Phượng Kinh Thiên

Trời vừa tờ mờ sáng, Hắc Hổ liền xông vào phòng của Bạch Lang. Ngay lúc hắn nhìn thấy Dã Lang, đôi lông mày đen của hắn nhíu chặt lại, nhưng lại không nói1gì, chỉ là vội vàng trừng mắt nhìn Bạch Lang.

“Bạch Lang, người trước giờ vẫn luôn có nhiều chủ ý, ngươi nói đi, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Bốn vị phó tướng8đi theo phía sau Hắc Hổ nghe Hắc Hổ nói như vậy, đều vô cùng kỳ vọng nhìn qua, tuy không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đều đã thể hiện rõ điều mà2họ đang nghĩ.

Bạch Lang ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mọi người. Sau khi nhíu mày một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Hoàng thượng sẽ không làm hại vương gia đâu.”

Hắc Hổ4gầm nhẹ nói: “Điều này ta đương nhiên biết, nếu không thì lúc đó ta đã xông lên cửu vương gia rồi.” Tuy hẳn là người thô lỗ, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, cho dù đầu óc của hoàng thượng có bị ngu muội đi chăng nữa, cũng không thể nào giết vương gia ngay trong lúc mấu chốt này được. Hắn chỉ là lo lắng vương gia bị nhốt trong nhà giam, sẽ ôm lấy vò rượu mà say đến quên cả trời đất.

Người trông chừng nhà giam đều là người của bọn hắn, vương gia muốn rượu, ai dám không cho? Trời còn chưa sáng đã có người đến bẩm báo, đêm qua vương gia uống rượu cả một đêm, lại say đến bất tỉnh nhân sự rồi.

“Lão Hắc, ngươi yên lặng một chút.” Dã Lang vẫn luôn im lặng bỗng nhàn nhạt lên tiếng.

Hắc Hổ hừ một tiếng, xoay người đi không để ý đến Dã Lang. Hắn còn chưa tính nợ với tên Dã Lang kia kìa. Dã Lang về Kinh làm việc cho hoàng thượng, không biết hắn đã nói gì với hoàng thượng mà hoàng thượng lại đích thân đến ải Bắc Kiều. Hắc Hổ hắn còn tưởng hoàng thượng quan tâm vương gia, nhưng bây giờ, rõ ràng việc hoàng thượng quan tâm vương gia là giả, việc muốn đích thân thân chinh đến nước Đại Nguyên mới là thật. Thật không biết ban đầu ở Kinh thành đã xảy ra chuyện gì, phụ nữ quả thực là tai họa mà.


Bạch Lang nhìn thấy suy nghĩ trong mắt Hắc Hổ, nhưng không nói gì. Ban đầu tại Kinh thành, Hắc Hổ và Hoa Báo đều đã quay lại biên cương trấn thủ, chỉ có hắn và Dã Lang vẫn luôn ở bên cạnh vương gia, thế nên bọn Hắc Hổ đương nhiên sẽ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết giữa Nguyên Vô Ưu, hoàng thượng và vương gia có khúc mắc gì.

“Vương gia tuy là bị nhốt trong nhà giam, nhưng chúng ta đều biết vương gia sẽ không gặp nguy hiểm gì. Bây giờ, việc quan trọng nhất chính là chiến sự với nước Đại Nguyên, các ngươi thấy sao?” Bạch Lang trầm thấp lên tiếng. Nhắc đến chiến sự, Hắc Hổ quay người lại, sắc mặt cũng có chút nghiêm trọng nhìn Bạch Lang. Dã Lang không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn về phía Bạch Lang.

Bạch Lang nói: “Hiện nay tuy là đang ngừng chiến với nước Chu, nhưng từ khi giao chiến với nước Chu đến nay, binh lực của chúng ta cũng chịu tổn thất rất nhiều. Bất kể là có khai chiến với nước Đại Nguyên hay không, thì binh lực ở biên quan nước Chu không thể điều động được. Hơn nữa, chỉ dựa vào một mình Hoa Báo dân binh cũng không được.”

Dã Lang cúi đầu ho nhẹ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lang nói: “Ngươi thấy sao?” Bạch Lang cũng hiểu ý của hắn, gật gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.” Hắc Hổ cũng hiểu ra, suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý: “Ta thấy như vậy được.”

Dã Lang nhíu mày, không phủ nhận kế hoạch của Bạch Lang, chỉ nói: “Vương gia sẽ không đồng ý khai chiến với nước Đại Nguyên.” “Đó là bởi vì Nguyên Vô Ưu.” Hắc Hổ giận dữ buột miệng nói ra.

Bạch Lang và Dã Lang nhìn nhau một cái, đều nở một nụ cười khổ. Bọn họ không hoàn toàn đồng ý với lời của Hắc Hổ, nhưng cũng không thể phản bác lại. Vương gia không đồng ý dùng binh chiến với nước Đại Nguyên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là tình hình trước mắt không thích hợp để khai chiến cho lắm, nhưng Nguyên Vô Ưu cũng chiếm một vị trí không hề nhỏ trong lòng vương gia.


“Dù sao thì ta cũng chủ trương là nên khai chiến. Kế hoạch chinh chiến với nước Đại Nguyên, ta đã chuẩn bị nhiều năm rồi, hơn nữa hiện nay càng cần thiết phải khai chiến hơn. Nếu như vương gia đã thích nữ để của nước Đại Nguyên như vậy, chúng ta liền cướp nàng ta về không phải là xong rồi sao?”

“Ngươi nói thì dễ, cướp về, ngươi tưởng là không có ai bảo vệ hay sao chứ? Lão Hắc, người mà người nói là hoàng đế của nước Đại Nguyên.” Bạch Lang có chút bất lực mà nhắc nhở hắn. “Cho nên ta mới nói là phải khai chiến. Chỉ cần đánh cho bọn họ phải quỳ xuống xưng thần, đến lúc đó còn lo lắng Nguyên Vô Ưu sẽ không ngoan ngoãn làm người phụ nữ của vương gia nhà chúng ta hay sao?” “Ngươi... Thôi đi, nói với kẻ thô kệch chỉ biết ra chiến trường giết người như ngươi, ngươi cũng chẳng hiểu, ta đi xem vương gia một chút.” Bạch Lang từ bỏ ý định giảng lý lẽ cho Hắc Hổ nghe. Dã Lang không nói gì, nhưng cũng đi theo Bạch Lang một trước một sau ra ngoài.

“... Hai người các ngươi, ta còn chưa nói xong mà? Hai người các ngươi thật là không thú vị gì hết, cho dù ta quả thực có chút khoa trương, nhưng các ngươi cũng không cần phải như vậy chứ? Thôi đi, đợi ta với, ta cũng đi.” Bất kể bị gọi như thế nào, hai người bước ra ngoài không những không dừng lại, ngược lại bước chân càng ngày càng nhanh, Hắc Hổ cuối cùng cũng không nhịn được mà phải đuổi theo.

Lúc này, trong nhà giam đúng như Hắc Hổ nghi, Sở Tuyệt quả thực uống đến mức say như chết. Nhà giam vốn u tối lạnh lẽo khắp nơi đều là rượu, chẳng qua chỉ mới có một đêm, nhà giam bỗng biến thành quán rượu.

Trong gian phòng rộng nhất nhà giam, Sở Tuyệt dựa lưng vào tường đá ngủ mê man, bên cạnh là một đống vò rượu không nằm ngổn ngang. Trong tay những ngục tốt canh giữ nhà giam đều đã mang cơm canh nóng hổi lên, nhưng nhìn vương gia uống say đến mê man kia, lại không dám bước vào làm phiền hắn.

Mãi cho đến khi bọn người Bạch Lang đến mới khiến bọn họ thở phào.


Hoàng thượng tuy rằng nói nhốt vương gia vào ngục, nhưng đây là nơi nào chứ? Đây là ải Bắc Kiều, không phải Kinh thành, chủ của biên cương, trong lòng của người dân nước Sở, vốn không phải là hoàng thượng, mà là Chiến Thần vương của bọn họ. Vương gia bị nhốt bên trong, chẳng qua chỉ là đổi chỗ uống rượu mà thôi.

“Các ngươi đều lui xuống hết đi.” Bạch Lang nhìn những binh sĩ canh ngục muốn khóc nhưng không khóc được kia, tốt bụng giúp đỡ bọn họ.

“Vâng, Bạch tướng quân.”

Bạch Lang trực tiếp đẩy cánh cửa nhà lao không khóa kia ra, bước vào trong.

“Vương gia?” Sau khi thấp giọng gọi mấy lần, Bạch Lang không gọi nữa, chỉ đổi chủ đề, chậm rãi bẩm báo: “Đêm qua, hoàng thượng đã sắp xếp kế hoạch tấn công nước Đại Nguyên.”

Đôi mắt nhắm chặt của Sở Tuyệt khẽ động một chút.

Bạch Lang cúi thấp đầu, tiếp tục bẩm báo: “Hoàng thượng đích thân đến doanh trận, tiểu vương gia trở thành tướng quân dẫn đầu đội quân tiên phong.”


Sở Tuyệt không mở mắt ra.

Bạch Lang dừng lại một chút, mới lại thấp giọng nói: “Hoàng thượng còn hạ lệnh chinh phạt cho bằng được.”

Dã Lang và Hắc Hổ đứng phía sau Bạch Lang đều có chút bội phục mà nhìn vào tấm lưng của Bạch Lang, không phải là bởi vì lời nói giống như thật của hắn, mà là bởi vì lá gan dám lừa gạt vương gia của hắn.

Sở Tuyệt không mở mắt ra, nhưng lại đưa cánh tay ra cầm lấy vò rượu bên cạnh lên đưa vào miệng, nhưng...

“Lấy rượu đến đây.” Giọng nói Sở Tuyệt lạnh lùng có chút khàn khàn và cay đắng. “Vương gia, người không thể uống nữa. Tất cả rượu trong các quán rượu đều đã mua về hết, hôm qua người đã uống hết sạch rồi.” Bạch Lang thấp giọng nói,

Sở Tuyệt chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Lang: “Hôm nay, bản vương mới biết lá gan của ngươi thật không nhỏ.” Bạch Lang vuốt vuốt mũi, giận dữ nói: “Thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, có điều, người cũng biết, những lời này của thuốc hạ đều là sự thực.” Nếu không thì người sẽ không chịu tỉnh, Bạch Lang âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.

Sở Tuyệt vứt vò rượu trống trong tay đi, nhấc một chân lên, tùy tiện để tay ở phía trên đầu gối. Bạch Lang âm thầm phỉ báng, dáng vẻ này của vương gia... Nếu như không có gương mặt tiều tụy, đôi mắt có chút tia máu và mái tóc trắng tán loạn, râu ria mọc lôm chôm cùng với mùi rượu khắp người và quần áo nhăn nhúm kia, dáng vẻ này của vương gia nhà hắn thực sự là vô cùng tiêu sái, ung dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận