Phượng Kinh Thiên

Chuyện ly hôn giữa Nguyên Linh Chi và Vũ Văn Thanh đã làm tăng thêm chủ đề trò chuyện những lúc nhàn rỗi cho dân chúng Kinh thành, tin tức ấy cứ thế mà truyền vào trong cung.

Trong Ngự Thư Phòng, Nguyên Vô Ưu giờ đây đang nghỉ ngơi trên giường nhỏ, bởi vì phê duyệt tấu chương cả buổi sáng mà có chút mệt nhọc. Nàng chẳng hề ngạc nhiên khi nghe thấy tin tức này, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho1Tiểu Hoa Tử lui xuống. Tiểu Hoa Tử cung kính lui sang bên cạnh Ngọc Thúy. Ngọc Thúy thì lại trộm nhìn Ngọc Châu đang đứng ở bên kia, nhưng chỉ thấy Ngọc Châu buông mắt rủ mi, làm nàng không nhận được bất cứ ám chỉ nào, đành phải đè xuống sự tò mò trong lòng. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, cho đến khi Nguyên Vô Ưu bỗng dưng lên tiếng. “Lệnh cho Nội các bạn thành chỉ, Tứ công8chúa Nguyễn Trần Trần phong hào Chiếu Hoa công chúa, ban ba ngàn đất phong, thích hợp với thứ tử của Uy Vũ Hầu, chọn ngày thành hôn.” Tiểu Hoa Tử hơi sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, lập tức khom người lui xuống.

Nguyên Vô Ưu giơ tay vỗ nhẹ ấn đường, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.

Thấy nàng đứng dậy, Ngọc Châu vội tiến lên hầu hạ. Nguyên Vô Ưu dứt khoát đứng dậy bước ra khỏi Ngự2Thư Phòng. Khác với nhiệt độ ấm áp trong phòng, tuy bên ngoài giờ đã tràn đầy sắc xuân, nhưng một trận gió lạnh phả vào mặt vẫn khiến người ta nhịn không được mà rùng mình.

Ngọc Châu canh giữ ở Ngự Thư Phòng, còn Ngọc Thúy thì dẫn một hàng người đi theo sau nàng để hầu hạ. Ngọc Thúy cầm lấy áo choàng mà các cung nữ dâng lên, bước đến cạnh Vô Ưu, thấp giọng nói: “Bệ hạ, bên ngoài gió4lớn, người vẫn nên khoác thêm áo choàng thì hơn?” Hít thở không khí trong trẻo khiến tinh thần cũng phấn chấn hơn, Nguyên Vô Ưu suy xét đến việc từ lúc thức dậy vào buổi sáng hôm nay mình lâu lâu lại cảm thấy không khỏe nên cũng không từ chối, nàng dừng bước để Ngọc Thúy khoác lên cho mình.


Sau đó, Trác Việt dẫn một đội cấm vệ quân uy phong lẫm liệt đến đây để thi hành chức trách bảo vệ, nàng ta nhanh bước tiến lên hành lễ: “Mạt tướng tham kiến bệ hạ.” Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu nói: “Cô chỉ tùy ý đi dạo mà thôi, không cần theo quá nhiều người.” Trác Việt chọn mười người tính cách cẩn thận rồi mới dẫn những người còn lại trở về vị trí vốn có của mình,

Nguyên Vô Ưu đã quen với sự chặt chẽ tỉ mỉ của Trác Việt từ lâu, nàng cũng không nói gì cả mà xoay người bước về phía trước. Ngay lúc này, trong đầu Nguyên Vô Ưu lại nghĩ về lời mà nha đầu này nói hôm qua, cùng với mối quan hệ như có như không giữa Trác Việt và tướng quân đắc lực Mộc Vũ của mình, xem ra, đôi lúc nàng cũng phải đóng vai ông tơ bà nguyệt mới được.

Ngoài khu vực thảo luận chính sự không có thay đổi gì lớn, thì những nơi khác của hoàng cung bây giờ và hoàng cung trước khi Nguyên Vô Ưu đăng cơ đều khác biệt vô cùng, rõ ràng nhất là nội uyển trong cung.

Hoàng đế của các triều đại có ai mà không có hậu cung rộng lớn chứ, tuy không đến mức ba nghìn giai nhân, nhưng ít nhất cũng có mấy trăm, hơn nữa còn thêm cung nữ, thái giám, ma ma hầu hạ... không muốn náo nhiệt cũng khó.


Nhưng trong tay Nguyên Vô Ưu, toàn cung điện khổng lồ cũng chỉ có khu hành chính là phát huy tác dụng vốn có của nó. Cảnh trong hoàng cung tất nhiên là đẹp không sao tả xiết, nhưng dù phong cảnh có đẹp đến đâu, nếu ngày nào cũng xem thì cũng sẽ phai nhạt dần. Nguyên Vô Ưu cứ bước rồi lại bước, dần dần có chút ngẩn ngơ, bước chân cũng càng tùy ý, nàng bất tri bất giác đi vào sâu trong hậu cung.

Ngọc Thúy nhìn về phía mà Nguyễn Vô Ưu đang hướng đến, vốn muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng lén quan sát về mặt của chủ tử, trong lòng lại trở nên thấp thỏm. Gần đây, nàng càng ngày càng không hiểu tâm tư của chủ tử, cũng không biết đến cùng có nên nhắc nhở chủ tử một tiếng không, nếu tiếp tục đi về trước thì sẽ đến Nghênh Hoa Cung rồi.

Mà người sống trong Nghênh Hoa Cung bây giờ chính là vị tiểu chủ tử khiến cả hoàng cung, thậm chí triều đình đều kiêng kỵ khi nhắc đến.

Hơn ba năm nay, bệ hạ chưa bao giờ hỏi han đến vị tiểu thê tử này. Bỗng nhiên Ngọc Thúy cảm thấy kinh hãi khi nghĩ về việc náo loạn khiến toàn bộ triều đình lòng người bất ổn vào mấy ngày trước... Chủ tử không có ý định nạp hậu cung, lẽ nào hôm nay là bệ hạ cố ý đến đây? Suy cho cùng thì mấy ngày trước, dòng họ hoàng tộc đã lấy ưu sầu về nền tảng của quốc gia làm cớ để gây nhốn nháo. “Chủ...” Sau khi cân nhắc một chút, cuối cùng Ngọc Thúy quyết định lên tiếng nhắc nhở chủ tử một tiếng. Ngay khi nàng vừa mở miệng, thì đã bị thanh âm lo lắng ở phía trước ngăn lại.


“Tiểu chủ tử, người đừng chạy, nô tài đuổi không kịp...”

Sau đó, một bóng người lập tức xuất hiện ngay trước mắt. Ngọc Thúy chợt biển sắc, cuống quýt nhìn về phía chủ tử nhà mình. “Tiểu tổ tông à, người đừng chạy nữa...”Người phụ nữ đuổi theo ở phía sau lớn giọng kêu gọi. Đến khi bà nhìn thấy đội ngũ trước mắt, hai chân chợt mềm nhũn, cả người quỳ rạp trên đất, sau đó run rẩy lên tiếng: “Bệ... bệ hạ... nô tỳ tham kiến bệ hạ...” Nhìn thấy một nhóm người lạ, bóng dáng nhỏ bé đang chạy trốn cũng đột ngột dừng bước. Đứa bé chậm rãi ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, đôi mắt đen lấp lánh tràn đầy mới lạ mà quan sát Nguyên Vô Ưu một lát, sau đó mới nghiêng đầu nhìn bà vú bị dọa đến tái mét, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu, trong mắt đứa bé có chút hoảng sợ, nhưng càng nhiều là tò mò: “Bệ hạ? Là bệ hạ mà bà vú từng khen lợi hại nhất, lợi hại nhất trên đời này sao?”

Vẻ mặt của Nguyễn Vô Ưu không hề thay đổi mà cúi đầu. Tới khi đã nhìn rõ diện mạo của người sắp cao đến hông minh, ấn đường nàng lập tức nhíu lại. Trong lòng Ngọc Thúy run lên, nàng lập tức quỳ bộp một tiếng xuống đất, rồi hoảng hốt thỉnh tội: “Nô tỳ thất trách.” Nếu chủ tử thật sự cố ý đến đây thì sẽ không lộ ra biểu cảm này. Trác Việt suy nghĩ một lúc cũng quỳ thỉnh tội theo: “Mạt tướng thất trách.” Đoàn người đi ở phía sau tuy vẫn chưa hiểu gì, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác của họ, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống đất.

Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.


“Bà... bà vú...” Sự yên lặng ở bốn phía khiến đứa bé vốn có chút tò mò bị hoảng sợ, đôi mắt đen láy che phủ một tầng nước mắt, những đứa bé không hề khóc lớn lên, chỉ quay đầu tìm kiếm người mà mình gần gũi nhất để ỷ lại theo bản năng. Bà vú đang quỳ rạp trên đất nghe thấy tiếng cầu cứu của đứa bé, cả người bà đều run lên, muốn bước lên trước nhưng lại không dám. Chỉ thoáng chốc, dường như không khí đã đóng băng lại, không chỉ bà vú sợ hãi, mà Ngọc Thúy cũng bị dọa đến tái nhợt, chủ tử không cần những người tự cho là thông minh nhất? Mà hôm nay, nàng hoàn toàn đã mắc phải sai lầm này.

Nguyên Vô Ưu không để ý đến Ngọc Thúy, tầm mắt nàng nhìn xuống đứa trẻ chỉ cỡ năm sáu tuổi, rõ ràng bị dọa đến hai mắt rưng rưng nhưng vẫn nhịn không bật khóc trước mặt mình, sắc mặt có chút băng lạnh dần dần dịu xuống, người trước mắt làm nàng không khỏi nhớ đến Hoài vương.

Mặc kệ là qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến cái chết của Hoài vương, nàng đều sẽ buồn bã. Nhưng nàng không thể mãi sống trong bị thương cùng hoài niệm, thế nên năm ấy sau khi Hoài vương chết, nàng trừng phạt Hạng Thanh Trần cả gan làm bậy, cũng giận chó đánh mèo mà ra lệnh đem đưa bé này vào cung nuôi nấng. Sau này, bất luận là mọi thứ về Hoài Vương Phủ hay là về đứa bé này đều bị nàng tận lực quên đi. Cho đến hôm nay, nếu không phải trực tiếp gặp mặt, chỉ e rằng nàng vẫn sẽ cố ý làm ngơ trước sự tồn tại của người này. Bất tri bất giác, đứa trẻ mới sinh vẫn còn trong tủ lót ấy đã lớn như thế này rồi, nếu cẩn thận quan sát, không cần phải tốn sức là có thể tìm được phong thái của Hoài vương từ dung mạo của đứa trẻ trước mắt.

Giọng điệu bình tĩnh của Nguyên Vô Ưu vang lên: “Tên gọi là gì?”

Bà vú không dám xác định là bệ hạ đang hỏi bà hay hỏi tiểu thê tử? Bà muốn trả lời nhưng lại sợ bỏ lỡ cơ hội tốt ngày hôm nay, trong đầu bà hiện lên không ít suy nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định đánh cược một lần. Mà sự thật đã chứng minh, quyết định của bà là chính xác. Nguyên Vô Ưu hơi khom lưng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận