Phượng Kinh Thiên

Nghe chỉ thị từ bên trong, Tiểu Cao Tử tự mình đẩy cửa ra, nghiêng mình cung kính hành lễ với bốn người: “Mời bốn vị công tử.”

Cố Lăng, Liêu Thanh Vân đi vào trước, tiếp sau đó là Lâm Duy Đường cùng Văn Vô Hà.

Bốn người vừa vào phòng, liền thấy một hình ảnh khiến họ rung động đến tận tâm can. Đó là một mỹ nhân đang tựa mình vào cửa sổ ngắm cảnh, mái tóc dài đen bóng tung bay trước gió, tóc nàng suôn dài như suối, rũ xuống đến tận đầu gối. Ngoài ra, nàng mặc một bộ váy vàng nhạt, khoan thai mà lộng lẫy, quả thực đẹp động lòng người.

Vẻ đẹp tuyệt mỹ này, Cố Lăng cùng Liêu Thanh Vân đã từng nhìn thấy, Văn Vô Hà và Lâm Duy Đường tuy cũng đã gặp nhưng là qua lớp mạng che trong đêm Nguyên tiêu ngày trước.

Có điều, hiện tại không còn lớp mạng che nữa, mọi thứ gần ngay trước mắt lại tựa như ảo mộng. Nàng không xoay người lại mà chỉ để lộ bóng lưng cùng mái tóc dài.

Sau một hồi ngẩn ngơ, cả bốn người cùng tiến lên hành lễ: “Tham kiến công chúa điện hạ.”

Nguyên Vô Ưu quay người lại, quét mắt qua bốn người đang cúi đầu, sau đó khẽ mỉm cười: “Bốn vị công tử không cần đa lễ, mời ngồi.”

Văn Vô Hà đứng thẳng người dậy ngước mắt nhìn, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc, thật giống như lời của Liêu Thanh Vân. Quả thực, lời đồn không hề phóng đại, nàng thật xứng với tám chữ khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, đúng là một mỹ nhân đẹp đến mức khiến đám nam nhân mê mệt. Cuối cùng, hắn cũng hiểu được hàm ý của bốn chữ hồng nhan họa thủy, người con gái như vậy e là làm cho tất cả nam nhân trong thiên hạ này điên đảo, vì nàng không từ bất cứ chuyện gì, chỉ để đổi lấy tiếng cười cho bản thân.

Lâm Duy Đường trầm lặng nhìn nữ nhân trước mặt, như thế nào là tuyệt đại phong hoa? Chính là nàng! Có lẽ người trước mắt chưa thể gọi là nữ tử, thân thể nàng như nụ hoa chớm nở, nhưng dáng vẻ kia tuyệt đối là đóa hoa đã nở rộ, có lẽ vẻ đẹp của nàng là do tướng mạo tuyệt mỹ nhưng cái làm cho nàng trở thành đóa hoa nở rộ, tao nhã thanh cao, tuyệt đối không phải do nhan sắc mà là do tư thái của nàng.

Nhan sắc, khí độ, dáng vẻ tất cả cùng hoà quyện, tương trợ lẫn nhau tạo thành một thể toàn vẹn, có ma lực câu hồn đoạt phách, tuyệt đại phong hoa!

Nguyên Vô Ưu dửng dưng nhìn tứ vị công tử một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cố Lăng, khẽ cười: “Cố biểu thúc, phiền người thay mặt Vô Ưu tiếp đãi ba vị công tử.”

Thanh âm yêu kiều ấy khiến bọn họ hơi thẫn thờ.

Cố Lăng đột nhiên cảm thấy tiếng gọi Cố biểu thúc này cực kì chói tai.

Liêu Thanh Vân nghe tiếng Cố biểu thúc, khóe miệng tự nhiên nhẹ cong lên, đúng vậy, không phải là biểu thúc sao?

Lâm Duy Đường khẽ cười, động tác quyến rũ động lòng người: “Công chúa, mời!”

Nguyên Vô Ưu gật đầu, sau đó nàng cười với hắn bằng một vẻ mặt thản nhiên đầy duyên dáng. Thấy nàng cười, nụ cười của Lâm Duy Đường kéo dài đến tận mang tai.

Văn Vô Hà nheo mắt, dường như hắn đang nghĩ ngợi gì đó.

Năm người cùng ngồi xuống chiếc bàn tròn lớn trong phòng, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, thế gian không gì sánh bằng!

Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, mỉm cười cất lời: “Gần đây, nhạc sư trong cung có phổ một ca khúc mới, hôm nay Vô Ưu mời bọn họ đến đây tấu cho mọi người thưởng thức, không biết ý mọi người thế nào?”

Lâm Duy Đường mỉm cười: “Công chúa đã có lòng, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, Lâm Duy Đường xin rửa tai lắng nghe!”

Nguyên Vô Ưu nhìn về phía ba người còn lại, thấy bọn họ cũng không lên tiếng phản đối rồi mới nhìn Tiểu Hoa Tử một cái, Tiểu Hoa Tử liền cung kính lui xuống.

Nguyên Vô Ưu đột nhiên nhìn về phía Liêu Thanh Vân nói: “Nghe nói Liêu công tử tinh thông y thuật?”

Vẻ mặt của Liêu Thanh Vân thoáng qua một tia chần chừ, sau đó vẫn là thẳng thắn nói: “Thứ Thanh Vân học không phải là y thuật, mà là... thuật khám nghiệm tử thi, nghiên cứu y học là để hiểu rõ hơn về cấu tạo cơ thể người.”

Trên khuôn mặt khuynh thành của Vô Ưu để lộ nụ cười, ánh mắt cũng mang ý cười, không khỏi làm người khác mê mẩn.

“Vậy Liêu công tử nhận thấy y thuật bản thân thế nào?”

Liêu Thanh Vân thu lại thần trí, cung kính đáp: “Tuy Thanh Vân không hành y nhưng thần tự thấy bản thân không tệ.”

Nghe vậy, mắt Nguyên Vô Ưu liền sáng lên: “Vậy nếu như Vô Ưu mời công tử chữa trị cho phụ vương, liệu công tử có cách nào cải thiện bệnh tình của phụ vương ta không?”

Cố Lăng sững sờ, có chút phức tạp nhìn vào ánh mắt chờ mong của Nguyên Vô Ưu.

Lâm Duy Đường, Vô Văn Hà thấy ánh mắt chờ đợi của nàng, đồng loạt chuyển hướng sang nhìn Liêu Thanh Vân.

Sau một hồi trầm mặc, Liêu Thanh Vân lắc đầu nói: “Xin công chúa thứ tội, Thanh Vân không cách nào chữa trị, bệnh của Hoài vương gia căn nguyên đều bắt nguồn từ những bệnh cũ, kéo dài quá lâu, sớm đã cắm rễ, căn bản là không có cách nào trị tận gốc.”

Nguyên Vô Ưu nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp chợt thoáng qua một tia ảm đạm, lại cười nói: “Ngự y trong cung đều đã bó tay, là Vô Ưu làm khó công tử rồi.”

“Công chúa quá lời rồi, là Thanh Vân bất tài.” Có điều hắn còn chưa nói, bệnh cũ của Hoài vương không có cách nào trị khỏi là thật, nhưng... trong đó, một nửa là bị ảnh hưởng bởi tâm bệnh nên bệnh mới càng ngày càng nghiêm trọng, thân thể càng ngày càng không chịu nổi.

Tiểu Hoa Tử dẫn vào một dàn nhạc sư: “Xin hỏi chủ tử, có thể bắt đầu tấu nhạc được chưa?”

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Bắt đầu đi!”

Tiếng nhạc cất lên khúc ca tuyệt vời, giai điệu êm tai, lúc chậm rãi như suối chảy, lúc dồn dập như thác lũ, khi thì lảnh lót như châu rơi khe ngọc, khi lại như lời nỉ non thì thầm.

Nguyên Vô Ưu rũ mắt, mỉm cười lắng nghe, bốn người còn lại tâm trạng mỗi người mỗi khác.

Sau khi bản tấu dừng lại, Nguyên Vô Ưu mới ngước mắt lên, nhìn về phía mọi người: “Không biết khúc này như thế nào?”

Ánh mắt Văn Vô Hà dừng trên người nàng, cười nhẹ nói: “Xin thứ cho Vô Hà nói thẳng, khúc này hay nhưng lại không có hồn.”

Tất cả đều ngây ra, Liêu Thanh Vân và Cố Lăng chỉ biết hắn họ Ngũ lại không biết tục danh của hắn, lúc này nghe hắn tự xưng Vô Hà, bỗng chốc đều sững sờ.

Sâu trong đôi mắt của Lâm Duy Đường chợt lóe qua một tia kì dị, nhưng chỉ xuất hiện trong chốc lát liền vụt mất.

Nguyên Vô Ưu cũng ngẩn người: “Vô Hà?”

Nghe tiếng Vô Hà này, Văn Vô Hà lộ ra nụ cười thanh tuyệt xuất trần, giống như đóa thanh liên nở rộ trên nước, thanh khiết không tỳ vết.

Nguyên Vô Ưu thu lại vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi nói: “Lệnh tôn, lệnh đường hẳn kì vọng rất cao vào công tử, chỉ có điều công tử cho rằng con người thật sự không có khuyết điểm ư?”

Văn Vô Hà cười, lắc đầu nói: “Không, con người tất nhiên không thể nào không có khuyết điểm, nhưng con người cũng không thể không lo âu nghĩ ngợi, công chúa nghĩ thế nào?”

Nguyên Vô Ưu đột nhiên cười nhẹ, mặc dù nụ cười vẫn lạnh nhạt nhưng lại vô cùng trong trẻo, tựa như thanh âm của trời, của làn suối trong veo quanh co uốn lượn trong u cốc truyền đến, chầm chậm mà chảy.

Tầm mắt mọi người đều ngưng lại.

Tiếng cười nhẹ nhàng dừng lại, Nguyên Vô Ưu nở nụ cười nhìn Văn Vô Hà, tán thành nói: “Vô Hà công tử nói đúng, con người không thể không có khuyết điểm cũng không thể không lo âu nghĩ ngợi. Nhưng có điều, công tử đã nói khúc này hay nhưng lại không có hồn, chắc hẳn công tử có ý kiến riêng, không biết là công tử có thể cho Vô Ưu mở rộng tầm mắt?”

Văn Vô Hà lấy ra cây tiêu ngọc vốn là vật bất ly thân của mình, khẽ cười nhìn Nguyên Vô Ưu.

Tiếng tiêu nghe êm như làn gió lên xuống nhịp nhàng đang mong ngóng nhớ nhung, tựa như đang du dương trầm bổng, lại như đang tâm sự, quả thực rất thu hút và lay động lòng người.

Nét tươi cười trên khuôn mặt Vô Ưu theo tiếng tiêu mà biến mất, lẳng lặng lắng nghe.

Tiếng tiêu đã ngừng nhưng dư âm thì vẫn bi ai trầm bổng, dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai. Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều ngây ra, ngay cả các nhạc công trong cung vốn dĩ cảm thấy uất ức vì câu nói vô thần của hắn giờ đây cũng bị khuất phục. Trước mặt hắn, không ai dám múa rìu qua mắt thợ, đất trời dường như cũng vì thế mà ngưng đọng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui