Phượng Kinh Thiên

“Cái gì? Tứ thúc và đại ca cãi nhau ư? Ta đi xem xem.” Cố An An nói xong thì nhấc chân muốn đi nhưng lại bị Hải Thị kéo lại. Nàng ngạc nhiên quay đầu: “Tứ thẩm?” Mặt Hải Thị hơi1trắng bệch, miễn cưỡng mỉm cười: “An An, chú cháu hai người đó cãi nhau có thể là vì việc công, con đừng đi quấy rầy bọn họ.”

Cổ An An buông mắt im lặng một lát, rồi lại ngước mắt lên nhìn8Hải Thị chằm chằm: “Tứ thẩm chẳng hề lo lắng chút nào sao?”

Hải Thị nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Cổ An An, mí mắt giật một cái, áp chế sự bất an trong lòng, mỉm cười: “Ta chỉ biết Tứ2thúc con sẽ không nỡ làm bị thương đại ca con đâu.” Cố An An nhìn thật sâu vào mắt Hải Thị một cái, đột nhiên bật cười: “Tứ thẩm nói đúng lắm, là con sốt ruột quá.” Cùng lúc này, Cố4Thu vội vội vàng vàng chạy vào, bẩm báo: “Tứ phu nhân, Bát tiểu thư, thiếu gia mời hai người đến đại sảnh.” Cố An An nhíu mày, nhạy bén hỏi: “Cổ Thu, có phải Liều đại ca đến rồi không?”

Cố Thu cung kính gật đầu: “Đúng vậy.”

Sắc mặt Cổ An An phức tạp quay đầu nhìn Hải Thị.

“An... An An sao lại nhìn Tứ thẩm như thế?” Hải Thị cố gắng duy trì nụ cười trên môi, hỏi. Cố An An nhìn Hải Thị vẫn bình tĩnh như thường ngày rồi lại liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hà ma ma và A Xảo đang run tay run chân... nàng bỗng chốc nhắm mắt, khi mở mắt ra, ánh mắt đã sáng rõ, hờ hững nói: “Không có gì, Tứ thẩm, chúng ta đến đại sảnh thôi.”

Nàng định tiến lên dìu Hải Thị nhưng Hải Thị lại lùi về sau một bước.


“... An An, con đi trước đi, lát nữa ta sẽ tới.” Hải Thị buông mắt, nhẹ giọng nói.

Hà ma ma cũng phụ họa: “Đúng... đúng vậy, Bát tiểu thư, phu nhân chúng ta đi xe mệt mỏi, sắc mặt đúng thật có chút nhợt nhạt, sợ sẽ thất lễ với khách quý, người để lão nô dìu phu nhân về phòng nghỉ ngơi lát rồi đi đại sảnh sau nhé?”

“Tứ lão gia đã nói Tứ phu nhân lập tức đến đại sảnh, nếu không thì ngài ấy... đích thân đến mời Tứ phu nhân.” Cố Thu buông mắt, nhỏ giọng nói.

Hải Thị đứng không vững, lảo đảo lùi về sau một bước, bàn tay đang bám lấy cánh tay Hà ma ma của bà run rẩy. “Phu nhân...” Hà ma ma hoảng loạn lên tiếng.. A Xảo đứng cúi đầu bên cạnh dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Cố An An nhìn thấy sự khác thường của chủ tớ ba người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Bây giờ, nàng vẫn không thể xác định rốt cuộc Tứ thúc có tham dự vào việc này hay không, nhưng nàng có thể khẳng định Tứ thẩm không thể thoát khỏi liên quan.

“Tứ thẩm, Tứ thúc nói rồi, chúng ta nhanh chóng đi qua đó thì hơn. Có những việc đã đến rồi thì trốn tránh cũng không phải là cách, chỉ có đối mặt nói rõ ra hết mới chính là biện pháp tốt nhất.” Cả người Hải Thị run lên, Hà ma ma cũng khẽ biến sắc, lo lắng nhìn Hải Thị. “Con... nói đúng lắm, có những việc đã đến rồi thì trốn tránh cũng không phải là cách.” Hải Thị thẳng lưng, mặt mũi bình thản lên tiếng.


Bầu không khí trong đại sảnh Cổ Phủ nghiêm trang đến ngưng trọng khiến người ta hít thở không thông.

Đại sảnh nghiêm trang đã trở thành công đường lâm thời. Liêu Thanh Vân ngồi thẳng trên ghế chủ vị, ngồi bên dưới hắn chính là Thuận Thiên Phủ Doãn Chương đại nhân và một vị thị lang đại nhân của Hình bộ. Lúc Cổ Lăng dìu Cố Niệm Sơn xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Cổ Lăng nhíu chặt mày, khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt hơi u ám. Cổ Niệm Sơn còn biến sắc hơn, quả thật như đã biến thành một người khác, không còn sự uy nghiêm và sáng láng như trước khi bước và thư phòng nữa, thân hình vạm vỡ rắn rỏi dường như bị ai rút hết xương cốt lại vừa như bị trọng thương không thể đứng thẳng được.

Liêu Thanh Vân nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ? Chỉ mong sự việc không đến mức tàn khốc như hắn nghĩ... Chỉ là suy nghĩ cầu may này nhanh chóng tan biến khi hắn nhìn thấy cảnh tượng sau đây:

Cổ An An vừa dìu Hải Thị bước vào đại sảnh, Cố Niệm Sơn vốn đang ngơ ngác vô hồn đột nhiên xông lên trước bóp chặt cổ Hải Thị.

“Nó có phải là con gái ta không? Có phải không?” Cố Niệm Sơn gần như điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu tàn ác và điên loạn nhìn chằm chằm vào Hải Thị. “Lão gia, người mau buông phu nhân ra.” Nhìn phu nhân bị bóp cổ khiến khuôn mặt sưng đỏ trong phút chốc, Hà ma ma chẳng quan tâm ai chủ ai tớ nữa, xông lên cầm chặt lấy tay Cố Niệm Sơn gắng sức gỡ ra.


Cố Niệm Sơn lại đá bà bay ra ngoài.

Cố Lăng đau khổ tiến lên kéo tay Cố Niệm Sơn ra: “Tứ thúc, thúc bình tĩnh chút.”

Cổ An An hơi ngây người rồi kinh hãi lùi về sau một bước, không dám tin nhìn Hải Thị ngã nhào xuống đất lấy tay ôm lấy cổ: “Tứ thẩm?”

Sau lời nói của Tứ thúc, những suy nghĩ không liền mạch đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau. Vương Tiểu Phù chỉ có thể là con gái của Tứ thúc và Vương Nguyệt Anh thì sự tàn nhẫn ác độc của Tứ thẩm mới có thể hiểu được. Liệu Thanh Vân nhắm mắt. Lúc này, hắn không vui vì mình đã loại trừ được khả năng tồn tại của một âm mưu lớn mà ngược lại, trái tim nặng nề khiến hắn khó chịu vô cùng. “Con mụ độc ác nhà ngươi...” Cố Niệm Sơn lại muốn xông lên thì bị Cổ Lăng giữ chặt.

Hải Thị ngẩng phắt đầu lên nhìn Cố Niệm Sơn, bà ta đột nhiên bật cười nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. “Con mụ độc ác? Đúng vậy, ta chính là con mụ độc ác nhưng kẻ tạo nghiệp chính là người Cố Niệm Sơn. Đúng, người đoán không sai, Vương Tiểu Phù chính là con gái Cố Niệm Sơn ngươi.” “Ngươi... Ta đã giết...” Chỉ là không đợi Cố Niệm Sơn xông lên trước, một bóng người đã chạy vút qua như mũi tên bắn. Đôi bàn tay run rẩy của Vương Tiểu Phù chỉ thẳng vào Hải Thị, đôi mắt hỗn loạn liên tục lắc đầu: “Ngươi nói dối, ngươi là đồ dối trá.” Cổ Niệm Sơn nhìn Vương Tiểu Phù, cả người run rẩy đứng không vững. Nếu không phải là Cố Lăng đỡ lấy ông thì ông đã ngã quỵ xuống đất rồi.

Hải Thị quay đầu nhìn Hà ma ma đau đớn ngã xuống đất, rồi lại nhìn A Xảo kinh hoàng khiếp đảm.

“A Xảo, là người phản bội ta ư?”

“Phu nhân... hu... nô tỳ không có...”A Xảo “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống đất đau đớn bật khóc.


“Phu nhân, không phải A Xảo phản bội ngươi mà là A Cúc chưa tới số.” Một giọng nói như đã từng quen biết khiến Vương Tiểu Phù như bị điện giật. Nàng cứng ngắc chầm chậm quay đầu nhìn cô gái trẻ thanh tú đáng yêu bước vào, cổ họng nghẹn cứng đến đau đớn khó chịu. Nàng không thể đứng vững mà lùi ra sau một bước ngã ngồi xuống đất: “Ngươi là... Tiểu Cúc?”

Hải Thị nhắm mắt, thì thào lên tiếng: “Đáng ra ta nên nghĩ đến.”

Hai mắt Cổ Niệm Sơn như muốn nứt ra, răng cắn môi đến sắp bật máu, cổ họng cũng có cảm nhận được vị ngọt. “Cố Niệm Sơn, đây chính là do người tạo nghiệp. Nếu không phải ngươi cứ nhớ mãi không quên, cuồng dại phát điên lên chỉ vì một Vương Nguyệt Anh, ta há phải đi đến kết cục ngày hôm nay? Năm đó, Vương Nguyệt Anh không đồng ý làm thiếp, ngươi lại muốn hưu thế* bắt ta nhường chỗ cho bà ta. Nếu không phải vì người vô tình thì con ta cũng sẽ không chết non trong bụng mẹ. Ta có thể giữ được cái mạng này là vì ta mạng lớn, nhưng cả đời này ta không thể làm mẹ được nữa, vậy mà ta còn phải cam tâm tình nguyện nuôi dạy thứ tử, thứ nữ thay ngươi? Ngươi bảo ta làm sao mà không hận người thấu xương được? Cố Niệm Sơn, ta hận không thể ăn thịt uống máu gặm xương người, nhưng không được...”

(*) Hưu thế: ly dị vợ.

Hải Thị hít một hơi thật sâu rồi lại cười ha hả nói: “Hải gia ta cần người giúp đỡ nên ta không thể để người chết được. Đã bao nhiêu năm rồi, ta cũng mong có thể buông bỏ thù hận, sống cho xong một đời, nhưng...” Hai mắt Hải Thị như phát điên nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Phù: “Vương Nguyệt Anh đi rồi thì không nên xuất hiện nữa. Bà ta đưa người trở về Viễn Tây Thành, ta làm sao có thể tha cho bà ta, làm sao có thể tha cho ngươi?”

Vương Tiểu Phù mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Cố Niệm Sơn cũng không thể khống chế được nữa, ông phun ra một ngụm máu, ngón tay chỉ vào Hải Thị, môi mấp máy nhưng không thể nói được điều gì. Bà ta nói đúng lắm, đây là nghiệp do ông tạo ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận