Phương Lân Hảo Thổ

Gần đây tạp chí XX sống không yên ổn chút nào, toàn thể nhân viên đều tự cầu phúc cho bản thân, rời xa nơi tập trung bão tố này. Trong phòng làm việc luôn có thể nghe được những lời nhận xét mỉa mai, thanh âm không lớn nhưng lực sát thương lại cao đến mười phần, ảnh hưởng trên phạm vi rộng, tất cả mọi người đều trốn xa nhất có thể, duy chỉ có thân là trợ lý như Tiểu Tranh chịu khổ.

“Làm việc kiểu gì vậy hả? Thứ như thế này cũng mang tới?” *Xoạt xoạt~* âm thanh giấy rơi xuống đất, Đường Lạc từ đầu đến cuối vẫn không có ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh lùng phản xạ lên mặt bàn rồi mới phát ra, “Nhiếp ảnh gia là ai? Nói hắn ngày mai không cần tới.”

“Đó là…” Tiểu Tranh đưa tay chỉ vào một cái tên phía trên tài liệu, đó là một người mà các tòa soạn khác có mời cũng không mời được. Tiểu Tranh nuốt nước miếng, nếu tổng biên tập thật sự đuổi y, đoán chừng ngày mai sẽ được đăng trên trang đầu tờ báo.

“Aishh…” Đường Lạc nhận lấy ảnh chụp Tiểu Tranh nhặt lên từ dưới đất, nhìn lại một chút, chân mày trước sau vẫn nhíu chặt lại một chỗ, vẻ mặt rất không hài lòng, Tiểu Tranh có linh cảm không tốt, quả nhiên…

“Hẹn bên studio, buổi chiều tôi và nhiếp ảnh gia cùng đi chụp lại, những thứ này không phù hợp.”

Tiểu Tranh trừng mắt, không trách mắng nhưng lại bắt chỉnh sửa, đối với nhiếp ảnh gia mà nói đây cũng là chuyện tương đối nghiêm trọng! Huống chi tính tình của vị nhiếp ảnh gia kia hình như cũng không được tốt lắm, hơn nữa còn hẹn vào buổi chiều hôm nay, Tiểu Tranh không chắc chắn lắm, “Cái đó… Lịch trình của đối phương…” Tiểu Tranh vốn muốn nói người kia rất khó hẹn trước, bất thình lình đòi chụp lại, đối phương chưa chắc đã có thời gian rảnh.

“Vấn đề này tôi sẽ tự đến thương lượng.” Đường Lạc cũng không ngẩng đầu, bỏ lại một câu nói, tiếp tục công việc trên tay. Tiểu Tranh lén le lưỡi, sau đó rón rén nhón chân đi ra ngoài. Gần đây Đường Lạc không chỉ có tính tình không tốt, thái độ nghiêm túc đối với công việc đã đạt đến cảnh giới tìm xương trong trứng. Làm thời trang rất khó, hơi không chú ý một chút đi lệch hướng, yêu cầu của Đường Lạc rất cao, nhưng hoàn toàn không phải là không thể đạt được. Ảnh chụp kỳ này rõ ràng là nhiếp ảnh gia làm không được tốt, đúng là bản thân không có mặt những người khác liền gặp khó khăn trong việc đối phó với kẻ có tên tuổi khó chơi này.

Hẹn lại không thành vấn đề, Đường Lạc chỉ lo lắng buổi chụp hình chiều nay đối phương sẽ gây khó dễ cho bọn họ như thế nào thôi.

Thở dài, gửi gắm tình cảm vào công việc thật sự không có gì không tốt, ít nhất cũng khiến năng suất công việc thuộc bổn phận của hắn tăng gấp đôi, vừa có thể làm tốt tạp chí, vừa có thể không nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cái tát kia có thể đại diện cho cái gì? Đường Lạc sờ mặt, cảm giác nóng rát dường như vẫn còn tồn tại rất rõ ràng. Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa!

Buổi trưa đồng nghiệp rủ đi ăn cơm, Đường Lạc từ chối. Việt Hoành gọi điện thoại đến hẹn hắn dùng bữa, cũng bị hắn từ chối. Từ sau khi show diễn kết thúc đến mấy ngày sau lúc nhìn thấy bài báo, hắn liền cố ý bắt đầu xa lánh Việt Hoành, đối phương tiến đến một bước thì hắn liền lùi ba bước. Theo cách nói của Ngải Thanh thì giữa hai người căn bản là không thể dùng cách xa lánh này, vì sao cậu ta lại còn kiên trì hơn sự quyết đoán của hắn trước đây nữa. Đường Lạc cũng không hiểu nổi, hắn chỉ biết bản thân không muốn tiếp xúc quá nhiều với người có mục đích rõ ràng với hắn.

“Siêng như vậy có phải là muốn ám chỉ những cấp dưới như chúng tôi làm không được tốt đúng không?” Thanh âm trêu chọc kèm theo tiếng đẩy cửa, kẻ có thể không để ý đến thân phận trên dưới như vậy chỉ có một, Đường Lạc không cần nhìn cũng biết, đứng ở cửa chính là Ngải Thanh.

“Có ai dạy cậu vào phòng làm việc của cấp trên không cần gõ cửa sao?” Đường Lạc cũng không ngẩng đầu lên, ném ra một câu.

“… Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, ông chỉ là bạn của tôi, vào phòng làm việc của bạn có thể không gõ cửa được không?” Ngải Thanh chỉ vào đồng hồ trên tay, ám chỉ đã sớm đến giờ ăn trưa, “Ông ăn sandwich được mấy ngày rồi.”

“Từ lúc nào mà cậu trở nên giống mẹ tôi như vậy?” Đường Lạc ngẩng đầu nhìn Ngải Thanh, gương mặt uể oải nở nụ cười.

“Có bận đến vậy không? Không phải vẫn chưa đến cuối tháng sao?”

“Buổi chiều muốn đi đến studio không? Rất nhiều ảnh chụp hôm nay đưa đến căn bản là không ổn.” Đường Lạc tiện tay đưa ảnh chụp trên bàn cho Ngải Thanh xem.

“Nhiếp ảnh gia này hình như không hợp tác lắm, có điều ảnh chụp của hắn lần này rõ ràng là không đủ tiêu chuẩn. Hắn không sợ chúng ta cho đăng những thứ này sẽ đập nát bảng hiệu của hắn sao.”

“Hắn đã ăn chắc rằng tôi sẽ không cho đăng.” Đường Lạc thuận miệng trả lời với Ngải Thanh, miệng thản nhiên nói, tay lại không ngừng bận rộn, khi thì nhìn tài liệu khi thì nhìn máy tính khiến Ngải Thanh hoa cả mắt. “Không sao, buổi chiều tôi sẽ đích thân đi đến đó, trước đây có chút giao hảo, tôi sẽ sắp xếp được mà, xem xong đống tài liệu này nữa là ok rồi.”

“Hình như gần đây ông rất tích cực?”

“Có ý gì? Trước đây tôi rất lười nhát?” Đường Lạc không hiểu, cau mày nhìn Ngải Thanh, quầng thâm dưới mắt đều xuất hiện, có thể có phần tiều tụy, dáng vẻ vào thời điểm cuối tháng khi tạp chí lên kệ cũng không tệ đến vậy.

“Không có gì.” Ngải Thanh chìa tay đưa tới một hộp cơm, “Là do người đẹp lầu trên mang đến, thoạt nhìn cũng rất phong phú.”

Không thể không nói Đường Lạc ở trong tòa soạn có số lượng động vật giống đực không nhiều vẫn rất có sức hấp dẫn. Ngải Thanh chính là bị đám đông đẩy tới đây làm lobbyist, hoặc làm sứ giả đến xoa dịu hắn. Ngải Thanh mỉm cười, lúc ôn nhu nhận lấy hộp cơm trong tay người đẹp, nhân tiện phóng điện một chút, coi như là tiền ship. Đồng thời thở dài, “Trên lầu có nhiều người đẹp hơn lầu dưới.”

(lobbyist: xem chú thích cuối bài)

“Nếu cậu muốn chuyển lên cũng không phải là không được, tiền lương giảm một nửa.” Tiền lương của nhân viên và tổng biên tập đương nhiên có sự khác biệt.

“Ông càng ngày càng không biết nói đùa.” Ngải Thanh bất mãn nhảy, rất mất nết mà ngồi lên trên, nhìn xuống Đường Lạc, “Hơn nữa dân chúng khắp nơi đều phản ánh ông càng ngày càng cứng nhắc, cứ tiếp tục như vậy coi chừng đỉnh đầu không còn lông.”

“Là sao?”

“Là hói đầu!” Ngải Thanh thất vọng, “Ông thật là một chút khiếu hài hước cũng không có, người vô vị như vậy sao có thể giành được sự yêu thích của người đẹp?”

“Ngải Thanh, nếu cậu cho rằng mấy ngày nay trôi qua quá thoải mái, tôi có thể cân nhắc đến chuyện cử cậu đi khảo sát. Cậu muốn đến rừng sâu hay núi thẳm.” Đường Lạc không rõ người đẹp mà Ngải Thanh nói là ai, hắn cũng không muốn sự theo đuổi gần như chưa bắt đầu đã chết yểu của bản thân trở thành miệng vết thương khiến đối phương phải an ủi hắn, hắn không yếu đuối đến vậy, huống chi hắn chỉ là không muốn thông suốt mà thôi, kết quả sau khi nghĩ thông suốt ra sao hắn thật sự cũng không rõ. Ai có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu nội tâm của mình được chứ?

“Tsk tsk…” Ngải Thanh nhảy khỏi bàn, “Biết nói đùa nha! Có phải ông đến tháng rồi không? Lại nóng nảy như vậy.”

“Ngải Thanh!” Đường Lạc cầm tài liệu trên bàn ném vào y, ánh mắt vốn mệt mỏi rốt cuộc cũng nhịn không được mà tỏa ra ý cười.

“Cũng đã qua rồi! Ít nhất ông vẫn còn sống, tôi cũng không muốn suốt ngày bị người khác xem như mẹ của đứa trẻ như ông.” Ngải Thanh ám chỉ chuyện đưa cơm, nhìn thấy Đường Lạc cầm hộp cơm lên y mới hài lòng khép cửa lại.

Đưa mắt nhìn theo Ngải Thanh đi ra ngoài, Đường Lạc đẩy hộp cơm qua một bên, một chút hứng ăn cũng không có. Ngải Thanh thật sự tốt cả trăm đường, đối đãi với bạn bè thì không còn gì để nói, đó là lý do mà cho dù biết y trong mắt Kỷ Thần Tu còn vừa mắt hơn bản thân hắn, Đường Lạc cũng không cách nào giận chó đánh mèo với người bạn này. Ngày đó sau khi hai người cãi nhau, Đường Lạc liền không còn nhìn thấy Kỷ Thần Tu nữa, hắn mỗi ngày ngoại trừ khoảng thời gian ra ngoài và về nhà, đều ngâm mình ở tòa soạn, liều mạng gửi gắm tình cảm vào công việc, nhắc tới chính hắn cũng cảm thấy bản thân không dứt khoát, đã có cảm giác thì không thể để vuột mất, nhưng khi đứng trước cửa nhà người kia, làm sao cũng không dám gõ cửa.

Mùa đông trong lúc vô tình lại đến, hắn mỗi ngày đều nằm trên giường, tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên cao, nhìn trần nhà, trong đêm tối không giới hạn nghĩ đến những thứ vẫn chưa đạt được. Chính hắn cũng cảm thấy bản thân thật hèn mọn, cho nên không dám chủ động đi mở lời, mà hắn còn có thể dùng suy đoán để tìm xem đối phương đang nghĩ gì sao? Rất khó đoán!

“Aishh…” Buổi chiều còn phải đến studio, ngẩn ngơ một chút liền muốn ngơ ngẩn đến tối. Cho nên hắn chọn những công việc chính để làm trước, còn những thứ không quan trọng có thể để tới ngày mai.

Đến studio vừa đúng hai giờ, nhiếp ảnh gia còn chưa tới, Đường Lạc căn dặn Tiểu Tranh kiểm tra tỉ mỉ lại đạo cụ và trang phục một lần nữa. Đường Lạc nghiêm túc thoạt nhìn rất đáng sợ, câu nệ quá đáng mục tiêu lý tưởng trong lòng mình, không phù hợp thì sửa, không hài lòng thì tiếp tục sửa, có hắn ở đây, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà trở nên nghiêm túc theo, người này chính là Đường Lạc đấy!

Đến khi nhiếp ảnh gia tới, nhìn cảnh tượng đã được bố trí xong cũng khá hài lòng, suy cho cùng cũng là do Đường Lạc đích thân phụ trách mà.

“Hợp tác với cậu thật khiến người ta vui vẻ.” Nam nhiếp ảnh gia phong cách cởi mở, mỉm cười tặng cho Đường Lạc một cái ôm.

“Xin lỗi, cấp dưới làm việc luôn có điểm không trọn vẹn, làm mất thời gian của ngài, cho nên tôi đích thân đến đây…” Đường Lạc lễ phép mỉm cười, vô cảm kéo khoảng cách giữa hai người ra xa một chút, ai chẳng biết tên nhiếp ảnh gia này nam nữ đều ăn sạch, là một kẻ tùy tiện có tiếng.

“Vậy bắt đầu đi!” Người này làm việc tóm lại cũng rất chuyên nghiệp, Đường Lạc ngồi ở một bên quan sát, một lúc sau hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, hắn vốn đã rất mệt mỏi cộng thêm nhiệt độ bên trong studio lại ấm áp hơn bên ngoài, hắn chống đỡ không nổi cứ thế nằm trên sofa dùng làm đạo cụ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Hắn thật sự rất mệt mỏi, không ý thức được liền ngủ thiếp đi.

Thời gian trôi qua bao lâu hắn cũng không để ý, luôn nghĩ rằng Tiểu Tranh sẽ đến gọi hắn dậy, cấp dưới sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại.

Trong cơn mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang gọi điện, nói cái gì kêu người đến. Đường Lạc thật sự rất buồn ngủ, mắt cũng mở không lên nên cũng suy nghĩ. Qua nửa ngày, hình như có người đang vén tóc của hắn, rất ngứa, hắn cau mày muốn tránh né, kết quả đối phương căn bản vẫn không có ý định dừng tay, trái lại còn dán lại gần hơn, chậm rãi thổi vào lỗ tai hắn.

“Cậu rất mê người… có biết không?”

Hả? Đường Lạc cau mày, người này là ai? Những lời này là nói với hắn sao? Bên tai bị làm cho rất ngứa, cau mày xoay người, muốn mở mắt lại cảm thấy rất khó khăn, hắn lâu rồi vẫn chưa an ổn mà ngủ một giấc ngắn.

“Dáng vẻ mặc veston của cậu rất mê người, một dáng vẻ cấm dục, khiến người ta muốn ngừng mà không được.” Tựa như thôi miên, Đường Lạc vốn sắp mở mắt ra lại chậm rãi nhắm lại, đối phương rõ ràng là một cao thủ tán tỉnh, giọng nói rất khẽ, ngón tay chậm rãi ma sát một vòng bên tai, kèm theo Cân thôi miên dường như, Đường Lạc nguyên bản sắp mở mắt ra chậm rãi hựu nhắm lại, đối phương hiển nhiên là ve vãn cao thủ, ngữ điệu phóng rất nhẹ, ngón tay bên tai bạn chậm rãi qua lại sự trượt, kèm theo việc thổi vào tai.

“Lại đây… Để tôi nhìn cậu thật kỹ nào.” Đầu bị nhẹ nhàng giữ lấy, kế tiếp có hai mảnh gì đó mềm mềm bao phủ lên, bắt đầu từ bên tai, ôn nhu như đối với đồ dễ vỡ, đầu lưỡi gớm ghiếc quanh quẩn bên cổ. Đường Lạc nhất thời cảm thấy sợ hãi trong lòng, cho dù mí mắt còn rất nặng, nhưng các bộ phận trên toàn cơ thể đề phòng, động tác tránh né cũng tiến hành theo bản năng. Cảm thấy mùi vị của áp lực vô hình này thật sự không tốt chút nào.

“Ông đang làm cái gì vậy hả?” Thanh âm gắt gỏng chói tai trong nháy mắt khi Đường Lạc mở mắt liền đâm vào trong tai Đường Lạc, hắn còn chưa kịp tiêu hóa chuyện trước mắt, sức lực bao phủ trên người hắn thoáng cái đã rút lui, vẫn chưa nghe rõ lắm, thanh âm này sao lại quen thuộc vậy ta.

“Đồ khốn!”

Lần này hắn nghe rất rõ, mắt mở to gấp mấy lần, hai người trước mắt trở nên đặc biệt rõ ràng, Kỷ Thần Tu giương nanh múa vuốt cùng nhiếp ảnh gia đang lau khóe miệng nằm dưới đất.

Chú thích:

Lobbyist: được hiểu nôm na là “vận động hành lang” nhằm tác động lên quá trình ra quyết sách về một vấn đề nào đó. Ở một khía cạnh nào đó, những kiểu “chạy” giấy phép, “chạy” dự án của các doanh nghiệp Việt Nam có thể xem là một phần của hoạt động lobby. Nhưng, trong khi ở Việt Nam hoạt động này bị xem là bất hợp pháp, tại các nền kinh tế phát triển như Hoa Kỳ, Anh,… lobbyist là một nghề được luật pháp công nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui