Phượng Kinh Thiên

Hai nước chiến tranh, dù là ngoại chiến, nhưng vùng chịu nhiều ảnh hưởng của khói lửa chiến tranh lại là biến ải. Những bách tính của các thành trân trọng điểm đa phần đều được di tản, trên thực tế tuy là chưa có bách tính thương 1 vong, nhưng đối với những người dân vừa phải trải qua chiến loạn của nước Đại Nguyên mà nói, chiến tranh vừa dứt được nửa năm, giờ lại nghe tin1chiến tranh nổ ra, thật sự như là một cú tát đến người dân. Trong chớp mắt, trên dưới

nước Đại Nguyên đồng loạt chấn động.

Khi tin tức được truyền đến Kinh thành, nó giống như ném một hòn đá vào dòng nước phẳng lặng, khắp nơi đều dậy sóng.

Ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, tạo nên một bức tranh nguy nga, tráng lệ. Nguyên Vô Ưu đứng nơi bậc thềm, phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh hoàng hôn8tuyệt đẹp phía tây xa xa, bàn tay chắp sau lưng đang nắm bức thư báo chiên gửi từ biên ải.

Nước Sở tuyên chiến với nước Đại Nguyên, nàng không hẳn bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy ngỡ ngàng đôi chút. Hai huynh đệ nước Sở kia vì công hay vì tư cũng được, kết quả khai chiến với nước Đại Nguyên thì nàng cũng dự trù được từ trước, chỉ là... chiến lược của Sở Tuyệt làm nàng2phải trăn trở. Sở Tuyệt chuẩn bị xong kế hoạch tác chiến xâm lăng trường kì, không, nên nói là làm xong công tác chuẩn bị cũng như quyết tâm để gây nhiễu loạn lâu dài.

Sự quyết tâm này xuất phát từ tư thì cũng được, thì nước cũng mặc kệ, hắn đã quyết định rồi... sẽ không để nàng được sống yên ổn! Vì vậy nên hắn mới sử dụng chiến tranh du kích với nước Đại Nguyên.

Du4kích, mặc dù từ ngàn năm trước đã được không ít quân sự áp dụng vào chiến đấu, nhưng ở kiếp trước của nàng, từ chiến tranh du kích lại đạt đến một mức độ nhận thức chưa từng có.

Địch tiến ta lùi, địch nghỉ ta phá, địch mệt ta đánh, địch lui ta đuổi... ở kiếp trước, đây là những nhận thức phổ thông, ai ai cũng đều biết.

Những hồi ức từ tiền kiếp chợt ùa về khiến cho trái tim bình lặng bất chợt dậy sóng, những chuyện khiến nàng khắc cốt ghi tâm lúc xa xưa...

“Ngọc Châu, cô, bao nhiêu tuổi rồi?”

Ngọc Châu kinh ngạc ngước đầu lên, nhưng chớp mắt thì đáy mắt nàng lại ánh lên nỗi xót xa, nàng cung kính đáp: “Hồi bấm bệ hạ, ba tháng nữa là người tròn mười bảy.”


Đôi đồng tử ngắm nhìn cảnh trời của Nguyên Vô Ưu sao bỗng xa xăm, mờ ảo, lại có chút sửng sốt pha lẫn bâng quơ. Trong vô thức, nàng không thể nhận ra là mình đã sống ở thời đại này mười năm rồi.

Nàng cảm tưởng sống một ngày mà dài như một năm, sống mà chẳng niềm vui khác nào như đã chết, nào ngờ thời gian trôi như nước chảy, chớp mắt đã qua.

Rất lâu sau, nàng mới cảm khái nói: “Vậy mà... mười năm rồi.”

Gương mặt trầm ổn của Ngọc Thúy chợt biến đổi khi nghe người nhắc lại chuyện xưa cũ. Mới đầu khi bị nhốt ở Nhân Lãnh Cung cùng công chúa điện hạ, nàng có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ rằng có một ngày công chúa điện hạ sẽ có một cú chuyển mình ngoạn mục như bây giờ.

Có lúc ngẫm nghĩ lại, những ngày tháng khốn cùng khổ cực khi trước giống như một giấc mơ, nhưng nàng biết, đó không phải mơ, dù rằng nó xa xăm như một cơn mơ, tuy nhiên tất thảy đều đã từng xảy ra.

Nguyên Vô Ưu rụt bàn tay đang chắp sau lưng về, chậm rãi giơ lên cao, bàn tay tinh xảo như tượng tạc, làn da trắng nõn như đang nhắc nhở nàng, mình không hề già nua giống như tâm hồn bên trong, mà nàng đang ở độ tuổi mười bảy đẹp nhất của thanh xuân!

Thân thể tuy không già, nhưng còn trái tim nàng, lại già nua như con nước tù, không có cơ hội sống.

Ngoảnh đầu nhìn lại cả quãng đường mà mình đã đi qua, sao nàng lại có cảm giác bâng khuâng và cảm thán như vậy nhỉ?

Nàng cứ ngỡ rằng cuộc đời mình không còn bận tâm đến thời gian nữa chứ!

Ngọc Châu thận trọng ngước đầu nhìn hành động của Nguyên Vô Ưu, định mở miệng nói câu gì đó, nhưng rồi lại thôi. Nguyên Vô Ưu rụt tay về, giao bức thư báo chiến ở biên ải lại cho Tiểu Hoa Tử bên cạnh, thờ ơ quét mắt nhìn Ngọc Châu: “Có chuyện gì, nói đi.” Ngọc Thúy cắn chặt môi trông rất căng thẳng, nàng hít mẩy hơi thật sâu, sau mới lấy hết dũng khí mà nói: “Bệ hạ đã đến tuổi cập...”

Nguyên Vô Ưu khẽ nhíu mày nhìn nàng, gương mặt vẫn bình tĩnh không dò ra được chút vui giận gì.


Trông thấy chủ tử không ngăn lại, vẻ mặt cũng không có vẻ không vui, nên Ngọc Châu bèn cắn răng, nói tiếp một câu: “Nô tỳ nhớ rằng, bệ hạ từng nói với vương gia là, hoa nở vào xuân nên bẻ sớm, đừng đợi mai sau bẻ nhánh tàn.”

Mắt Tiểu Hoa Tử giật giật, có chút bất ngờ trừng trừng nhìn Ngọc Châu cổ cô gan to bằng trời. “Nên?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày hỏi. Nàng đương nhiên hiểu những gì Ngọc Châu muốn nói, cũng hiểu từ đâu mà nàng ta có cái dũng khí này, cho nên nàng mới không ngăn cản, nàng muốn các nàng ấy không chỉ có tác dụng như những thị nữ hay thuộc hạ bình thường, mà phải là những người đáng để đi theo nàng. Huống hồ gì, những kẻ thân cận bên cạnh nàng không nhiều nhặn gì cho cam, cũng chỉ có Ngọc Châu rồi Tiểu Hoa Tử, đương nhiên đây chỉ là bề ngoài, thực ra còn có ám vệ và U Ảnh ẩn mình ở góc khuất bí mật nào đó.

Ngọc Châu hít một hơi dài, căng thẳng giảm bớt được chút ít, chẳng nhắc đến thân phận mình, cũng chẳng bận tâm sẽ chọc chủ tử mất vui hay không, nàng quỳ rạp xuống đất mà nói: “Nô tỳ bạo gan, năm nay bệ hạ mười bảy rồi, cũng nên suy xét đến chuyện lập phu.” Thời khắc đẹp nhất của đời người con gái là từ lúc cập kê đến năm hai mươi tuổi, nàng không mong muốn chủ tử để vụt mất những năm tháng ấy, càng không mong muốn chủ tử cứ mãi cô đơn một mình.

Tiểu Hoa Tử nghĩ ngợi chốc lát, cũng quỳ xuống theo.

Nguyên Vô Ưu liếc qua Ngọc Châu một cái rồi lại di chuyển tầm mắt sang hướng Tiểu Hoa Tử, mắt nàng không gợn sóng, thanh âm phát ra cũng không do được nét vui giận: “Ngươi cũng đồng ý với Ngọc Châu?”

Tiểu Hoa Tử ngước lên, gật gật đầu: “Nô tài cũng cảm thấy chủ tử cần có người bầu bạn, bởi vì... một mình chủ tử thì cô độc quá.”

Nguyên Vô Ưu nhìn cả hai bọn họ, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên có chút hiếu kì: “Các ngươi thấy cô nên lập phu thế nào đây?”

Nom thấy chủ tử không hề tức giận, Ngọc Châu cùng Tiểu Hoa Tử đều thở phào nhẹ nhõm, cả hai người đều thấy vui mừng trước câu hỏi của Nguyễn Vô Ưu.

Tiểu Hoa Tử vội tiếp lời: “Hồi bấm bệ hạ, bệ hạ thân là quân vương một nước, dù hậu cung có đông đúc một chút thì cũng là điều nên làm mà thôi.” Hoàng cung rộng lớn mà lại tĩnh mịch, thật chẳng giống hoàng cung, tất cả đều là do hậu cũng chẳng có lấy một bóng dáng nào. Hắn nghĩ, nếu như chủ tử làm cho hậu cung phong phú hơn chút thì nơi đây ắt sẽ nhộn nhịp hẳn lên.

Nguyên Vô Ưu khẽ ho nhẹ, nhướng mày nhướng mắt: “Lấp đầy hậu cung à? Ý của các ngươi là... bảo cổ học theo các vị hoàng đế khác lập tam cung lục viện?”


Tiểu Hoa Tử thận trọng liếc nhìn Nguyên Vô Ưu, nhưng hắn lại chẳng nhìn ra được ý của chủ tử thể nào, nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Ngọc Châu, ngươi cũng nghĩ thế à?” Nguyên Vô Ưu thấp thoáng nét cười quay sang hỏi Ngọc Châu. Ngọc Châu đáp: “Bệ hạ tôn quý ngang trời, được hầu hạ bệ hạ là phúc phận của họ.” Lời nàng nói không nửa điểm giả dối.

Nguyên Vô Ưu lặng nhìn hai người bọn họ, sau đó nói ra suy nghĩ của bản thân: “Nhưng cô không cho rằng như vậy.”

Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử vừa kinh ngạc vừa sững sờ ngẩng đầu nhìn nàng.

“Các ngươi biết vì sao người ta lại nói kẻ vô tình nhất là gia đình để vương không?”

Không đợi hai người bọn họ phản ứng lại, Nguyên Vô Ưu đã tiếp lời, giọng nói lạnh lùng nhưng cũng rất bình tĩnh: “Hoàng để duy chỉ có một, nhưng phi tần thì lại có vô số, con trai con gái cũng nhiều vô kể. Khi con người ta phải tranh giành đấu đá để cuộc sống của mình trở nên có giá trị, để khiến mình trở thành tiêu chuẩn cho kẻ khác noi theo, khi đó dù cho là chính bản thân hoàng đế, hay là những kẻ xung quanh thì bọn họ cũng đều đánh mất đi những điều cơ bản nhất của con người, đó là bản chất và ý muốn thuở ban đầu, tranh đấu là cục diện chắc chắn không thể tránh khỏi. Đàn ông không thể tách rời phụ nữ, nhưng họ lại không giữ được tấm lòng chung thuỷ. Suốt cuộc đời này, cô chỉ mong mình được sống tự do, trở thành hoàng đế cũng chỉ là muốn được sống tự do tự tại không bị bất kì kẻ nào kìm hãm, chứ không phải vì ham muốn có được sự đãi ngộ như bậc đế vương, cũng chẳng phải vì muốn hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng khi làm hoàng đế.”

“Bệ hạ...” Cả hai sững sờ nhìn Nguyên Vô Ưu trân trần. “Đứng dậy rồi nói.” Nguyên Vô Ưu liếc nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người ngắm nhìn ánh mặt trời đỏ lửa đang dần khuất dạng, lấp ló phía chân trời xa xa. “Chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa.” “Vâng.” Trong lòng Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đều chất chứa muộn phiền cùng ủ rũ, chủ tử như vậy là vì trái tim người đã khô héo, cho nên người mới kháng cự lại việc lập phu.

Những lời của chủ tử, nghe thì giống như đang giải thích cho bọn họ hiểu, nhưng thực chất là đang muốn gạt bỏ chuyện này!

Không muốn tam cung lục viện thì chủ tử chỉ cần lập một người làm chính quân cũng được.

Chủ tử có thể không cảm thấy gì, nhưng mà bọn họ lại mong muốn chủ tử có thể vui vẻ hơn một chút, vui vẻ thoải mái giống như lúc Hoài vương gia vẫn chưa mất. Đương lúc bọn họ đang tự oán thầm, thì Tiểu Cao Tử bỗng nhiên tiến vào. “Khởi bẩm bệ hạ, Lâm đại nhân đến.”

Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu nghe xong bèn lùi lại vài bước, sau đó lùi sang một bên đứng. “Cho hắn vào.”

“Dạ.” Tiểu Cao Tử nhận lệnh xong liền nhanh chóng lui xuống, rất nhanh sau đã dẫn Lâm Duy Đường tiến vào.


“Tham kiến bệ hạ.”

“Bình thân.” Nguyên Vô Ưu quay người lại nhìn Lâm Duy Đường, trực tiếp vào vấn đề chính: “Lâm thanh chắc đã đoán được lí do cô triệu người vào cung? Lâm Duy Đường trầm ngâm giây lát, chậm rãi, thẳng thắn nói: “Bệ hạ triệu thần vì chuyện chiến tranh ở biên ải?” Hai người dùng hai câu nghi vấn để đối đáp, nhưng ngữ khí của họ đều là khẳng định. Nguyên Vô Ưu giơ tay lên, Tiểu Hoa Tử bèn nhanh nhạy tấu lên chiến báo ở biên ải.

Lâm Duy Đường ngước nhìn Nguyên Vô Ưu, nhận được sự đồng ý ngầm của nàng thì hắn mới nhận lấy bức thư báo chiến trong tay Tiểu Hoa Tử rồi lật mở.

“Hành động của đội quân du kích thay đổi rất đa dạng, tránh đối đầu với các đơn vị lớn của quân đối phương, nhưng tìm kiếm và tấn công các nhóm nhỏ nhân lực và tài nguyên của đối phương để dần dần làm cạn kiệt lực lượng đối phương. Gia tăng từng bước quy mô lực lượng, từ nhỏ lên thành một đạo quân lớn rồi tấn công trực tiếp vào hang ổ của đối phương, cắt đứt đường phụ trợ quan trọng xung quanh của đối phương.” Lâm Duy Đường ngước nhìn Nguyên Vô Ưu lần nữa, cái đầu nhanh nhẹn, thông minh cùng suy nghĩ kĩ càng, tỉ mỉ của hắn giúp hắn nhận ra ngay ý đồ của nước Sở: “Nước Sở công khai tuyên chiến, nhưng lại sử dụng chiến lược du kích, tình thế này đối với nước sở mà nói thì tiền có thể công, lui có thể thủ, đích thực là một kể hay hiếm có, có điều...” Lâm Duy Đường ngừng lại một chút trước khi nói câu tiếp theo.

Nguyên Vô Ưu gật đầu với hắn, hắn mới tiếp tục trình bày: “Có điều, mặc dù cách này rất tốt, nhưng nếu nước Đại Nguyên và nước Chu liên thủ tấn công, thì sẽ có thể đánh cho nước Sở trở tay không kịp.” Nói đến điểm này, sắc mặt hắn bỗng có biến động. Sở Tuyệt không thể nào không nghĩ đến điểm này được, nước Sở có thể chịu thất bại, nhưng tại sao hắn vẫn khăng khăng làm vậy, hắn đã đặt cược sự chắc chắn thế nào mà quyết định được ăn cả ngã về không? Là... nàng ấy ư?

Nguyên Vô Ưu nhìn xa xăm, lạnh nhạt hỏi: “Lâm khanh cảm thấy có bao nhiều khả năng nước Đại Nguyên và nước Chu sẽ liên thủ?” Lâm Duy Đường lại ngẩng đầu nhìn nàng, trông thấy gương mặt nghiêng nghiêng tuyệt mỹ của nàng, hắn bèn cúi đầu xuống, trầm ngâm giây lát rồi mới trả lời: “Thần cho rằng, khả năng nước Đại Nguyên và nước Chu liên thủ đánh Sở hoàn toàn nằm trong tay bệ hạ.” Nguyên Vô Ưu xoay người lại nhìn về hắn, cánh môi khẽ cong lên lạnh lẽo đến cô độc, nhưng nàng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa, mà nói rằng: “Cô dự định điều người đến biên ải chi viện.”

“Thần nhất định sẽ không phụ công kỳ vọng của bệ hạ.” Lâm Duy Đường không nghĩ ngợi mà tức khắc lập lời hứa. Nụ cười trên môi Nguyên Vô Ưu đậm hơn một chút: “Cô cho ngươi thời gian hai ngày để xử lý bàn giao công việc của Hộ bộ.” “Tuân lệnh.” Thái độ của Lâm Duy Đường dứt khoát, không nhìn ra nửa điểm tiếc nuối thân phận Hộ bộ thượng thư của mình.

Nguyên Vô Ưu nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất xa, sau đó liền ngoảnh đầu trông về phương xa. Ánh mặt trời rực lửa đã khuất dạng, nó đang trút những tia nắng cuối cùng ở phía chân trời. Khi nàng đứng ngắm cảnh tượng này, không biết vì lẽ gì mà nàng lại nhớ lại luồng ánh sáng cứa qua mắt vào lúc trước, nó khiến nàng cảm thấy đau âm ỉ. Nàng cho rằng, kể từ hôm đó trở đi, hắn sẽ hận nàng thấu xương, thế nhưng... sao hắn lại làm như vậy?

Giống như kẻ điên dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại người khác để mà đánh cược, lẽ nào hắn không lo lắng chút nào về việc sẽ thua trắng tay?

Nàng đột nhiên rất muốn hỏi hắn rằng, hắn dựa vào cái gì mà lại ương ngạnh đặt cược vào quyết định trong lòng mình như vậy? “Tiểu Đào Tử, ngươi thấy thế nào?” Chắc chắn nàng sẽ không liên thủ với nước Chu để tấn công nước Sở, cho nên hắn mới dám ngang ngược, càn rỡ khiến nàng không tài nào yên lòng như thế. Nguyên Vô Ưu vừa dứt lời, Đào Dao liền không tiếng động bước ra từ trong góc khuất, kính cẩn nói: “Bệ hạ không phải vừa hỏi Lâm đại nhân rồi sao?” “Cho nên ngươi cũng muốn học cách trả lời của hắn sao?”

“Câu trả lời của Lâm đại nhân quả thực khó mà đối đáp được, hơn nữa, thuộc hạ không cho rằng bệ hạ đang muốn tìm câu trả lời, mà là đang tự hỏi chính mình, cho nên tự trong lòng bệ hạ mới có đáp án.” Đào Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nguyên Vô Ưu trầm tĩnh nhìn Đào Dao rất lâu, hồi sau di chuyển tầm mắt sang hướng khác. Ngắm nhìn những vệt nắng cuối trời, trong nàng đột nhiên trở nên buồn bực biết bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận