô Ưu nhướng mày, Ninh phi?

Sau khi hổi Kinh, ngày nào cũng bận đầu tắt mặt tối, nàng vẫn chưa dành ra thời gian để xử lý bọn họ, ngược lại bọn họ được lắm, không rụt đầu lại làm người, mà lại chủ động tác oai tác quái rồi.


“Để nàng ta vào.”

“Rõ.” Tiểu Cao Tử cung kính lui xuống.

“Vô Ưu định xử trí bọn họ thế nào?” Hoài vương chau mày hỏi.

Nguyên Vô Ưu đứng thẳng dậy vận động xương cốt một chút, nhẹ nhàng cười nói: “Muốn sống hay là muốn chết, thì phải xem bọn họ lựa chọn thế nào.”

Ninh phi kề ngay cổ một con dao sắc bén, bước từng bước một đến gần Đức Nguyên Cung. Người bấu chặt lấy thân người nàng ta là Nguyên Tích Trân, và Nãi nương ma ma ốm trong lòng một đứa trẻ sơ sinh.

Một đội ngự lâm quân và Thiên Vũ Vị tướng bao vây chặt cứng lấy nàng ta, bọn họ cũng lùi từng bước một.

Nguyên Vô Ưu bước ra ngoài, đứng trên nấc bậc thang cao cao, thản nhiên đứng nhìn toàn bộ cảnh tượng này.


Ninh phi thấy nàng ta bước ra ngoài, hai mắt như muốn nứt ra: “Nguyên Vô Ưu, ngươi là đồ tán tận lương tâm, người trả lại Trọng nhi cho ta.”

“To gan.” Chưa cần Nguyên Vô Ưu lên tiếng, Thiên Vũ Vệ phi trường kiểm áp sát Ninh phi. Nguyên Vô Ưu phất tay: “Lui ra hết đi.”

Thiên Vũ Vệ đang tiến tới áp sát nghe vậy bèn lui ra một chút. Nguyên Vô Ưu chậm rãi bước xuống bậc thềm, từ trên cao trông xuống Ninh phi, khẽ mỉm cười: “Ta vốn nghĩ đợi đến khi đăng cơ xong rồi sẽ xử lý các ngươi sau, nào ngờ, người đầu tiên không nhịn được ấy thể lại chính là ngươi? Thật khiến ta bất ngờ đấy.” Nguyên Vô Ưu đưa mắt dò xét đứa bé trong lòng Nãi nương ma ma: “Đây chính là Ngũ muội muội của bản điện hạ sao? Chẳng trách Ninh phi ngươi liều lĩnh chạy đến đây gặp ta.”

Trong lòng Ninh phi khẽ siết chặt, dùng thân mình ngăn ánh nhìn dò xét kia của Nguyên Vô Ưu, sau đó ngước ánh mắt đau khổ tột cùng nhìn lên phía Nguyên Vô Ưu: “Vì sao muốn giết Trong nhi của ta, vì sao?”

“Vì sao?” Nguyên Vô Ưu nhếch mép: “Bởi vì, hắn buộc phải chết.” “Ngươi... ngươi không sợ báo ứng hay sao? Nguyên Vô Ưu, ngươi có thể ngủ ngon được sao, ngươi không sợ đêm khuya thanh vắng, những vong hồn phải chết oan ức đến tìm ngươi đòi mạng sao?”

Nguyên Vô Ưu cười rộ lên, cười đến mức mỉa mai, nàng đột nhiên mất đi tâm trạng đứng đôi co phí lời với nàng ta.

“Ngươi đến gặp ta, chẳng qua là muốn cầu xin ta tha cho các ngươi, đáng tiếc, thái độ cầu xin người khác của ngươi thật sự là rất không tốt, có điều, ta vốn chẳng có lòng dạ nào giết các ngươi, chỉ là do các ngươi tự cho rằng mình thông minh. Ta phát hiện ngươi tùy ý xuất xung, làm mưa làm gió như thế! Cho nên, ta thay đổi chủ ý rồi, mẹ con các ngươi không giết không được.”

Ninh phi cứng đờ người.


Nguyên Vô Ưu sau khi đắn đo, cất nhắc, bèn cười nói: “Thế này đi, chỉ cần người bằng lòng kể từ bây giờ sống ở Nhân Lãnh Cung, mãi mãi không gặp nhi tử của ngươi, vậy thì, hôm nay bản điện cam kết, tha cho hai đứa con gái của ngươi một mạng, thế nào?”

“Nguyên Vô Ưu, ngươi giết chết phụ hoàng, giết chết hoàng đệ của ta, còn có chuyện gì mà ngươi không dám làm? Muốn đánh muốn giết, Nguyên Tích Trân ta tuyệt đối sẽ không chau mày một cái nào, ngươi đừng hù dọa mẫu phi ta nữa.” Nguyên Tích Trân bước ra chỉ thẳng vào Nguyên Vô Ưu, hùng hổ nói.

“Tát vào miệng cho ta, tát cho đến khi nàng ta biết sai xin tha mới được ngưng.”

Nguyên Tích Trân hét lên the thé: “Ngươi dám...”

Những lời của nàng ta còn chưa dứt thì đã bị thị vệ tiến lên giữ lấy, còn Tiểu Hoa Tử bước gần đến vung bàn tay đến trước mặt nàng ta, tát cho nàng ta quay ngoắt sang một bên.

“Nếu như người thực sự kiên quyết đến vậy, thì người sẽ không đến trước mặt bản điện hạ làm loạn. Người có một trăm cách để giải thoát, sợ chết cũng chẳng sao cả, bản điện hạ cũng không nghĩ sẽ giết người, nhưng các ngươi lại chạy đến đây làm ta thêm buồn phiền, chính các ngươi xin đòi bị đánh, nếu sợ chết thì học cách thông minh lên một chút đi.”

Nguyên Vô Ưu thờ ơ nói. Sau khi nói xong, nàng đến nhìn bọn họ thêm một cái cũng chẳng thèm, rồi liền xoay người rời đi.

Hai tay Ninh phi trân trối nắm chặt lại thành nắm đấm, nghiến răng ken két, nhưng... bà ta biết Nguyên Vô Ưu nói đúng, bà ta không cam lòng chết đi như thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận