Phương Lân Hảo Thổ

“Em không khỏe.” Việt Hoành cắn môi, “Anh…”

Thanh âm nghẹn ngào đến đây chấm dứt, Đường Lạc nhìn người trước mắt, một câu cũng nói không nên lời. Chỉ có thể máy móc nghịch thức ăn trên bàn.

“Anh biết rằng em không thể nào khỏe được mà…” Việt Hoành bướng bỉnh ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng cũng trở nên rất quật cường, giống như trước đây, vẫn luôn là một người rất quật cường. Đường Lạc ma xui quỷ khiến lại đưa tay chạm vào khóe mắt đỏ bừng kia, cảm giác ướt át nơi đầu ngón tay đâm hắn phát đau, giống như bị điện giật mà lúng túng thu tay về, cúi đầu không muốn nói chuyện.

Việt Hoành hiện tại rất đáng thông cảm, sự việc để bay mất cũng khiến người ta nuối tiếc một đời, nhưng chuyện tiếc nuối thì đời người ai cũng có, Đường Lạc đã không còn hứng thú nghe những việc mà Việt Hoành đã trải qua, chuyện trong quá khứ có quá nhiều thứ mà hắn không biết rõ, hiện tại đã thông suốt, Đường Lạc không cách nào hình dung được cảm giác của mình, giống như cảm thấy không hề bị phản bội, nhưng Việt Hoành đáng để hắn tin sao? Chàng trai mắt đỏ hoe kia đã không còn là cậu bé hồn nhiên năm đó nữa.

Đại khái là bị hành động kỳ lạ của Đường Lạc hù dọa, hoặc là Việt Hoành quá xuất sắc trong việc tùy mặt gửi lời, ngày hôm nay cậu ta nói câu gì cũng khiến Đường Lạc rung động, cậu ta rất biết điều mà dừng chủ đề này lại. Bầu không khí của bữa cơm vô cùng kỳ quặc, cơm nước xong Đường Lạc rất tự nhiên đi tính tiền, còn Việt Hoành ra bãi đậu xe lấy xe trước.

Đường Lạc vừa ra bãi đậu xe liền nhìn thấy Việt Hoành tựa vào nắp xe, Đường Lạc thấy cậu không lên tiếng, cứ trực tiếp đi về phía xe của hắn.

“Đường Lạc!” Việt Hoành đi tới từ phía sau, Đường Lạc theo bản năng quay đầu lại, cổ bị ôm lấy, trên môi liền nóng lên, cảm giác ướt át trong nháy mắt liền biến mất. Đường Lạc chưa kịp đứng vững, Việt Hoành đã nhanh chóng rút lui, “Hôm nào cùng về thăm trường cũ một chút đi!”

Việt Hoành ngồi vào trong xe, thò tay ra từ cửa sổ xe huơ huơ điện thoại trong tay, lái xe đi. Đường Lạc sờ sờ môi, nhìn theo chiếc xe, kinh ngạc đến trong lòng loạn thành một đống.

Trên đường về nhà Đường Lạc vẫn không ngừng nhớ lại những kỷ niệm trước đây, nhớ lại từng chi tiết một, thời điểm bản thân mở cửa ra liền nhìn thấy hai người ôm nhau, thời điểm sau đó một thời gian dài cũng không nhìn thấy Việt Hoành, thời điểm sau này lại nghe được tin Việt Hoành muốn đi nước ngoài, còn có thời điểm hắn bồi hồi bên ngoài sân bay… Ký ức càng ngày càng rõ ràng cùng với sự việc có trời mới biết ngày hôm nay xếp chồng lên nhau. Khi đó nhìn thấy vai của Việt Hoành bị sư phụ ôm lấy, rốt cuộc lại vì tự tôn của tuổi trẻ mà không thèm truy đến cùng, nếu như…

Không có nếu như, Đường Lạc không thích từ này, cho dù có rối bời như hiện tại, hắn vẫn biết rõ bản thân không có khả năng trở về quá khứ với Việt Hoành như cũ.

Đường Lạc về đến dưới lầu, không nhìn thấy Kỷ Thần Tu, mới nhớ tới bản thân hắn cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy cậu. Aishh… Cả đầu như muốn nổ tung, bên này chuyện của Kỷ Thần Tu vẫn còn chưa giải quyết xong, bên kia chuyện của Việt Hoành lại như vậy. Ngẩng đầu nhìn ngôi nhà không biết rõ tầng hay số trên lầu một chút, đột nhiên cảm thấy biết đâu Kỷ Thần Tu cũng đang nhìn xuống dưới, sau đó trong cơ thể liền có một loại rung động như lúc còn trẻ. Đường Lạc nhịn không được mà cười bản thân ấu trĩ.

Về đến nhà, một chút tinh thần cũng không có, nhớ tới chuyện mà Việt Hoành nói, cầm điện thoại lên gọi cho bà mẹ đang ở nước ngoài của mình một cú. Hắn rất ít khi gọi điện cho cha mẹ, vì chuyện kia mà thiếu chút nữa đã chặt đứt hết mọi quan hệ, thời gian trôi qua càng lâu người trong nhà cũng trở nên rộng lượng hơn, dù sao cũng không thể không nhìn mặt con trai của chính mình!

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Đường Lạc cũng không biết nên hỏi từ đâu, chuyện đã lâu như vậy, hơn nữa mẹ cũng không có cảm tình với Việt Hoành, nếu như biết Việt Hoành đã trở về, còn vẫn dây dưa không rõ với hắn, hắn sợ cách một cái điện thoại cũng khiến cho mẹ cảm thấy khó chịu. Sau khi cuộc gọi được kết nối, hỏi xong những chuyện thường ngày, mẹ lại than thở nói tuổi tác cũng không còn nhỏ, nếu gặp được người thích hợp thì cũng nên xác định, đừng để bản thân quá cô đơn.

Mắt có chút ẩm ướt, trên cái thế giới này ngoại trừ người nhà ra thì hắn không tìm được người có thể khiến hắn rơi lệ. Cách một cái điện thoại, gật đầu, bên kia mẹ liền mềm lòng mà không nói thêm gì nữa.

Đường Lạc vẫn cứ hỏi về chuyện xảy ra vào thời điểm đó, mẹ do dự một hồi mới nói đúng là có chuyện như vậy, nhưng đứa bé kia một chút phản kháng cũng không có, bị trúng một cái tát xong liền bỏ đi. Mẹ còn nói nếu khi đó Việt Hoành vẫn tiếp tục kiên trì, có lẽ người cũng không can thiệp được nhiều như vậy.

Trong lòng Đường Lạc giống như đeo chì, nặng trịch. Lại là nếu như… Nếu như khi đó… Hắn có chút chán nản mà cúp điện thoại.

Pha cho mình một ly cà phê, nhìn đồng hồ mới có chín giờ rưỡi. Ngồi trên sofa một hồi, kí ức ngày đó liền bừng lên, Kỷ Thần Tu đã ở vị trí này nằm trên người hắn, dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn, khi đó trái tim giống như đánh trống mà đập rất lợi hại. Bây giờ nghĩ lại Đường Lạc cũng phải chê cười bản thân quá thiếu kiên nhẫn. Nhắm mắt lại, Đường Lạc cười đến có phần xót xa.

Nếu đã quyết định cho xuất bản những thứ của Việt Hoành, tất nhiên chỉ gặp mặt một lần là không đủ, thực ra có rất nhiều chuyện có thể để cho trợ lý của Việt Hoành đến xử lý, Đường Lạc không biết tại sao Việt Hoành lại rảnh rỗi như vậy, tòa soạn rất hiếu kỳ về nhà thiết kế mới đầy hứng khởi này, bao gồm cả Ngải Thanh ở trong đó, cậu rõ ràng là biết hết nội tình, nhưng lại dùng ánh mắt dò xét khó hiểu để nhìn Đường Lạc.

Được rồi! Đường Lạc thừa nhận hắn không đành lòng từ chối Việt Hoành, càng không đành lòng dùng những lời quá đáng để đả kích cậu ta. Nhưng không còn thù hận cộng thêm áy náy gia tăng, ở cùng một chỗ lại sinh ra vài phần xấu hổ.

“Chúng tôi sẽ xử lý tốt những chi tiết này.” Đường Lạc khép hồ sơ lại, tiễn Việt Hoành ra khỏi phòng làm việc.

“Em chỉ muốn làm mọi thứ đến mức tốt nhất mà thôi.” Việt Hoành cười gật đầu, “Tác phẩm của em cũng giống như những đứa con của em vậy, chỉ có em mới biết tụi nó cần gì.”

Nhìn đi! Việt Hoành giải quyết công việc suốt cả một ngày trời nhưng vẻ ngoài vẫn cực kỳ xinh đẹp.

“Ừm… Em đi thong thả.” Đường Lạc tiễn cậu ta đến tận cửa thang máy.

“Cậu trở về xem tiếp những tài liệu kia đi! Có vấn đề gì thì cứ tìm tôi.” Lúc chờ thang máy thì bên cạnh lại truyền đến thanh âm của Ngải Thanh, Đường Lạc hoàn toàn nhìn sang theo bản năng.

“Kỷ Thần Tu?” Cậu đến đây từ lúc nào, tại sao hắn lại không biết. Đường Lạc dường như rất lâu rồi vẫn chưa mặt đối mặt với Kỷ Thần Tu như thế này, gần đây thực sự là quá bận rộn.

“Em đến đây từ lúc nào?” Đường Lạc để ý thấy giữa cậu và Ngải Thanh dường như còn hài hòa hơn so với tưởng tượng của hắn, hai người vai kề vai đứng chung một chỗ, Ngải Thanh rất ôn nhu chỉ bảo cậu những điểm mấu chốt trong tài liệu, Kỷ Thần Tu vẫn lẳng lặng lắng nghe, lúc cần thiết thì gật đầu, loại hình ảnh này… Hắn nhớ rõ trước đây Ngải Thanh rất bài xích Kỷ Thần Tu, bọn họ trở nên hài hòa như thế từ lúc nào?

“Đến từ sớm.” Kỷ Thần Tu vẫn cúi đầu nhìn tài liệu, đối với câu hỏi kinh ngạc của Đường Lạc cũng là trả lời rất khách sáo.

“Tiểu Tu từ rất sớm đã tới rồi, à… nếu như không phải gần đây bận quá, tôi hẳn là nên mời cậu ấy dùng cơm.” Ngải Thanh cười, ôm lấy bả vai của Kỷ Thần Tu, “Tiểu Tu, lần sau sẽ bù đắp cho cậu nha!”

“Tôi sẽ ghi nhớ kỹ đó.” Kỷ Thần Tu cười, cầm tài liệu trong tay đập lên cánh tay đang đặt trên vai cậu của Ngải Thanh, “Những lời này đâu phải là lần đầu tiên anh nói! Một ngày nào đó tôi sẽ thanh toán hết một lần.”

Không phải là lần đầu tiên nói? Bọn họ còn có bao nhiêu lần lén gặp nhau mà bản thân hắn không biết? Đường Lạc quên mất, phương diện văn tự từ trước đến nay đều do Ngải Thanh toàn quyền phụ trách, cậu ấy cùng tác giả gặp mặt thực sự là phạm vi hắn không thể kiểm soát, nhưng nhìn tư thế vô cùng thân mật của hai người, lông mày của hắn càng lúc càng cau lại rõ ràng.

“Xin chào!” Việt Hoành có quen biết với Ngải Thanh, câu bắt chuyện xa lạ này dĩ nhiên là nói với Kỷ Thần Tu.

“Xin chào!” Kỷ Thần Tu đưa tay bắt tay với cậu ta, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà liếc về phía Đường Lạc, cũng không nói một lời nào với hắn, sau đó gật đầu với Ngải Thanh, rồi yên lặng đứng một bên chờ thang máy. Ngải Thanh vẫy tay chào ba người bọn họ, nói còn một số thứ cần lấy, chờ chút nữa mới đi xuống dưới, sau đó liền quay đi.

Ngải Thanh vừa rời đi, Việt Hoành liền cười cười với Đường Lạc, “Không cần tiễn, tự em xuống dưới là được rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên tới đây.”

“Ừm! Vậy tôi quay vào.” Đường Lạc vừa nhìn Kỷ Thần Tu vừa trả lời, lùi lại mấy bước, đột nhiên lại sải một bước dài, vỗ vai Kỷ Thần Tu nói: “Tôi quay vào nha.”

Thực ra thì hành động như vậy thực sự rất buồn cười, Đường Lạc chỉ đơn giản là muốn nói rõ với Kỷ Thần Tu, hơn nữa có lẽ là hắn muốn Kỷ Thần Tu để ý đến hắn một chút, bởi vì từ lúc gặp mặt cậu vẫn chưa hề liếc mắt nhìn kỹ hắn một cái, thực ra Đường Lạc rất muốn trò chuyện với cậu, xoa đầu của cậu, sau đó… Hắn có phần bất đắc dĩ, vì sao lại luôn nhớ đến dáng vẻ đêm đó của Kỷ Thần Tu, nhíu chặt mi, bản thân chẳng lẽ vì quá bận rộn mà đầu óc nảy sinh vấn đề?

Kỷ Thần Tu nhìn đèn chỉ thị phía trên thang máy, gật đầu, không nói gì, sau đó thang máy liền mở ra, cậu cùng Việt Hoành bước vào trong. Đường Lạc nhìn hai người, đột nhiên cảm giác được bọn họ hình như không được tự nhiên, hai bên cho dù giữ vững vẻ bình tĩnh, nhưng hai bên rất rõ ràng là đều bài xích đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui