Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường

Phượng Trường Duyệt cùng Hiên Viên Dạ đứng trước một phủ đệ hùng vĩ, trước cửa đại môn uy thế ánh lên màu vàng sáng chói.

Phượng gia.

Phương Trượng Duyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ đang cúi xuống lên, đôi mắt đen lạnh
lẽo phát ra tia sáng, nhìn hai hàng thị vệ đứng thẳng tắp phía trước.

Lúc này, tay bọn họ cầm thương kích, sắc mặt nghiêm túc, vũ khí trong tay chỉ thẳng về phía Phượng Trường Duyệt.

Hiên Viên Dạ khẽ nhíu mày, xem ra cuộc sống của nữ nhân này so với tưởng tượng của hắn càng khổ sơn hơn.

“Tam tiểu thư, gia chủ có lệnh, nếu ngài trở về, thì hãy vào từ đường sám hối.”

Đứng trước mặt Phượng Trường Duyệt là một người đàn ông trung niên, trưởng
thị vệ, Phượng Thương, thực lực mạnh mẽ, chỉ đứng sau gia chủ Phượng gia của hắn, Phượng Thiên. Lúc này lại đi nhờ hắn có thể thấy được đây là
chủ ý của Phượng Thiên.

“Gia chủ nói, một mình Tam tiểu thư bỏ
trốn, còn tự ý xông vào Quý gia, đả thương mọi người, còn viết ra hưu
thư hoang đường, đức hạnh không tốt. Nể tình tam tiểu thư từ nhỏ đã là
cô nhi, nên trước tiên ngài phải vào từ đường tự sám hối. Ba ngày sau sẽ định đoạt.”

Giọng nói của hắn nặng nề không cho phép từ chối.

Phượng Trường Duyệt nhìn chằm chằm bọn thị vệ hết một vòng, bỗng nhiên cười lạnh.

“Thì ra ở Phượng gia càng uất ức hơn.”

Sắc mặt Phượng Thương biến đổi, Tam tiểu thư không động não mà nói chuyện sao. Lời nói như vậy sao có thể nói ra được chứ?

Phượng Trường Duyệt bước lên phía trước, thân thể nho nhỏ nhưng uy nghiêm
khiến người khác không thể xâm phạm, cả người tỏa ra khí thế khiến người ta rét run, tập thể mọi người lùi một bước về phía sau.


“Ta là
dòng chính Tam tiểu thư Phượng gia, nhưng ở Phượng gia lại bị hạ nhân
thấp hèn nhất cũng dám tùy ý ức hiếp cùng sỉ nhục. Mà hôm nay ta lại bị
Quý gia kia hãm hại, suýt chút nữa chết thảm bên ngoài. Trải qua thập tử nhất sinh, về đến nơi này, nghênh đón ta lại là đao thương kiếm kích
trước mặt… Sao đây, các ngươi sơ Quý gia đem lửa giận trút lên người
Phượng gia các ngươi à?”

Bị nàng nói lại sắc mặt Phượng Thương lúc trắng lúc xanh, cuối cùng trở nên tái nhợt.

“Tam tiểu thư! Đừng ép ta ra tay!”

Phượng Thương thật sự không muốn động thủ với Phượng Trường Duyệt, bởi vì phụ
thân nàng, cũng chính là Phượng Sâm đã qua đời có ơn cứu mạng hắn. Nhiều năm rồi, hắn cũng biết cuộc sống Phượng Trường Duyệt trải qua như thế
nào, vì thế mà hắn cũng không muốn gây khó dễ nhiều cho nàng.

Phượng Trường Duyệt bỗng nhiên nhướng mày, nói: “Phượng Thương. Ngươi thân là
linh vương ba sao, cũng không để ý thân phận mình mà muốn động thủ với
ta sao? Không ngại nói với ngươi, từ đường này hôm nay ta không đi. Ta
muốn đi là cửa lớn Phượng gia, đường đường chính chính bước vào. Còn chỗ ở của ta cùng mọi thứ vốn nên thuộc về ta mới đúng.”

Nói đến đây cũng thật buồn cười, nàng thân là con cháu đích tôn Phượng gia, khi
được ba tuổi trở về sau, không còn được đi từ cửa lớn nữa. Nàng bị vứt
bỏ ở phòng nhỏ hẻo lánh, một năm chưa từng đi ra ngoài một lần, tình cờ
lén lút ra ngoài cũng là phải bò chuồng chó mà ra.”

Mà nàng, từ hôm nay trở đi muốn đoạt lại mọi thứ để chính mình nắm giữ.

Mà cùng một thứ nữa chính là tôn nghiêm.

Nàng cũng không để ý đi từ nơi nào, nhưng khi nàng đã trở thành Phượng
Trường Duyệt, như thế, nếu có người cố ý làm khó dễ nàng, nàng chỉ có

thể…

Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

Phượng Thương nhìn bóng người cô độc kia, thiếu nữ cả người tàn tạ, trên mặt nàng tuy rằng có cái bớt khủng bố nhưng mà đôi mắt trong sáng kia lại ánh lên
ánh sáng rực rỡ.

Tâm hắn chấn động, ánh sáng tự tin quyết chí tiến lên đó chỉ thuộc về cường giả mà thôi.

Hắn chợt nhớ tới thiên tài tiếng tăm lừng lẫy năm đó, Phượng Sâm. Bọn họ
giống nhau như vậy. Nam nhân như vậy thì làm sao lại sinh ra một nữ nhi
nhát gan vô năng được?

Lẽ nào đây mới là diện mạo thật sự của
nàng? | Ngoz: Chưa chắc nhé, nhỏ kia chết từ lâu rồi, đây là nữ vương
thế kỷ 21 xuyên không mà tới.

Trong lòng hắn rung động dữ dội, lời nói đến miệng liền thay đổi.

“Tam tiểu thư, nếu ngài muốn lấy lại mọi thứ của chính mình thì trong cuộc
tỷ thí gia tộc hãy vì Phượng gia giành thắng lợi. Nếu không hết thảy mọi lời vừa nói ra đều là viển vông mà thôi. Hiện tại, tốt nhất ngài nên
nghe theo lệnh của gia chủ ở lại từ đường đi.”

Người ngoài nghe
được lời này, chỉ cho là đó lời mỉa mai Phượng Trường Duyệt, nhưng mà
đôi mắt Phượng Trường Duyệt chợt sáng lên, thật lòng nhìn Phượng Thương
một chút.

Phượng Thương biểu hiện nghiêm túc, không một chút bị lay động.

Bỗng nhiên Phượng Trường Duyệt mở miệng: “Ta lấy thân phận Tam tiểu thư

Phượng gia, mệnh lệnh cho các ngươi lui ra. Chúng ta đi tìm gia chủ, các ngươi tự lo lấy.”

Phượng Thương hơi nhướng mày, tựa hồ đang suy nghĩ, một lát nghiêng mình sang bên cạnh…

“Tam tiểu thư, xin mời.”

Mọi người ngây người kinh ngạc, không biết lúc nãy vốn là mệnh lệnh bắt
nàng vào từ đường giờ lại biến thành nàng đi tìm gia chủ. Có cái gì
không đúng thì phải?

Sau đó hai mặt nhìn nhau, muốn nhìn rõ trong mắt nhau đây là ý gì, nhưng mà lúc nhìn về phía Phượng Thương, Phượng
Thương biểu hiện nghiêm túc, xem trọng cùng uy nghiêm, tựa như cũng
không có dáng vẻ gì là nhầm lẫn.

Quên đi, nghe lời trưởng thị vệ cũng không sai.

Một lát sau, Phượng Trường Duyệt cùng Hiên Viên Dạ đi về phía trước liền để ra một con đường.

Phượng Trường Duyệt theo thị vệ nhìn lại con đường trống, trong mắt càng kiên định…

Từ đây về sau, nghịch thiên cải mệnh, tay trắng lật mây, đổ máu chém giết.

Lòng bàn tay bỗng nhiên có chút ấm áp, kinh ngạc cúi đầu nhìn, thấy mắt Hiên Viên Dạ nhìn về phía trước, biểu hiện cao quý, có gì đó thật khác lạ.

Nàng khẽ mỉm cười trong lòng, không nhìn bàn tay nho nhỏ đang nắm lấy, thế
nhưng lại cảm giác được cõi lòng lạnh lẽo trở nên ấm áp.

Hiên
Viên Dạ nghĩ thầm, chuyện của nữ nhân này tuy rằng nhỏ bé, nhưng mà dù
sao nàng muốn giải quyết thì hắn sẽ giúp nàng một tay.

Thế nhưng hắn lại không để ý tới sau khi nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Phượng Trường Duyệt liền không tự chủ được mà đưa tay ra.

Nàng nắm tay hắn, sắc mặt không sợ hãi, biểu hiện kiên định bước qua cửa lớn, thẳng đến chỗ Phượng Thiên.

Trong nháy mắt bóng người Phượng Trường Duyệt biến mất, Phượng Thương nhìn
tấm lưng kia, trong lòng bỗng nhiên một hồi được an ủi, còn thêm mấy

phần vui sướng.

Thiếu gia, nữ nhi của ngài dường như sẽ không để ngài thất vọng.

Hắn lưu lại một câu bảo bọn thị vệ rút lui, nhanh chóng bước theo.

Nàng dựa vào trí nhớ liền nhanh chóng tìm được nơi Phượng Thiên có khả năng lui tới, võ đường.

Ngoại trừ sân luyện võ vốn để cho đệ tử Phượng gia tu luyện, Phượng gia còn có chuyên môn thiết kế võ đường cùng thư các.

Toàn bộ Phượng gia, chỉ có kẻ có tiềm lực cùng trưởng bối thân phận tôn quý
mới có thể tiến vào võ đường tu luyện, còn thư các, cơ mật nhất là bí
tịch tu luyện Phượng gia thu xếp, càng thần bí càng khó có thể tiến vào, bao gồm cả gia chủ, có điều cũng có một vài người có thể.

Hiên
Viên Dạ đều xem thường những thứ đồ này, cho dù là toàn bộ Đế quốc Roa,
có thể khiến hắn để mắt thực đã ít lại càng ít hơn. Nhưng thời điểm khi
nàng dẫn hắn tới võ đường, ánh mắt hắn bỗng nhiên chuyển hướng về một
bên, mơ hồ nhìn thấy một góc mái hiên phía sau lùm cây.

Phượng Trường Duyệt không chú ý tới sự kì lạ của hắn, vừa định chiến đấu, thì có một đạo kình phong từ xa bay tới.

Nàng đột nhiên ngẩn đầu, lôi kéo Hiên Viên Dạ lăn tròn lộn nhào về phía sau, sau đó hai chân xoay tròn, né qua bên cạnh, tránh thoát một chưởng cực
kỳ mạnh mẽ kia.

Bên tai vài cọng tóc đen bồng bềnh rơi xuống đất.

Nàng lạnh lùng quét về phía trước, lại nghe được một giọng nói kinh ngạc cùng tức giận.

“Lại có thể né được?”

Một bóng người màu đen hiện ra trước mắt.

Râu tóc bạc trắng, tinh thần sáng sủa, là gia chủ Phượng gia, Phượng Thiên.

Hiên Viên Dạ nhìn thấy một cọng tóc bị cắt đứt kia, bỗng nhiên mất hứng, ánh mắt nhìn về phía Phượng Thiên, mang theo mấy phần ý lạnh khiếp người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận