Phương Lân Hảo Thổ

“A… Vậy bây giờ thì sao?” Kỷ Thần Tu giơ giơ chìa khóa trong tay, “Cậu có biết bây giờ anh ấy xuất sắc cỡ nào không? Tuy rằng không phải là loại người luôn được ánh sáng vây quanh, nhưng vẻ lạnh lùng của anh ấy cũng là một loại hấp dẫn, chỉ cần nơi nào có anh ấy đều có thể khiến người ta yên tâm! Anh ấy của trước đây là đẹp trai, thì anh ấy của bây giờ chính là trưởng thành, là một người đàn ông có thể nương tựa. Tuy tôi không cần nương tựa vào anh ấy, nhưng cậu vĩnh viễn cũng không chiếm được anh ấy đâu.”

“Sao có thể khẳng định tôi không chiếm được?” Ánh mắt của Việt Hoành dính vào xâu chìa khóa, “Cậu hoàn toàn không nhận thức được ưu thế của tôi sao?”

“Tôi thấy ưu thế của cậu cũng không có gì ghê gớm lắm.” Kỷ Thần Tu nhướn mày, lộ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú, “Có điều… xem ra tối nay tôi phải ở lại đây rồi.”

“Cậu…” Ánh mắt của Việt Hoành vẫn không rời đi kể từ lúc Kỷ Thần Tu lấy chìa khóa ra, nghe thấy Kỷ Thần Tu nói vậy lại càng ngạc nhiên, “Đường Lạc đưa cho cậu? Hai người thực sự là loại quan hệ đó?”

“Liên quan gì đến cậu?” Kỷ Thần Tu cười rất mờ ám.

“Sao lại không liên quan?” Việt Hoành thu ánh mắt lại, thản nhiên tựa vào tường đối mặt với Kỷ Thần Tu, “Nếu hai người thực sự có loại quan hệ đó, tôi sẽ đánh giá lại bản lĩnh của cậu một lần nữa. Tôi hiểu được Đường Lạc của quá khứ, tôi tự nhiên cũng sẽ hiểu được anh ấy của hiện tại. Cho dù cậu có ưu thế, nhưng cũng không thể thay đổi được quá khứ của anh ấy, tình cảm bao nhiêu năm của chúng tôi, đâu phải nói muốn quên là quên dễ dàng như vậy được.”

“Cậu cứ yên tâm! Tôi sẽ khiến anh ấy quên.”

“Hừ… Dựa vào cậu?”

“Dĩ nhiên là dựa vào tôi!” Kỷ Thần Tu bật cười, “Chẳng lẽ lại dựa vào cậu, người thích đào vết thương trước đây của người ta ra để xát muối?”

“Tôi không có xát muối vào vết thương của anh ấy… Mọi chuyện không đến phiên cậu định đoạt.” Việt Hoành bình tĩnh đối mặt với Kỷ Thần Tu, “Cậu thì biết cái gì? Chuyện của chúng tôi cậu biết được bao nhiêu? Chuyện xưa đối với tôi đã khắc sâu đến cả đời cũng không quên được. Cho dù cậu có được hiện tại thì sao? Ai có khả năng xóa bỏ được quá khứ chứ, cho dù cậu có khiến anh ấy quên đi mọi chuyện, thì những chuyện đã qua cuối cùng vẫn sẽ bị lấy ra nữa thôi.”

“Cậu cho rằng tôi yếu thế hơn cậu sao?” Kỷ Thần Tu nhún vai mỉm cười.

“Dĩ nhiên.”

Mặc dù Đường Lạc đã cải tạo lại Kỷ Thần Tu, nhưng đứng trước mặt một người phóng khoáng lại fashion như Việt Hoành, khoảng cách giữa hai người lại hiện ra rõ hơn, huống chi trang phục của Việt Hoành là được may riêng cho cậu ta, còn trang phục của cậu chỉ là quần áo đơn giản dùng để mặc ở nhà. Vẻ đẹp trung tính của Việt Hoành cho dù vào lúc ưu thương thoạt nhìn cũng khiến người ta cảm thấy thương xót, so với Kỷ Thần Tu chân mang dép, chênh lệch rất rõ ràng.

“Hà!” Kỷ Thần Tu thở một hơi thật dài, “Cậu cần phải đi rồi.”

“Cậu phải biết ưu thế của tôi không phải là thứ cậu có khả năng lường được, cho nên…”

“Lòng tự tin bành trướng quá mức, cuối cùng té xuống sẽ rất thê thảm, cậu cũng phải biết rằng… Tôi! Từ trước đến nay đều không phải là người tốt lành gì!” Kỷ Thần Tu mân mê chìa khóa cầm trong tay phát ra âm thanh *leng keng~*, “Không phải là tôi tranh giành gì với cậu, tôi chỉ đơn thuần là thấy cậu không vừa mắt thôi.”

“Cậu…” Việt Hoành nắm tay thành quả đấm, hung hăng đấm vào tường, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi cũng vậy.”

“Tạm biệt, không tiễn.” Kỷ Thần Tu giúp cậu ta nhấn nút mở thang máy, “Tôi sẽ chăm sóc Đường Lạc thật tốt.”

“E rằng tôi thực sự đã xem thường cậu, nhưng hình như cậu cũng đã đánh giá tôi quá thấp rồi, so với thứ cậu vất vất vả vả kiếm được, cũng không bằng lợi ích to lớn chỉ do cái tên của tôi mang đến cho Đường Lạc. Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, từ đầu đến cuối cậu vẫn không với tới độ cao của tôi đâu.” Việt Hoành mỉm cười, chờ thang máy khép lại.

“Đi chết đi!” Kỷ Thần Tu hung hăng đá lên cửa thang máy đã khép lại. Điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười, xoay người mở cửa.

“Ơ? Anh ngồi dậy làm gì?” Vào cửa liền nhìn thấy Đường Lạc ngồi trên sofa uống cà phê.

“Đưa chìa khóa cho tôi.” Đường Lạc chìa tay về phía Kỷ Thần Tu, đừng tưởng rằng hắn không phát hiện.

“Có chuyện gì mà tự nhiên đòi lại vậy?” Kỷ Thần Tu ném trả chìa khóa.

“Chỉ biết rằng cậu không phải là một người tốt lành thôi.” Đường Lạc tiếp được chìa khóa, liếc Kỷ Thần Tu một cái.

“Tôi chỉ muốn chăm sóc anh thôi mà? Không phải anh đã uống say rồi sao?” Kỷ Thần Tu cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Đường Lạc, nâng tách cà phê trên bàn trà rõ ràng là chuẩn bị cho cậu, cười đến rất ngu ngốc.

“Chẳng qua chỉ hơi choáng váng mà thôi, không nghiêm trọng đến vậy đâu.”

“Anh thật là xấu!” Kỷ Thần Tu buồn nôn đu trên vai của Đường Lạc, cười hắn, mắt cũng cười đến mức trở thành một đường may, “Còn cố tình giả bộ rất nghiêm trọng, rõ ràng là muốn gạt Việt Hoành.”

Đường Lạc không lên tiếng coi như là thầm chấp nhận, nếu như không phải như vậy, trời càng lúc càng tối, Việt Hoành có thể dùng cái cớ đã quá muộn mà ở lại đây! Cũng không phải là chưa từng ở lại đây, hai người lại phải dùng đến cái cớ này để tránh mặt đối phương, so với quá khứ không khỏi sinh ra chút bi thương, càng lúc lại càng nực cười.

“Cho tôi biết thêm chút xíu chuyện của hai người đi!”

Đường Lạc quay đầu nhìn cậu, sao Kỷ Thần Tu lại hỏi như vậy?

“Vừa rồi cậu ta cũng có nói với tôi một chút, nhưng tôi muốn nghe anh nói hơn.” Kỷ Thần Tu ôm cái tách, cả người đều leo hết lên sofa.

“Cậu muốn nghe cái gì?” Rõ ràng là muốn cự tuyệt, lại cứ hỏi hết lần này tới lần khác. Đường Lạc thản nhiên nghĩ nói ra cũng không có gì không tốt. Nhưng chuyện giữa hắn và Việt Hoành, ngay cả Ngải Thanh cũng chỉ nói sơ qua, tại sao với Kỷ Thần Tu, tại sao đối mặt với cậu lại có cảm giác muốn cho cậu biết hết tất cả, hơn nữa loại này muốn ham muốn nói hết cho cậu biết lại càng ngày càng lớn?

“Lúc đó anh có dáng vẻ gì?” Kỷ Thần Tu thưởng thức tách cà phê trong tay, dựa vào Đường Lạc rất sát, trong phòng khách không có mở máy điều hòa không khí, nhiệt độ có hơi thấp, hai người dựa vào nhau cũng không ấm lên chút nào, nhưng lại có thể khiến màn đêm trống vắng trở nên không hề tĩnh mịch.

“Thực ra theo tôi thì việc đứng giữa đám đông nhận lấy ánh mắt của mọi người là một việc rất đáng hưởng thụ, tôi lúc trước vẫn làm người như vậy, việc gì cũng gắng sức làm đến mức tốt nhất.”

“Quả thật…” Kỷ Thần Tu cúi đầu tiếp lời, “… không có lừa tôi.”

“Cái gì?”

“Không có gì! Tôi cho rằng theo những gì anh nói thì người như anh vẫn có thể chấp nhận được. Ha ha…” Kỷ Thần Tu lấy lòng, cười khan với Đường Lạc.

“Ngốc!” Đường Lạc xoa đầu Kỷ Thần Tu, nói tiếp: “Mỗi người đều có hai người mặt, Việt Hoành cũng có một gương mặt khác giống như tôi vậy, mỗi lần nhìn thấy cậu ta, tôi liền không khống chế được mà muốn đuổi theo bước chân của cậu ta.”

“Căn bản cũng đâu có đáng giá.” Kỷ Thần Tu chu mỏ.

“Đáng giá! Cậu không hiểu được đâu.” Đường Lạc nói rất kiên quyết, “Mặc dù bây giờ tôi rất hận cậu ta, nhưng tôi có thể hiểu được là cậu ta vì muốn đi lên mới ra tay sử dụng thủ đoạn như vậy.”

“Đó bởi vì anh là người tốt.” Kỷ Thần Tu bất mãn.

“Những gì cậu ta phải chịu, cậu với tôi vẫn chưa từng trải qua, tôi đồng tình với cậu ta, nhưng tha thứ với đồng tình không thể đặt trên cùng một bàn cân.” Đường Lạc rất tự nhiên chỉnh tóc lại cho Kỷ Thần Tu, “Tôi thích cậu ta không phải là chuyện ngoài ý muốn, ngược lại thì chuyện bị vứt bỏ….”

“Tất cả tự tôn của anh đều không cho phép chuyện này xảy ra, nên mới phải nhớ mãi không quên?” Kỷ Thần Tu tự phân tích.

“Cũng không phải là nhớ mãi không quên!” Đường Lạc cải chính, “Chẳng qua là không quen, hơn nữa… cậu ta nợ tôi một câu trả lời.”

“Là cái gì?”

“Thời điểm đó chúng tôi rất vui vẻ, tình yêu tuổi học trò đến rất dễ dàng, cũng rất chân thành. Tôi thực sự không hiểu nổi, cậu ta với tôi rõ ràng thân mật như vậy, lại có thể lập tức thoát ra rồi lao vào vòng tay của người khác.”

“Anh vẫn nhớ mãi không quên…” Bất mãn lẩm bẩm.

“Người nói muốn nghe là cậu mà? Nếu như cậu nói leo một lần nữa thì đi về cho tôi.” Đường Lạc phát hỏa, đoạt lấy cái tách trong tay Kỷ Thần Tu, muốn đuổi cậu đi. Ham muốn nói hết tất cả thật vất vả mới có được, luôn bị Kỷ Thần Tu dùng suy nghĩ riêng của cậu cắt đứt, suy nghĩ chủ quan quá đáng luôn can thiệp hắn, cảm giác thật khó chịu.

“Anh nói đi… Anh nói đi… Tôi nghe mà.” Kỷ Thần Tu không tập trung túm lấy cánh tay của Đường Lạc, “Bất kể là cậu ta của trước kia hay cậu ta của hiện tại, người anh có cảm giác là cậu ta của trước kia, người của hiện tại không phải là người của trước kia, nếu anh còn động lòng, tôi sẽ cho rằng anh là một người nhớ bạn cũ, à… giống như tôi muốn nhặt đôi dép mà anh vứt mấy ngày trước về mang vậy á.” (tuôi thật sự không hiểu anh đang nói gì hết TuTu à Ọ_Ọ)

Bàn tay đang xoa đầu Kỷ Thần Tu của Đường Lạc, cứng đờ ở giữa không trung, sau đó cố nén cười đẩy Kỷ Thần Tu ra, “Cậu thật ngốc! Người sao có thể so với dép được?”

“Tôi chỉ ví dụ một chút thôi mà, sao anh lại cười như vậy?” Kỷ Thần Tu cười ha ha dựa vào người Đường Lạc, “Việt Hoành sao có thể so với dép được chứ.”

Đường Lạc cười dựa vào sofa, nhìn Kỷ Thần Tu, cậu luôn luôn có biện pháp thoát khỏi bầu không khí nghiêm túc. Tên ngốc này, không ngờ lại bôi nhọ Việt Hoành một trận. Đường Lạc cưng chìu mặc cho Kỷ Thần Tu tựa vào lòng, hình như càng ngày hắn càng dễ dàng chấp nhận thói làm càn của cậu, bắt đầu từ khi nào thì bọn họ lại có thể làm loại tư thế tình nhân vô cùng thân mật này một cách tự nhiên như vậy?

“Khi đó chúng tôi cũng vui vẻ như thế này, cậu ta rất dễ thương… Có nhiều thứ chưa từng thấy bao giờ, lại ồn ào làm rất nhiều trò cười. Cậu ta luôn luôn không chịu thua, sẽ nằm trước ngực mà trừng mắt nhìn tôi.” Đường Lạc nằm ngửa mặt trên sofa, một tay khoát lên vai Kỷ Thần Tu, một tay đặt ở sau ót.

“Là giống thế này phải không?” Kỷ Thần Tu đột nhiên xoay người, nằm lên ngực Đường Lạc, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Lạc. Đường Lạc không hiểu sắc thái mê người nhè nhẹ kia là thật hay là vì bản thân choáng váng nên nhìn lầm. Nhiệt độ vào ban đêm rất thấp, hai cơ thể dán sát vào nhau, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương. Nhiệt độ cơ thể của cả hai đều tăng cao.

“Ừ… Cao hơn một chút…” Tại sao lại phải phối hợp với cậu? Bàn tay đặt sau ót của Đường Lạc len lén nắm thành quyền.

“… Là như thế này phải không?” Cơ thể của Kỷ Thần Tu hơi dịch chuyển về phía trước, ngực dán lên ngực của Đường Lạc, sau đó tay còn quấn lên cổ của Đường Lạc, dán vào bên tai hắn, nói: “Có muốn gần thêm chút nữa không?”

Đường Lạc ngửa cổ về phía sau, bị Kỷ Thần Tu quấn chặt, hai người gần như là mũi chống mũi, mặt dán mặt, môi đối môi, chỉ cần hắn hơi hướng về phía trước, liền có thể hôn môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui