Phượng Kinh Thiên

Nước chảy mây trôi, tiếng tiêu âm vang vang vọng khắp cả núi rừng làm kinh động đến chim chóc, dường như bị những nốt nhạc u sầu làm cảm động, lại hơn chục chú chim nghe tiếng tiêu mà đến, lại dường như bị người TV đứng trước biển mây mênh mang chuyên tâm tấu nhạc hấp dẫn, cứ mãi vây quanh hắn.

Lúc Nguyên Vô Ưu đến biển mây, nhìn thấy khung cảnh này, nàng dừng bước chân lại ngắm nhìn khung cảnh rung động lòng người trước mặt. Ngay lúc này, tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại, những1chú chim cũng tỉnh táo trở lại, hót lên mà bay đi xa.

Nhìn thấy những chú chim bay mất không thấy bóng dáng, Chu Thanh Sắc than nhẹ một tiếng: “Thời gian trong ngọn núi này không biết buồn.” Cho nên những chú chim mới bị mê hoặc bởi những nốt nhạc u buồn kia, chỉ đáng tiếc là, mê hoặc cũng chỉ là tạm thời mà thôi, sau khi tỉnh táo lại từ sự mê hoặc mới khiến người khác bị tổn thương.

Nguyên Vô Ưu im lặng bước lên trước, đứng bên cạnh hắn.

Chu Thanh Sắc quay đầu nhìn8thật sâu vào người con gái bên cạnh, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc sâu kín khó mà nhìn thấu được, khóe miệng chầm chậm nhếch lên: “Vô Ưu trước giờ đều thông minh tuyệt đỉnh, có biết lúc này ta đang nghĩ gì không?” “Vô Ưu không biết.” Chu Thanh Sắc dời ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm đi, lướt sang biển mây rộng lớn phía xa rồi im lặng một hồi lâu, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Có lẽ nàng đúng.”

Nguyên Vô Ưu nghe thấy lời này chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi2lông mày lạnh lùng cô đơn của hắn, đầu mày từ từ nhíu lại. Chu Thanh Sắc không quay đầu, nhưng lại dường như nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm của nàng, khóe miệng khẽ nhướng lên, giọng nói nhẹ nhàng nhanh chóng: “Vô Ưu, ước hẹn giữa ta và nàng đến đây là kết thúc.” Nguyên Vô Ưu khẽ mím môi, một lát sau, khóe môi cũng kéo thành một đường cong: “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Cánh tay cầm ống tiêu của Chu Thanh Sắc nắm chặt lại, hắn quay đầu nhìn chằm chằm nàng: “Vậy,4sau này có cơ hội thì chúng ta sẽ gặp lại!” Nguyên Vô Ưu bình tĩnh nhìn hắn vài giây, sau đó mở miệng, bật ra một chữ: “Được!” Tiếng “được” vừa vang lên, sau đó cả người nàng bị một sức mạnh kéo đi, không đợi đến khi nàng kịp phản ứng, hắn đã ôm chặt nàng vào lòng, ôm vô cùng chặt, dường như là muốn khám cả người nàng vào thân thể hắn vậy. Bỗng chốc Nguyên Vô Ưu trở nên cứng người lại căng thẳng, nàng vừa muốn lên tiếng thì chợt nghe thấy tiếng nỉ non của hắn vang lên trên đỉnh đầu. “Lam Vân, Lam Vân...” Từng tiếng từng tiếng một như thề hẹn lại như hứa hẹn, khiến cho nàng nhất thời ngây người ra, giống như là rơi vào vực sâu, quên đi cả giãy giụa, để cho hắn tùy ý mà ôm chặt nàng. Cảnh hai người ôm nhau rơi vào trong mắt Sở Tuyệt -người kiềm lòng không đặng mà đến tìm nàng trước, trong thoáng chốc, cảnh tượng này khiến mắt và tim của hắn đau nhói.

“Đầu gỗ...” Giọng nói của Không Vô Hồn đột nhiên im bặt, kinh ngạc nhìn hai người đang ôm nhau kia, lại nhìn đồ đệ ngốc nghếch của y đang đứng nhìn ở đó, đầu mày nhíu lại, lẽ nào y đoán sai rồi? Nguyên Vô Ưu không phải là không hề động lòng với Chu Thanh Sắc? Nếu không thì với hiểu biết của hắn về nha đầu này, nàng không thể nào để cho người khác tùy ý ôm nàng mà không hề làm gì cả.


“Cái đó... khụ... khụ khụ...” Không Võ Hồn đột nhiên họ một lần nữa. Nguyên Vô Ưu như rơi vào vực sâu đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân mình đang nằm trong lòng Chu Thanh Sắc, sắc mặt bắt đầu trở nên có chút ngượng ngùng. Đuôi mắt nàng liếc thấy Sở Tuyệt đang đứng ngây ngốc phía sau Không Vô Hồn, trái tim không hiểu vì sao đột nhiên thắt lại. Nàng vội vàng đẩy một cái, nhưng lại chợt phát hiện không biết từ lúc nào Chu Thanh Sắc đã nhẹ nhàng buông nàng ra, cái đẩy mạnh này ngược lại khiến nàng đứng không vững, lúc sắp ngã xuống lại được Chu Thanh Sắc ôm eo kéo dậy.

“... Đa tạ.” Nguyên Vô Ưu im lặng một lát, nhàn nhạt nói. Không Vô Hồn cả đầu đầy vạch đen, khóe mắt liếc nhìn đồ đệ ngốc nghếch sắc mặt không biểu cảm đứng bên cạnh, âm thầm vuốt trán. Chu Thanh Sắc không hề bất ngờ với sự xuất hiện của hai người. Sau khi thấy nàng đã đứng vững rồi, hắn mới bình tĩnh ung dung mà liếc nhìn hai người, khẽ cúi đầu với họ, nhưng lại mở miệng nói chuyện với Nguyên Vô Ưu. “Nếu như hai người đều đã ở đây, chúng ta cũng không cần quay về mà tạm biệt nữa, xuống núi từ đây luôn, Vô Ưu, ý nàng thế nào?” Nghe thấy lời này, trong lòng Nguyên Vô Ưu nổi lên sóng gió, nhưng vẫn gật gật đầu: “Cũng được.”

Không Vô Hồn không thể bình tĩnh được nữa, thân hình lóe lên, trong chớp mắt đã tới bên cạnh nàng, nhíu mày một cách không thoải mái mà nói: “Chúng ta không dễ dàng gì mới lên núi để tìm được người, nhưng giờ ngươi lại muốn xuống núi, Vô Ưu nha đầu, ngươi cũng thật khó hiểu đó.” Nha đầu có phải là phân biệt đối xử quá rồi không? Đối với Chu Thanh Sắc thì dịu dàng lo lắng cho mặt mũi của hắn, còn đối với tên đầu gỗ kia thì lạnh lùng cứng rắn như sắt thép, vô tình tột cùng.

Trước đây nàng như thế nào, y cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng bây giờ y nhận tên đầu gỗ kia làm đồ đệ, bất kể trong lòng có thật sự xem hắn là đồ đệ hay không, thì ít nhất, hắn kêu y một tiếng sư phụ cũng không phải là giả.

Đầu gỗ bái hắn làm thầy, là vì lên núi, lên núi là vì để tìm nàng.

Cho dù nàng không nể mặt đầu gỗ, thì cũng phải cho sự thúc tổ là y một chút mặt mũi chứ? Đầu gỗ tuy rằng miệng mồm không nhanh nhẹn, những tấm lòng chân tình là không thể nào che giấu được, so với tên Chu Thanh Sắc xảo trá, tâm tư còn sâu hơn biển thì tốt hơn quá nhiều rồi.

Y cảm thấy khó chịu thay cho tên đầu gỗ kia, thật là tức quá mà. Phụ nữ trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, với thân phận của tên đầu gỗ này, lo gì không kiếm được thể tử, tại sao hắn lại cứ cố chấp với người phụ nữ vô tình này chứ? Lẽ nào đây chính là số mệnh mà sư tôn đã nói sao?


Ánh mắt nhàn nhạt của Nguyễn Vô Ưu liếc qua Sở Tuyệt mặt không biểu cảm đứng bên cạnh, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên người Không Vô Hồn: “Thế gian tuy khổ, nhưng ở nơi khổ ấy, vừa không thể tu tiên lại cũng không tu Phật được, chỉ có thể làm một người bình thường mà thôi.” “..” Không Vô Hồn chớp chớp mắt, sao y lại cảm thấy lời này rất kì lạ, nhưng lại nghe không hiểu chứ? “Vô Ưu, chúng ta đi thôi!” Chu Thanh Sắc lấy đàn của nàng ra, nhẹ nhàng nói và đưa tay về phía nàng. Nguyên Vô Ưu đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay hắn, cũng thản nhiên trả lời: “Trên đường xuống núi còn phải làm phiền sư phụ rồi.”

Không Vô Hồn ngây ngốc nhìn hai người thoải mái bước xuống biển mây, lại chầm chậm quay đầu nhìn tên đầu gỗ đứng ngây ngốc ở đó như sắp đông cứng thành đá kia, bất lực mà lắc lắc đầu.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, có nhìn nàng cũng không quay lại, mau đi chuẩn bị một chút, chúng ta cũng sắp phải xuống núi rồi.”

“Chủ tử.” Nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Vô Ưu, bọn người Đào Dao dẫn đầu đoàn thị vệ phấn chấn tinh thần, vui mừng chạy qua thỉnh an. Nhìn thấy Đào Dao, trên mặt Nguyên Vô Ưu cũng không kiềm được mà hiện lên ý cười. Trên núi tuy là tiên cảnh nơi trần thế, nhưng lại khiến cho nàng có một cảm giác hư vô trống rỗng không chân thực, sau khi một lần nữa đứng trên mặt đất, nàng mới có chút yên tâm, chỉ là... Nàng quay đầu nhìn về phía đỉnh núi lấp ló trong biển mây, Không Vô Hồn nếu như có thể lên núi, vậy thì chắc chắn cũng có thể an toàn xuống núi.

Nhìn theo tầm nhìn của nàng, đôi con người của Chu Thanh Sắc tối lại, hắn không muốn lại tự lừa mình dối người nữa, Sở Tuyệt rốt cuộc cũng đã có chút địa vị trong lòng nàng rồi. “Vô Ưu đang lo lắng cho Không Vô Hồn sao?” Chu Thanh Sắc cười, trong miệng không hề nhắc đến Sở Tuyệt, nhưng rất bình tĩnh mà nói tiếp: “Thực ra Vô Ưu không cần lo lắng, lên núi khó, xuống núi dễ, lại không có sự ngăn trở của ta, đường xuống núi của Không Vô Hồn chắc cũng không khó.” Nguyên Vô Ưu mím mím môi, thu tầm nhìn lại, phân phó Tiểu Đào Tử: “Truyền lệnh, quay về.”

“Vâng, chủ nhân.” Nhìn thấy gợn sóng vô hình nổi lên giữa chủ tử nhà mình và Tam hoàng tử nước Chu, trong lòng Đào Dao âm thầm nổi sóng, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, ông vẫn quyết định nói thêm một câu.


“Chủ tử, thuộc hạ dưới trướng Sở Chiêu vương cũng đang chờ ở bên ngoài rừng, không biết có nên vòng qua hay là...”

Chu Thanh Sắc âm thầm liếc nhìn Đào Dao, rũ mắt cúi đầu, yên lặng vuốt ve cây tiêu ngọc trong tay. Đáy mắt Nguyên Vô Ưu nhanh chóng lóe lên một tia sáng kì lạ, đuôi mắt liếc nhìn Chu Thanh Sắc một cái, lại chợt hiểu ra ý đồ của Tiểu Đào Tử. “Vòng qua đi.” Nàng nhàn nhạt lên tiếng. “Vâng.” Đào Dao bị Chu Thanh Sắc nhìn đến nỗi đứng ngồi không yên, nhưng trên mặt lại không đổi sắc mà nhận lệnh. Chuyện ông bẩm báo thực ra cũng không tính là chuyện lớn, ông hoàn toàn có thể tự làm chủ, nhưng ông lại cố tình nhắc đến trước mặt chủ tử, cũng chính là vì muốn để cho Chu Thanh Sắc hiểu rõ ràng. Theo ông thấy, Chu Thanh Sắc dẫn chủ tử lên đỉnh núi Phiêu Miễu, vừa đi là đi cả nửa tháng, tuyệt đối là có lòng riêng, mà lòng riêng này so với lòng riêng của Sở Tuyệt mà nói, cũng chỉ có hơn chứ không kém. Lúc vòng qua đám người Bạch Lang đang đứng chờ ở trong rừng, Nguyên Vô Ưu cưỡi trên ngựa, đánh giá mặt đất hoang vắng trước mặt, trong lòng một lần nữa lại cảm thán vì sự thần kỳ của núi Hư Vô. Cũng khó trách người trên đời này hơn trăm năm sau cũng không tìm được núi Phiêu Miễu, không có cửa vào để tìm kiếm, tìm đến khi đất trời diệt vong e là cũng không thể tìm thấy sự tồn tại của nó.

“Chủ tử, đám người Sở Chiến vương đã ra khỏi vùng núi Hư Vô rồi.” Đào Dao thấp giọng bẩm báo. Khóe miệng Chu Thanh sắc cong lên thành một nụ cười, trong đáy mắt hiện lên sự thấu hiểu. Đối diện với đôi mắt hiểu rõ của hắn, Nguyên Vô Ưu không bất ngờ, cũng không có ý che giấu. “Làm việc công mà mang theo lòng riêng. Vô Ưu, nếu như một ngày ta cũng như vậy, Vô Ưu nàng cũng sẽ làm việc công mà mang theo lòng riêng để bảo vệ đường lui cho ta chứ?”

“Nếu thật sự có ngày đó, Vô Ưu nhất định sẽ cố gắng hết sức, làm việc công mà mang theo lòng riêng.” Hành động mà nàng làm ngày hôm nay chính là thái độ mà nàng muốn thể hiện sau này.

Chu Thanh Sắc đột nhiên vui vẻ cười lớn, sau đó chợt ngừng cười, chăm chú nhìn nàng thật sâu rồi quất ngựa chạy đi, vút cái biến mất. Nguyên Vô Ưu bình tĩnh nhìn bóng dáng hắn dần biến mất, trong lòng có chút khó chịu. Chuyện trên thế gian này, vẫn luôn khó mà vẹn toàn được. Cho dù e dè, thương tiếc lẫn nhau, nhưng nàng vẫn không thể cho hắn thứ mà hắn muốn, còn hắn cuối cùng cũng không thể nhận được thứ mà bản thân hắn muốn.

Đào Dao thấy nàng nhìn theo bóng dáng biến mất dần của Tam hoàng tử đến ngây người, âm thầm bất ngờ, lẽ nào chủ tử có tình ý với Tam hoàng tử? Nhưng theo ông thì có chút không đúng, trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Bệ hạ.” Tiếng động phía sau vang lên khiến Đào Dao không thể không lên tiếng đánh thức Nguyên Vô Ưu đang ngày người.


Trong đôi mắt Nguyên Vô Ưu khôi phục lại sự lãnh đạm, nhìn bóng dáng màu đỏ phiêu dật đáp xuống đất, lại ngẩng đầu lên nhìn một nhóm người đang lại gần, âm thầm nhướng mày.

Không Vô Hồn chột dạ chuyển ánh nhìn, bày ra một vẻ nhìn trời nhìn đất nhưng tuyệt đối không nhìn ngươi. Đối với hành động của Không Vô Hồn, Đào Dao có chút nói không nên lời, nhưng vẫn lên tiếng xin lệnh: “Chủ tử, có nên?” Nguyên Vô Ưu nghĩ một chút, nhẹ nhàng phất tay phủ quyết yêu cầu của Đào Dao. Chuyến đi lên núi Hư Vô, ngược lại khiến nàng nhận rõ ra được một vài thứ.

Đào Dao cung kính lui sang một bên.

Khóe mắt nhìn thấy động tác của nàng, trong lòng không Vô Hồn có chút kinh ngạc đồng thời cũng bắt đầu âm thầm lo lắng. Y dám mang Sở Tuyệt đến gặp nàng là bởi vì biết được quyền quyết định ở trên người nàng, nếu như nàng không chịu gặp tên đầu gỗ đó,y cũng không còn cách nào khác.

Nhưng bây giờ, nàng bằng lòng gặp Sở Tuyệt, y có chút lo lắng cho tên đầu gỗ đó. Cho dù hắn là một tên đầu gỗ, nhưng cũng không thể chịu nổi việc bị tổn thương hết lần này đến lần khác chứ?

Nói thực lòng, có lẽ là vì y nhận hắn làm đồ đệ, nên y có nhìn thế nào cũng thấy Sở Tuyệt thực là rất đáng thương. “Các ngươi đều lui xuống đi.” Thấy nàng vậy mà lại đồng ý đứng đợi ở đây, Sở Tuyệt dừng ngựa, phất tay bảo đám người Bạch Lang phía sau đừng bước lên trước. “Vâng, vương gia.” Bọn người Bạch Lang nhìn về phía Nguyên Vô Ưu một cái, trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng lại không thể không nghe theo lệnh của vương gia. Sở Tuyệt xoay người xuống ngựa mà bước lên phía trước, càng đến gần nàng, bước chân của hắn càng chậm.

Nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp đang đợi hắn ở đó, bước chân hắn cứ như vậy mà bị kiềm lại. Nàng đồng ý gặp hắn, nhưng hắn lại đột nhiên không dám bước lên trước. Nếu như phải tuyệt vọng đến chết, thì hắn càng tình nguyện để bản thân rơi vào trong giấc mộng tự lừa mình dối người, ngủ mãi không tỉnh hơn.

Thấy hắn đột nhiên dừng lại không bước lên trước nữa, Không Vô Hồn đứng nhìn lén ở một chỗ khuất không ngừng vuốt vuốt trán. Nhìn tình hình này, tên đầu gỗ này có phải là sắp ra trận lại muốn chạy trốn hay không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận