“A…”
Tiếng la hét thê thảm vang lên, nam nhân bị một cước này trực tiếp đá bay, rớt xuống phía xa, tay che hạ bộ kêu rên thống khổ.
Ánh mắt sắc như đao của Phượng Trường Duyệt từ từ quét qua những người còn lại.
Những kẻ còn lại đột nhiên cảm thấy cả người rét run.
Phượng Trường Duyệt, vừa nãy không phải nàng ta đã chết rồi sao? Hiện tại sao
lại sống lại rồi? Tựa như có điều gì không giống nhau?
Phượng
Trường Duyệt chịu đựng sự đau đớn trong đầu, đại não điên cuồng chuyển
động, bầu không khí nghiêm nghị trang nghiêm, dùng sát khí xa lạ phân
tán đối thủ, rừng rậm xanh um yên tĩnh…
Tất cả mọi thứ này đều đang nhắc nhở rằng nơi đây không phải là căn cứ của nàng.
Ký ức xa lạ điên cuồng tràn vào đầu, kích thích thần kinh của nàng, khiến đầu óc nàng như muốn vỡ tung.
Đúng, nơi đây không phải là căn cứ của nàng.
Tất cả mọi thứ trong tay nàng đã bị huynh đệ đáng tin cậy nhất hủy đi rồi.
Thanh danh đệ nhất thủ lĩnh đánh thuê hiển hách thế giới, Phượng Trường
Duyệt, lại chết trong tay người của mình. Căn cứ bị nổ tung, tâm phúc bị giam lỏng, thủ hạ bị mua chuộc…
Nàng còn nhớ rõ hình ảnh mình bị nổ chết, tựa như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
…
Nàng đã chết rồi.
Nhưng mà, nàng nắm chặt nắm đấm, cảm thụ gió nhẹ trong rừng, còn cảm giác
được sự đau đớn trong người, hết thảy đều chân thực như vậy.
Nàng nhanh chóng dung hợp ký ức lại, một bên lại sắp xếp lại tin tức có lợi
với mình, rất nhanh liền biết được tình cảnh hiện giờ của mình.
Tên thiếu nữ này giống hệt tên nàng, bị hạ nhân phản bội, bị người truy sát đến đây, rốt cuộc bỏ mình. Mà người muốn giết nàng, lại là vị hôn phu
thầm lặng chân thành, Quý Minh Thành.
Đáy lòng Phượng Trường Duyệt cười lạnh, quả nhiên vẫn là tiết mục như vậy.
Đời này người nàng căm hận nhất chính là kẻ phản bội cùng lừa dối.
Những kẻ này toàn bộ đều phải chết!
Nghĩ tới đây, nàng từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mồ hôi cùng tro bụi
trộn lẫn vào nhau, dáng vẻ vô cùng chật vật. Nhưng mà đôi mắt của nàng
lại cực kỳ thâm trầm, khuôn mặt lạnh lùng, những kẻ kia bỗng dưng sinh
ra nỗi bất an trong lòng.
Nhưng nam nhân bị nàng đá một cước lại thống hận, hét lên: “Còn đứng đó làm gì hả? Lên cho ta! Giết chết nàng!”
Một đám người không dám cãi lại, liều mạng tiến lên, vài cỗ linh lực mạnh mẽ công kích về phía Phượng Trường Duyệt.
Khuôn mặt Phượng Trường Duyệt bất động, xoay người ôm lấy bé trai, không hề
chú ý đến ánh mắt đen thui cùng sát ý lóe lên của bé.
Hắn khẽ nhíu mày, dâng lên sự tức giận.
Chưa có kẻ nào dám càn rỡ động chạm hắn như thế. Hiện tại hắn không thể vận
dụng linh lực tùy ý nhưng bọn giun dế này cũng không thể động chạm tùy
tiện vào hắn như thế.
Phượng Trường Duyệt không hề để ý tới, ôm hắn, xoay người nhìn người vừa vọt tới, giọng nói lạnh lẽo.
“Hôm nay ta sẽ là người bảo vệ tiểu tử này.”
Động tác nam hài cứng đờ, trái tim tức giận bỗng dưng tiêu tan mà không hay. Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, đúng lúc thấy cái bớt xấu xí trên khuôn mặt nàng mà giật mình.
Nhưng hắn cũng không vì thế mà chán ghét.
Loại cảm giác được người bảo vệ như vầy, thật sự tốt đẹp chăng?
Phượng Trường Duyệt tuy không phải là người tốt lành gì, nhưng vẫn có nguyên
tắc của chính mình. Bé trai này nhìn chắc chỉ mới có bốn tuổi, nhưng lại vì nàng mà liên lụy bị người khác giết người diệt khẩu, nàng tuyệt đối
sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Nam hài yên tĩnh nằm trong
ngực nàng, có chút hiếu kỳ, nàng chỉ là một linh giả hai sao, làm sao để chiến thắng được bọn linh giả bốn sao kia đây? Thậm chí gã nằm dưới đất kia cũng là linh giả năm sao đấy?
Nhưng mà hắn vừa mới suy nghĩ đến thì Phượng Trường Duyệt đã hành động rồi.
Tiếp đến hắn liền trợn to đôi mắt đen linh động.
Làm sao?
Làm sao có thể?
Chỉ thấy bóng dáng khẽ nhúc nhích, nhanh chóng nhảy xuyên qua bức tường
người, chẳng qua trong nháy mắt, người vốn đang đứng đều ngã hết xuống
đất.
Hắn chăm chú nhìn lại liền thấy mấy người kia đã ngỏm củ tỏi từ lúc nào.
Cổ của bọn họ nơi nào cũng đều xuất hiện một sợi chỉ đỏ, từ từ có dòng máu tràn ra.
Linh giả bốn sao, tuy vẫn chưa thể tu luyện áo giáp thế nhưng sức mạnh thân
thể cũng tốt hơn so với người bình thường nhiều, căn bản không thể dễ
dàng bị người khác giết chết.
Tốc độ nhanh như vậy.
Thân thủ quỷ dị như thế.
Tuy rằng trong mắt hắn, những người này ngay cả một cái liếc mắt của hắn
cũng không có tư cách, thế nhưng, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều, đủ để thấy được thiếu nữ này… không đơn giản.
Hắn hơi cúi đầu, vừa lúc thấy Phượng Trường Duyệt không thèm để ý ném vũ khí trong tay xuống.
Một cành cây.
Đó là cành cây nằm trên người nàng trước khi xuyên qua.
Hắn hơi nhíu mày.
Phượng Trường Duyệt ôm hắn, một thân rách rưới, tro bụi đầy mặt, khiến nam nhân duy nhất còn sống kia cả người run rẩy.
Con mắt hắn hầu như đã muốn lồi hết cả ra, cả người run rẩy, không thể kìm
nén sợ hãi, thậm chí còn không dám nhìn Phượng Trường Duyệt.
Đáng sợ quá.
Khí tức tựa như tử thần giáng xuống như vậy. Đây tuyệt đối chỉ có trên người cường giả tuyệt thế mà thôi.
Hắn gần như hối hận muốn chết. Tại sao? Tại sao lại tới đây?
Phượng Trường Duyệt không phải vô dụng sao? Không phải rõ ràng nàng đã chết sao?
Trong không khí bỗng tản ra hương vị người gặp nạn. Nhưng là hắn không khống chế được.
Phượng Trường Duyệt khinh bỉ xì một cái.
“Van cầu ngài… Cầu ngài buông tha cho ta. Ta, ta chỉ là phụng mệnh làm việc
thôi. Phượng Tam tiểu thư, ngài đại nhân đại lượng… Ta, ta chuyện gì
cũng sẽ nói hết. Lần truy sát này… A!”
Hắn bỗng dưng kêu một tiếng thảm thiết, hai mắt trợn trừng, máu trong miệng chảy ra, đầu lệch đi.
Chết rồi.
Chỗ mi tâm của hắn, bị một cục đá xuyên thủng.
Phượng Trường Duyệt hờ hững xoay người.
Trong mắt Hiên Viên Dạ hiện lên tia tán thưởng.
Đối xử với kẻ thù nhất định phải tàn nhẫn lãnh khốc, nhổ cỏ tận gốc. Tính cách như vậy không tệ lắm.
Phượng Trường Duyệt ôm hắn, đi tới bên hồ, đem hắn thả xuống.
“Đệ ở đây nhé, tỷ đi tắm đây.”
Nói xong, Phượng Trường Duyệt tùy ý cởi áo khoác. Y phục vốn đã cũ, thêm
vào một đường phải chạy trốn, đã sớm nát bét thê thảm rồi.
Hiên Viên Dạ bỗng dưng ngây người.
Chưa kịp phản ứng liền thấy được một làn da trắng nõn, bóng loáng trước mắt.
Hắn bỗng nhiên xoay người.
Phượng Trường Duyệt đem thân thể ngâm vào trong hồ nước, chỉ lộ ra hai vai.
Trong lúc vô tình quay đầu liền thấy Hiên Viên Dạ quay lưng với nàng,
sống lưng thẳng tắp, có chút gì đó cứng ngắc.
Nàng bỗng nhiên bật cười.
…
Tiểu tài tử nhỏ bé, cũng hiểu biết đấy chứ.
“Xoay người lại đi, đệ mới vài tuổi thôi mà, sớm như vậy đã lớn trước tuổi. Ta đâu có ngại, đệ ngượng ngùng gì chứ?”
Hiên Viên Dạ bối rối càng ưỡn ngực thẳng lưng hơn. Chỉ là có chút gì đó không kìm chế được khuôn mặt một mảnh ửng đỏ.
Phượng Trường Duyệt cười lớn.
Hiên Viên Dạ thẹn quá thành giận, không chịu xoay người lại nữa.
Chờ hắn khôi phục lại bình thường, nhất định sẽ mạnh mẽ trừng trị nàng.
Phượng Trường Duyệt cũng không thèm để ý tới, chỉ cho là tiểu hài tử thẹn thùng, đề tài liền bị dời đi.
“Đệ tên gì? Mấy tuổi rồi? Nhà ở đâu? Nhìn cách đệ ăn mặc chắc là thiếu gia
nhà ai đi? Thành Tây Tác hình như cũng không có quý công tử lớn cỡ đệ
nha…”
Nói tới chỗ này, giọng nói nàng bỗng nhiên chậm lại. Trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu sắc.
Rừng rậm ma thú thần bí khó lường, nam hài một thân mang phú quý hào hoa,
hiện tại lại ở nơi này, còn không thân không thích. Thật kì lạ…
Hiên Viên Dạ bỗng dưng xoay người: “Sao cô nói nhảm nhiều như thế?”
“Rầm.”
“…”
Hiên Viên Dạ bỗng nhiên sửng sốt, lúc hắn xoay người lại, Phượng Trường Duyệt đột nhiên từ dưới nước đi lên.
Thân thể ngây ngô mà non nớt của thiếu nữ cứ như thế xuất hiện trước mặt
hắn. | Ngoz: Á, sói xám đội lốt cừu, anh cố ý biến nhỏ để nhìn trộm nàng tắm. >”
Mặt hắn bỗng dưng đỏ như gấc.
Nhưng mà một giây sau, trong mắt hắn liền hiện lên sự tức giận, lạnh giọng hỏi:
“Những thứ này là ai gây ra?”| Ngoz: Chưa chi đã bắt đầu sủng nàng rồi. @@
Trên thân thể gầy yếu của thiếu nữ, đầy rẫy huyết nhục cùng vết thương. Trên cánh tay, trên eo, bắt đùi, chân nhỏ, ngoại trừ khuôn mặt ra thì hầu
như khắp người không có chỗ nào là hoàn chỉnh. Có vết thương mới, có vết thương đã kết vảy, đầy máu, còn có vết roi quất, phía trên còn đan xen
những vết thương khác. Có nhiều vết tích đã phai màu, chắc là bị thương
từ rất lâu hồi trước rồi.
Thân thể gầy yếu như vậy, càng chịu đựng nhiều vết thương đau xót như vậy.
Hắn kìm nén tức giận: “Là ai?”
Phượng Trường Duyệt cười cười, cầm lấy y phục lên.
“Mấy tiện nhân thôi mà. Từ hôm nay trở đi đều là kẻ địch hết.”
Giọng nói nàng rất nhẹ, nhưng mang theo sát ý khiến người ta sợ hãi.
Nếu nàng đã sống lại ở dị thế, như vậy một đao ở trên người nàng, toàn bộ nàng đều muốn đòi lại hết.
Tay Hiên Viên Dạ bỗng dưng đặt lên tay có vết roi của nàng.
“Đau không?”
Phượng Trường Duyệt sững sờ.