Phương Lân Hảo Thổ

Ánh nắng chói mắt giữa trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, có hơi nhức mắt, người trên sofa được bao phủ dưới ánh mặt trời, nhận lấy sự sủng ái của ánh nắng tinh ranh.

“Ưm…” Người trong lòng khẽ rên rỉ một tiếng, nhích nhích cơ thể nhanh chóng tìm một vị trí trong ***g ngực Đường Lạc, thoải mái tiếp tục khoảng thời gian ngủ trưa tuyệt vời, hai tay còn quấn bên hông Đường Lạc, thỉnh thoảng lại cào hai cái, đây chính là vẻ trẻ con trong lúc nói mớ.

“Ngu ngốc!” Đường Lạc cúi đầu hôn lên trán cậu, thân trên không mặc quần áo có chút lành lạnh, đưa tay cầm cái remote trên bàn trà, chỉnh nhiệt độ cao một chút, sau đó mới ôm người trong lòng thật chặt. Nghịch nghịch tóc của cậu, rõ là trẻ con, lần nào cũng ngủ mất. Mỗi lần đều lộ ra một vẻ mặt trẻ con duy nhất, Đường Lạc cưng chiều vuốt ve gò má của Kỷ Thần Tu, cuối cùng vẫn bị ôm chặt vào lòng.

Cái người đang ngủ say kia từ đầu đến cuối vẫn lộ ra vẻ an nhàn, ngay cả động tác thỉnh thoảng cau mày cũng tỏa ra vẻ ấm áp như vậy, ***g ngực Đường Lạc bị đè rất đau, nhưng cũng không muốn di chuyển chút nào, sợ đánh thức người kia. Nói thật thì tư thế nằm chung một chỗ này thật ra rất… rất khiến người ta hung phấn, thức tỉnh đó là lỗi. Nói thật đi loại này tư thế thảng cùng một chỗ nhưng thật ra là rất… Rất làm cho hưng phấn… Đường Lạc không còn cách nào, phía dưới của Kỷ Thần Tu vẫn chưa có mặc lại quần áo, người kia trong lúc ngủ mơ còn vô thức cọ cọ không ngừng. Đường Lạc cười khổ… Nghiêng đầu qua chỗ khác tính toán góc độ ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát khúc xạ vào bên trong phòng.

Vừa trở lại bình thường liền đúng lúc bắt gặp một đôi mắt đen lay láy ở trong lòng.

“Tiểu Tu?” Tay của Đường Lạc chậm rãi di chuyển từ mi tâm sang đến bên vành tai, giúp cậu vén lại tóc, “Dậy rồi hả… Bữa trưa muốn ăn cái gì?”

(mi tâm: phần giữa hai đầu lông mày, còn được gọi là ấn đường)

“Ưm…” Không biết người kia xem xét bao lâu, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Lạc, mặt mày lập tức hớn hở, đè lên ***g ngực của Đường Lạc, “Ăn anh!”

“Cái gì?” Đường Lạc mỉm cười ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt ôm lấy Kỷ Thần Tu, sau đó tách khoảng cách giữa hai người ra, cả hai đều nhìn rõ tình huống kế tiếp, cái vật kia lúc nào cũng tự ý hành động trước suy nghĩ, hai người thật sự rất ăn ý, đều có xu hướng ngẩng đầu.

Kỷ Thần Tu đỏ mặt, mở to ánh mắt có phần mông lung, ngậm chặt miệng không nói tiếng nào. Đường Lạc cười cười, xoa xoa đầu cậu, “Đồ ngốc! Đều là đàn ông, có gì phải xấu hổ.”

Qua so sánh, Kỷ Thần Tu cảm thấy xấu hổ cũng không phải không có đạo lý, Đường Lạc chỉ cởi sạch thân trên, phía dưới cũng chỉ cởi khóa quần mà thôi, còn cậu… áo bị kéo đến xốc xếch, quần cũng không biết bị Đường Lạc ném đi đâu, khăn choàng cổ còn quấn trên một tay, trên tay còn lại chính là một vệt hồng không quá rõ rệt.

Chuyện này rõ ràng là cả hai cùng làm, sao chỉ có mình cậu bị làm đến thảm hại như vậy, Kỷ Thần Tu không cam tâm cũng có cái lý ở bên trong. Nắm lấy cổ của Đường Lạc, hung hăng cắn một cái.

“Ui da!” Đường Lạc cười khổ, cậu không nhìn thấy cảnh tượng trên bả vai sao?

Kỷ Thần Tu cuối cùng cũng phát hiện, há miệng ra, quả nhiên thấy được vết thương trên vai Đường Lạc, hình như sâu hơn hai lần trước. Dấu răng rõ rệt, Kỷ Thần Tu cảm thấy hàm răng của mình mọc rất ngay ngắn.

“Nhìn cái gì? Làm càng nhiều thì em cắn càng sâu, cái này… là do em để lại cho anh.” Đường Lạc cãi cùn, phát hiện da mặt mình càng ngày càng dày, bị Kỷ Thần Tu dùng ánh mắt kỳ thị lườm cho một cái. Thản nhiên nhắc tới, không ngờ lại cảm thấy xấu hổ. Cùng xấu hổ còn có Kỷ Thần Tu, ngọ ngoạy muốn bước xuống sofa, chân vừa mới chạm đất, cả người liền bắt đầu lung lay. Đường Lạc bất mãn đi tới ôm lấy hông của cậu, cái này rõ ràng là xem thường thành quả của hắn. Vận động kịch liệt như thế sao có thể hồi phục nhanh đến vậy. Hai lần trước Đường Lạc đều thờ ơ quá đáng, lần này… hắn muốn bù đắp.

“Tiền nước tăng, tắm chung đi.” Nói rõ xong, liền đứng cạnh sofa trực tiếp bắt đầu cởi quần áo của Kỷ Thần Tu ra, những thứ bên ngoài và áo len toàn bộ đều bay đi mất, như con cá thịt trắng *** bị Đường Lạc bồng lên.

“Em đóng tiền nước cho anh!” Kỷ Thần Tu la hét, liều mạng chống cự.

Sức lực của Đường Lạc vốn lớn hơn cậu rất nhiều, trực tiếp bồng cậu vào phòng tắm, mở vòi sen, cả hai đều đứng ở phía dưới, dòng nước chảy từ đầu xuống chân. Kỷ Thần Tu có phần đứng không vững mà tựa vào lòng Đường Lạc, lau những giọt nước bắn tới trong lúc không kịp đề phòng vẫn còn đọng trên mặt. Đường Lạc đỡ lấy thân thể của Kỷ Thần Tu, mỉm cười, bắt đầu cởi quần của hắn ra. Thân thể trần trụi dán chặt vào nhau đến không còn một kẽ hở, chuyện vừa mới làm vẫn còn in sâu trong đầu, trên người hai bên đều còn giữ lại dấu vết của nhau sau trận kích tình, Đường Lạc chỉ cần nhớ đến dáng vẻ Kỷ Thần Tu ngồi trên người hắn không ngừng đong đưa, máu liền bắt đầu chảy cuồn cuộn.

So với cái đầu đen tối của hắn, Kỷ Thần Tu vẫn trong sáng hơn nhiều, nghiêm túc lấy xà phòng, nghiêm túc gội đầu, thật sự là đang tắm rất nghiêm túc.

“Ya… Đường Lạc… Lấy khăn tắm dùm em.” Đại khái là tóc sau khi gọi không ngừng nhiễu nước vào mắt, Kỷ Thần Tu đành nhắm mắt mò mẫm xoay người hỏi mượn khăn tắm của Đường Lạc, đương nhiên sẽ không phát hiện sự khác thường ở Đường Lạc, trên đầu điểm đầy bọt nước, cùng nét mặt vội vàng thoạt nhìn rất buồn cười. Đường Lạc cười cười đi lấy khăn tắm, vừa quay đầu, Kỷ Thần Tu đang nhắm chặt hai mắt, đôi môi hơi nhếch lên, hai tay duỗi ra quờ quạng trong không trung, bọt nước trên đầu không ngừng nhiễu xuống, nước theo thái dương chạy dọc theo sườn mặt rồi trực tiếp rơi trên bờ vai, lướt qua ***g ngực…

Ừng ực… ừng ực… Đường Lạc cười khổ! Sức kiềm chế thật sự vẫn còn rất kém.

“Sao rồi? Khăn tắm của em đâu?” Kỷ Thần Tu không biết Đường Lạc đã quay về, mắt vẫn nhắm chặt như cũ.

“Tiểu Tu!” Phòng tắm rõ ràng là tràn ngập hơi nước, sao cổ họng lại khô đến vậy?

“Hả?” Kỷ Thần Tu bất mãn cau mày, “Mau đưa cho em! Ơ… Anh…”

Đôi mắt bị một bàn tay ấm áp bao phủ, môi bị cướp lấy, đầu lưỡi ướt át xen lẫn hơi nước bắt đầu quấn quýt, tuy không rõ tại sao Đường Lạc lại như vậy, nhưng Kỷ Thần Tu vẫn tương đối hưởng thụ ôm lấy bờ vai trần của Đường Lạc.

Hơi nóng trong phòng tắm vọt lên cao, hai người trần trụi ôm lấy nhau, nghiêng đầu, thay đổi góc hôn, dường như đang bù đắp cái gì, gần gũi thế nào cũng ngại không đủ.

Đến khi dưới thân thay đổi rõ rệt, Đường Lạc mới buông người trong lòng ra. Kỷ Thần Tu kinh ngạc mở mắt, ánh mắt bất chấp hơi nước tràn đầy kinh ngạc.

“Ơ…”

Đường Lạc mỉm cười cắn lên chóp mũi cậu một cái, “Như vậy là đủ rồi.”

Người kia bị bao phủ giữa hơi nước, cả người đỏ bừng, Đường Lạc nhẫn nhịn có phần miễn cưỡng, nhưng Kỷ Thần Tu đã chịu đựng rất nhiều rồi, ở đâu cậu cũng sẵn sàng lăn qua lăn lại cùng hắn. Thật ra lúc vừa bước vào thì hắn đã dự đoán sẽ phát sinh ra loại chuyện này, nhưng hai lần trước hắn đều ném một mình Kỷ Thần Tu vào phòng tắm, mỗi khi nhớ đến chuyện này bao giờ cũng cảm thấy đối phương rất thua thiệt, làm như vậy không phải vì muốn bù đắp, thật ra hắn luôn sẵn lòng giúp cậu giải quyết hậu quả, chẳng qua là muốn làm việc này vì cậu mà thôi.

“Anh tới giúp em nha!” Ôm lấy Kỷ Thần Tu, cả hai đứng dưới vòi sen, nước trút xuống từ đỉnh đầu, Đường Lạc rất tự nhiên đặt tay vào giữa hai đùi Kỷ Thần Tu.

Kỷ Thần Tu giật mình một cái, hoảng sợ vội vàng xoay đầu nhìn Đường Lạc.

“Không sao đâu!” Đường Lạc ôn nhu giữ lấy thắt lưng của cậu, giúp cậu xoa bóp, động tác trong tay rất nhanh nhẹn. Mặc cho Kỷ Thần Tu tựa vào ***g ngực của hắn, nghe thấy thanh âm thở gấp của cậu, Đường Lạc cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Hai người bao giờ cũng hạnh phúc hơn một người.

Một lần tắm liền tắm hết nửa tiếng đồng hồ, Kỷ Thần Tu lúc bước ra cả mặt đều bị hun đến đỏ bừng, mặc đồ ngủ của Đường Lạc, gương mặt lúc nằm úp sấp trên sofa còn đỏ hơn.

Đường Lạc đương nhiên biết cậu đang nghĩ cái gì, cũng không nói thẳng ra. Đầu tiên là gọi đồ ăn, sau đó mới cầm khăn giúp cậu lau khô tóc, chung sống vô cùng ăn ý, ngay cả chuyện mỗi lần lau tóc xong phải đổi bên, đối phương cũng có thần giao cách cảm mà xoay đầu phối hợp. Đường Lạc không phát hiện ra hắn vẫn luôn mỉm cười, hắn đã cô đơn trong vô vọng một quãng thời gian quá lâu rồi. Hắn sống cho đến bây giờ thì đây chính là cơn đau dạ dày đầu tiên.

Cả hai cùng nhau làm ổ trên sofa mà ăn trưa, dù cho không cẩn thận có thể sẽ làm dơ sàn nhà hoặc sofa, nhưng sự cưng chiều của Đường Lạc dành cho Kỷ Thần Tu có giới hạn rất lớn. Hai người tựa vào nhau, cùng xem bộ phim truyền hình chán ngắt, cho dù mệt đến rã rời, Đường Lạc cũng rất hài lòng mà tựa vào cái đầu lông lá bên cạnh ngủ gà ngủ gật, mỗi lần mơ mơ màng màng mở mắt ra đều nhìn thấy người kia ở dưới mắt, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người người kia. Hạnh phúc như vậy thật khiến người ta ghen tỵ.

Người nào đó cũng xem phim truyền hình đến lim dim mà tựa lên bờ vai hắn ngủ gà ngủ gật, hắn dù sao cũng không nỡ đánh thức cậu, nhìn đồng hồ treo trên tường, Kỷ Ái cũng sắp tan ca. E rằng mộng đẹp cũng có lúc phải tỉnh giấc, Đường Lạc dù sao cũng từng trải hơn Kỷ Thần Tu nhiều, trút bỏ kích tình vẫn phải cân nhắc những chuyện nên cân nhắc. Hai người chung sống với nhau không có nghĩa là nhất định phải suy xét đến chuyện vĩnh viễn, cho nên giúp Kỷ Thần Tu suy nghĩ trước mọi thứ, hắn không muốn mang đến phiền phức cho cậu.

Vỗ vỗ gương mặt của Kỷ Thần Tu để làm cho cậu tỉnh ngủ, Đường Lạc cười khổ, rất muốn một phát trực tiếp đạp cậu lăn khỏi sofa nhưng nhìn đến đồng hồ treo trên tường, hắn lại không đành lòng, bao dung nhiều một chút cũng chính là một phần của hạnh phúc mà!

“Ưm!… Mấy giờ rồi?” Người kia không chút ý thức tựa vào sofa duỗi thẳng thắt lưng.

“Bốn giờ rưỡi chiều.” Đường Lạc bình tĩnh trả lời.

“Cái gì?” Kỷ Thần Tu đột nhiên bật dậy khỏi sofa, Đường Lạc cười khổ, xem ra không chỉ có một mình hắn kiêng kỵ.

“… Em… em đi lên nha…” Người kia vẫn còn ôm cái gối, đầu gần như muốn dán vào ngực, dáng vẻ đuối lý, khiến Đường Lạc nhìn đến rất cam chịu rất đau lòng.

“Thay quần áo cái đã!”

Đường Lạc đưa tới từng món từng món quần áo, Kỷ Thần Tu không nói tiếng nào liền thay quần áo, cũng không dám nhìn Đường Lạc, quần áo được mặc vào phát ra tiếng *xì xì xoạt xoạt~*, gian phòng vốn tràn ngập ấm áp trở nên có chút tịch mịch. Dường Lạc cũng không nói thẳng ra, mặc dù rất thông suốt, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu, hai người đã chính thức ở chung một chỗ, nhưng lại thiếu hụt chút gì đó hơn cả trước đây, người này rành rành là mới rõ rõ ràng ràng ngồi trước mặt mình, nhưng… giống như Cinderella vậy, vừa qua mười hai giờ, cậu trước sau gì cũng phải đi.

Cuối cùng chỉ còn lại khăn choàng cổ, Đường Lạc thở dài, “Xoay lại đây!”

Kỷ Thần Tu ngoan ngoãn xoay người lại, nhướng cổ lên, xem ra cậu biết rõ Đường Lạc gọi cậu làm gì. Đường Lạc giúp cậu thắt lại khăn choàng, xoa xoa đầu của cậu, “Đi lên đi!”

“Anh…” Kỷ Thần Tu bỗng thay đổi sắc mặt, chỉ vào Đường Lạc, “Anh không có gì để nói với em sao?”

“Nói cái gì?” Đường Lạc mỉm cười, đứng lên chuẩn bị đi mở cửa cho cậu.

“Nói… nói… nói anh không nỡ để em đi… Nói anh…”

“Anh không nỡ để em đi!” Đường Lạc ôm lấy bả vai của Kỷ Thần Tu, “Nhưng vô dụng! Em vẫn phải đi.”

“Nhưng…”

“Đi lên đi! Chị em gần sắp về rồi, anh biết em là lợi dụng khi nàng đi vắng mà chạy xuống đây.” Đường Lạc kéo Kỷ Thần Tu đến cạnh cửa.

“Đường Lạc!” Kỷ Thần Tu kéo kéo tay của Đường Lạc, nghiêm túc nhìn hắn, “Nếu như em bị bắt về nhà, anh có đến tìm em không?”

“Chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm.” Hắn thật sự không ngại đối mặt với cậu.

“Cảm ơn anh! Có câu này là đủ rồi.” Nắm thật chặt tay của Đường Lạc một chút, Kỷ Thần Tu rốt cuộc cũng nở nụ cười.

“Đợi một chút… Cái này cho em.”

Lòng bàn tay được thả vào một thứ ấm áp, chính là chiếc chìa khóa. Kỷ Thần Tu lập tức liền cười toe toét, hung hăng ôm Đường Lạc một cái, mở cửa sung sướng đi lên lầu.

Đúng là một đứa trẻ dễ thỏa mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui